Mùa đông năm nay lạnh hơn mọi năm rất nhiều.
Lâm Sơ Diệp hắt hơi một cái, chậm rãi kéo vali đi trong con hẻm hẹp dài.
Bên ngoài, phần còn dư lại của chiếc khăn quàng trên cổ vì bị gió thổi mà bay nhè nhẹ ở phía sau.
Thím hàng xóm đang ở trên ban công cất thịt khô nhìn thấy cô, nghiêng người chào hỏi: “Ôi, đại minh tinh trở về rồi.”
Câu nói này thành công thu hút sự chú ý của mọi người, hàng xóm ai ai cũng nhoài người ra ngoài, âm thanh chào hỏi vang lên liên tiếp:
“Sơ Diệp năm nay về đón năm mới cùng bà ngoại hả?”
“Sơ Diệp, nhiều năm không gặp, cháu lại xinh đẹp hơn rồi.”
“Sơ Diệp, nghe nói cháu đóng phim, diễn vai gì thế? Sao thím chưa thấy cháu trên tivi?”
“Sơ Diệp………”
…….
Trong tiếng chào hỏi của mọi người, Lâm Sơ Diệp khẽ mỉm cười, cô đẩy một cánh cổng rồi đi vào.
Bà ngoại cô đang sưởi ấm ở phòng khách.
Lâm Sơ Diệp gọi bà một tiếng: “Bà ngoại.”
Bà lão quay đầu lại, híp mắt nhìn chằm chằm Lâm Sơ Diệp một hồi lâu sau đó run rẩy đứng dậy.
“Sơ Diệp?” Bà lão không dám khẳng định: “Là Sơ Diệp phải không? Sao cháu lại đột nhiên về đây? Cũng không nghe mợ cháu nói cháu sẽ trở về.
Cháu xem trời lạnh như thế, về cũng không báo trước một tiếng để anh họ đi đón cháu.”
Bà lão cằn nhằn một hồi sau đó kéo Lâm Sơ Diệp tới chỗ đống lửa sưởi ấm.
Tâm tư của Lâm Sơ Diệp toàn bộ đều đặt ở nửa sau câu nói của bà cụ, có chút bất ngờ: “Anh họ cũng trở về rồi ạ?”
Vừa dứt lời, cô liền thấy anh họ Phó Viễn Chinh tay cầm cốc nước đang bước xuống cầu thang.
Trên người mặc một chiếc máu len màu đen ôm sát vào cơ thể, phong cách giản dị này làm giảm đi phần nào khí chất lạnh lùng vốn có của anh và bộ dáng cũng trông rất ưa nhìn với một thân hình cân đối và đôi chân dài.
“Anh họ.” Lâm Sơ Diệp chào một tiếng.
Phó Viễn Chinh ngẩng đầu nhìn cô một cái: “Về rồi à.”
Giọng nói lạnh nhạt sắc mặt cũng rất bình tĩnh, dường như đối với việc cô trở về không có chút ngạc nhiên nào.
Lâm Sơ Diệp đã quen với thái độ này của anh, khẽ “Vâng” một tiếng.
Cô vươn tay tháo chiếc khăn đang quàng trên cổ xuống rồi kéo một chiếc ghế đẩu thấp tới ngồi bên cạnh đống lửa.
Lúc này, Phó Viễn Chinh cũng đã ngồi xuống ở bên cạnh và nhìn về phía cô, hỏi: “Không phải em nói dạo gần đây công việc đang rất bận sao? Đột nhiên lại trở về thế này?”
“Đúng thế, năm mới cũng đã qua được một tuần rồi sau cháu lại đột nhiên về đây? Có phải xảy ra chuyện gì rồi không?” Bà ngoại Lâm Sơ Diệp lo lắng hỏi.
Lâm Sơ Diệp mỉm cười đáp: “Không có gì đâu ạ, chỉ là chỗ dạy thêm của Diệp Hân thiếu người nên là cháu trở về giúp cậu ấy một tay.”
Bà ngoại Lâm Sơ Diệp nghi hoặc nhíu mày: “Vậy cháu mặc kệ công việc quay phim kia à?”
Bà lão không hiểu quay phim là công việc gì, cũng không rõ Lâm Sơ Diệp đang làm về cái gì, chỉ là nghe người ta nói cháu bà đang quay phim truyền hình, sau này có thể nhìn thấy được cô xuất hiện ở trên tivi..
Nhưng đã nhiều năm trôi qua, bà đã tìm đi tìm lại các kênh truyền hình trên TV nhưng vẫn không thấy Lâm Sơ Diệp xuất hiện trên đó.
“Cái đó có cảnh thì sẽ quay, không có thì được nghỉ ngơi ạ.” Lâm Sơ Diệp giải thích: “Với lại cháu về đây giúp Diệp Hân chút việc nên sẽ không ảnh hưởng gì đâu ạ”
Bà lão chỗ hiểu chỗ không gật đầu nói: “À, vậy khi nào cháu lên TV thì nói với bà một tiếng chứ mỗi lần bà tìm là mất cả buổi vẫn không thấy cháu đâu.”
Lâm Sơ Diệp cười đáp: “Vâng ạ” rồi không nói thêm gì nữa.
Phó Viễn Chinh im lặng ngồi nghe hai người họ trò chuyện suốt cả buổi mà không nói câu nào.
Đến đêm, mọi người tự giác về phòng nghỉ ngơi.
Trước khi vào phòng, Phó Viễn Chinh gọi cô lại.
Lâm Sơ Diệp buồn bực quay đầu.
Phó Viễn Chinh: “Nếu công việc gặp rắc rối gì thì có thể nói với người nhà.”
Lâm Sơ Diệp gật đầu: “Vâng, em biết rồi.”
Sau đó nói ” Chúc ngủ ngon” với anh, cô quay người trở về phòng của mình.
Đóng cửa lại, Lâm Sơ Diệp mở điện thoại, xuất hiện rất nhiều cuộc gọi nhỡ giống như muốn khủng bố cô vậy.
Phần lớn đều là của người đại diện Phùng San San gọi tới còn có mấy cuộc của Chu Cẩn Thần, ông chủ đương nhiệm của cô.
Lâm Sơ Diệp gọi một cuộc điện thoại cho Phùng San San.
“Em đang ở đâu?” Vừa mới bắt máy Phùng San San liền hỏi, giọng điệu bình tĩnh, không bởi vì sự xuất hiện rất nhiều cuộc gọi nhỡ giống như muốn khủng bố cô vậy.
của cô mà nổi giận.
Đối với cô gái nhỏ này, Phùng San San cũng có chút thương xót.
Cô gặp Lâm Sơ Diệp khi ấy chỉ mới mười tám tuổi.
Lúc đó Lâm Sơ Diệp mới chân vào đại học, hình như trong nhà gặp phải chuyện gì đó và đang cần tiền gấp Phùng San San đã đồng ý cho cô mượn tiền nhưng với điều kiện là đóng ba bộ phim và hợp đồng mười năm.
Sự thật chứng minh rằng cô đã không nhìn lầm người.
Lâm Sơ Diệp tuy không phải là diễn viên chính quy nhưng cô rất có thiên phú diễn xuất.
Ngoại hình ưa nhìn khí chất trong sáng lại mang theo chút khí chất của người tri thức.
Cả cổ trang lẫn hiện đại đều nhập vai diễn rất tốt, ba bộ phim đó cũng không hề ít đất diễn.Tuy chỉ đóng vai nhân vật phụ nhưng lại áp đảo hơn so với nữ chính, diễn xuất rất hay.Cứ mỗi lần cư dân mạng thống kê vai diễn gây ấn tượng mạnh nhất thì không lúc nào là thiếu Lâm Sơ Diệp.
Theo đánh giá của Phùng San San, khả năng Lâm Sơ Diệp có cơ hội nổi tiếng là rất cao, cô cũng đã vạch ra phương hướng phát triển sự nghiệp cho Lâm Sơ Diệp một cách bài bản.
Nhưng ông trời không chiều lòng người, lúc Lâm Sơ Diệp 21 tuổi, sự nghiệp còn đang ở đỉnh cao thì gặp phải sự cố.
Ông chủ của cô, Chu Cẩn Thần, là một phú nhị đại điển hình.
Tính tình ngạo mạn kiêu căng, năng lực cũng không tồi khi có thể vực dậy được một công ty đang trên bờ vực phá sản trở thành công ty giải trí nhiều người muốn đầu quân nhất.
Chu Cẩn Thần cũng không để ý Lâm Sơ Diệp có thể nổi tiếng hay không, có thể kiếm tiền cho công ty hay không.
Với anh ta mà nói, một Lâm Sơ Diệp không có chống lưng thì càng dễ dàng kiểm soát.
Vì vậy sau khi theo đuổi Lâm Sơ Diệp không thành công thì Chu Cẩn Thần lợi dụng hợp đồng mà Lâm Sơ Diệp ký lúc trước, cho tạm dừng hết mọi hoạt động của cô, không cho cô có cơ hội xuất hiện trước công chúng.
Mà lúc Lâm Sơ Diệp muốn rút khỏi giới giải trí thì lại cho cô một vai diễn nhỏ, lấy hợp đồng để trói buộc cô.
Khiến cho cô tiến cũng không được mà lùi cũng chẳng xong.
Anh ta cũng không có ý đồ gì khác, chỉ muốn Lâm Sơ Diệp cầu xin anh ta thậm chí là lệ thuộc vào anh ta.
Nhìn bề ngoài Lâm Sơ Diệp có vẻ hiền lành nhưng thực chất bên trong lại rất quật cường.
Chu Cẩn Thần không cho cô vai diễn cô cũng không tìm Chu Cẩn Thần trách móc, một tiếng cũng không nói mà gửi đơn lên tòa án còn một bên thì chuẩn bị cho kỳ thi tuyển sinh sau đại học.
Bây giờ cô đã tốt nghiệp nghiên cứu sinh nhưng hợp đồng thì vẫn chưa được giải quyết ổn thỏa.
Đợt trì hoãn này kéo dài năm năm, đối với nữ các diễn viên mà nói năm năm này là thời điểm hoàng kim nhất.
Lại thêm hai năm nữa, tài nguyên của Lâm Sơ Diệp ngày càng ít.
Nếu như đổi nghề, khả năng cô được nhận rất thấp vì không có kinh nghiệm làm việc gì lại đang ở độ tuổi kết hôn sinh con, xã hội sẽ không cho cô quá nhiều cơ hội.
Phùng San San không nghĩ tới bởi vì xuất phát từ ý tốt muốn ký hợp đồng với Lâm Sơ Diệp lại vô tình trở thành một sợi dây vô hình trói chặt đôi chân vốn đang tự do chạy nhảy với ước mơ và hoài bão của Lâm Sơ Diệp..
Với bằng cấp của Lâm Sơ Diệp, cô còn có nhiều cơ hội nghề nghiệp hơn là chọn làm diễn viên.
Vì thế mỗi khi Phùng San San đối mặt với Lâm Sở Diệp thì lại cảm thấy vô cùng áy náy.
Lâm Sơ Diệp không biết lúc này trong lòng Phùng San San đang cực kỳ rối rắm, chỉ cười nói: “Em trở về thành phố Ninh.”
Phùng San San cũng cười: “Chị cũng đoán là thế.
Buổi chiều lúc có phán quyết, Chu Cẩn Thần đích thân tới công ty tìm em phát hiện em không có ở đây liền nổi cơn điên một hồi.”
Lâm Sơ Diệp: “Cứ để anh ta phát điên đi dù sao cũng không phải lần đầu tiên.”
Phùng San San: “Vậy em tính tiếp theo làm thế nào?”
Phán quyết kia là muốn Lâm Sơ Diệp tiếp tục thực hiện theo đúng hợp đồng.
Cái này có nghĩa là trừ khi Chu Cẩn Thần đồng ý hủy hợp đồng, nếu không cô vẫn phải ở lại Công ty giải trí Tinh Nhất này thêm hai năm nữa.
Lâm Sơ Diệp: “Em cũng chưa nghĩ xong, cứ đợi trước đã.”
Cô vừa mới lên nghiên cứu sinh nửa năm, cũng có con đường lui khác không cần phải quá sốt ruột.
Ngược lại Phùng San San lại có chút lo lắng: “Gần đây chị có nghe nói mười năm về trước Hoa Ngôn ảnh thị và giải trí Tinh Nhất từng ký hợp đồng chuyển nhượng nghệ sĩ, là do tranh chấp cổ phần gì gì đó.
Tuy rằng trên danh nghĩa Tinh Nhất đã hoàn toàn thoát ly khỏi Hoa Ngôn nhưng vẫn còn ít cổ đông năm đó ở lại Tinh Nhất, âm thầm gây khó dễ cho nghệ sĩ của Tinh Nhất.
Chỉ là mười năm này hai nhà nước sông không phạm nước giếng, Hoa Ngôn cũng không để Tinh Nhất vào mắt cũng không coi trọng quá.
Nhưng nghe nói CEO hiện tại của Hoa Ngôn, cũng là một trong số ít những cổ đông lúc trước của Tinh