“Xin lỗi giám đốc, tôi có thể hiểu được cuộc sống của cô không dễ dàng gì, nhưng tôi không thể đội cái nồi này.” Lâm Sơ Diệp từ chối Trần Huỳnh: “Đây không phải là trách nhiệm của tôi. Tôi chỉ dựa theo yêu cầu của cô để viết bản thảo và thông báo với truyền thông, lúc viết bản thảo xong tôi có đưa cho cô kiểm duyệt qua, cũng có hỏi cô có cần phải đưa cho bộ phận phân tích xét duyệt rồi mới đăng bài hay không, cô nói không cần, nếu xảy ra vấn đề gì cô sẽ chịu trách nhiệm.”
“Tôi chưa từng nói như vậy.” Trần Huỳnh trực tiếp phủ nhận: “Bản thảo là do cô viết, người liên hệ với truyền thông cũng là cô, những thứ này có thể kiểm tra trong biên bản. Nếu cô ngoan ngoãn nhận sai, tôi còn có thể xin với công ty, nói cô là người mới nên sẽ không truy cứu trách nhiệm pháp luật với cô, nếu cô còn cố tình không nhận, vậy tôi chỉ có thể giải quyết theo điều lệ của công ty.”
Nói xong thì quay người, ấn gọi điện thoại nội tuyến.
Lâm Sơ Diệp nhìn cô ta: “Tôi có ghi âm lại.”
Động tác ấn điện thoại của Trần Huỳnh hơi dừng lại, nghi ngờ nhìn Lâm Sơ Diệp.
“Ngày đó cô bảo tôi cứ trực tiếp đăng bài, tôi đã ghi âm lại.” Lâm Sơ Diệp lặp lại.
Trần Huỳnh nhìn cô với vẻ nghi ngờ, còn có chút sợ hãi.
Một bên không tin một người mới như Lâm Sơ Diệp lại có thể lo lắng chu toàn như vậy, một bên lại sợ Lâm Sơ Diệp không nói dối.
Lâm Sơ Diệp cũng bình tĩnh đối diện với cô ta, không kiêu ngạo không hống hách, cũng không sợ sệt.
Ưu thế của một diễn viên chuyên nghiệp được cô phát huy hết vào lúc này.
Trần Huỳnh cũng không nhìn ra cô đang nói thật hay nói dối.
Nhưng với tư cách là người từng trải, lúc này cô ta vẫn kiên quyết bảo vệ vị trí của mình, không để bản thân nói ra những lời có thể trở thành nhược điểm, cho dù chỉ là một câu “Bản ghi âm ở đâu”, cô ta cũng sẽ không hỏi, cũng không tiếp tục nói chuyện.
Trước tiên cô ta không xác định được Lâm Sơ Diệp có thật sự có bản ghi âm hay không, nhưng bây giờ cô ta lại lo Lâm Sơ Diệp đang ghi âm lại, vì vậy cho nên rất cẩn thận mà không nói ra những lời tỏ vẻ hoài nghi hay là lo lắng.
Ánh mắt của hai người cứ như vậy, giằng co một lúc lâu.
“Tôi không nhớ rõ mình không nói gì đáng giá mà phải ghi âm lại.” Cuối cùng Trần Huỳnh mở miệng trước, ánh mắt nhìn Lâm Sơ Diệp cũng trở nên sắc bén: “Cô không làm theo quy định của công ty, tự tiện đem thông tin của sản phẩm cho giới truyền thông, nếu công ty muốn thật sự truy cứu trách nhiệm thì cũng không ai cứu nổi cô. Tôi sẽ nói chuyện với bộ phận thương hiệu và bộ phận phát triển công ty, cô ra ngoài trước đi.”
Nói xong không để Lâm Sơ Diệp có cơ hội nói chuyện, cô ta đã đẩy cửa đi ra ngoài.
Lâm Sơ Diệp không thể không trở lại bàn làm việc.
Những đồng nghiệp khác hoặc là lo lắng, hoặc là đồng cảm nhìn Lâm Sơ Diệp.
“Chỉ là bản thảo tuyên truyền mà thôi, không nghiêm trọng như vậy đâu, đừng lo lắng.” Một đồng nghiệp có quan hệ khá thân thiết với Lâm Sơ Diệp thấp giọng an ủi.
Lâm Sơ Diệp cười cảm kích, không lên tiếng.
Ngồi xuống bàn làm việc, bật máy tính lên, mở hộp thư ra
Trong hộp thư vẫn còn lưu lại mail mà Trần Huỳnh gửi cho cô, bảo cô viết thông cáo với báo chí, nhưng Trần Huỳnh đã lăn lộn trong ngành này nhiều năm, viết mail rất cẩn thận, chỉ đơn giản phân phó cô viết thông cáo cho báo chí và liên hệ với truyền thông mà thôi.
Bản ghi chép WeChat cũng vậy.
Văn phòng của cô ta rất gần với bàn làm việc của Lâm Sơ Diệp, nếu Lâm Sơ Diệp có bất cứ câu hỏi nào về bản thảo, cô ta sẽ trực tiếp gọi Lâm Sơ Diệp vào văn phòng để phân phó, hoặc là đứng ở cửa phân phó cho Lâm Sơ Diệp.
Lâm Sơ Diệp gửi bản thảo cho cô ta cũng như vậy, cô không biết là do Trần Huỳnh lười gõ chữ hay là do thói quen công việc, đối với những chỗ cần sửa, Trần Huỳnh đều trực tiếp gọi cô vào văn phòng, hoặc là trực tiếp đứng ở bàn làm việc của cô hướng dẫn cô sửa lại.
Trong tất cả các bản lưu trữ liên lạc bằng chữ giữa hai người, Trần Huỳnh không hề đề cập tới chữ nào có liên quan đến chuyện bản thảo không có vấn đề gì, có thể trực tiếp đăng.
Thật ra Lâm Sơ Diệp cũng không có bản ghi âm.
Sau khi cô gửi bản thảo đã hoàn thành cho Trần Huỳnh, cô ta gọi cô vào văn phòng, lúc ấy cô cũng không nghĩ nhiều nên cũng không mang điện thoại vào, mặc dù lúc Trần Huỳnh nói có thể trực tiếp đăng bài, cô cảm thấy hơi không ổn, nhưng cũng không lấy điện thoại để ghi âm, lúc ấy ít nhiều cô cũng ôm tâm lý may mắn, cảm thấy dù gì đi chăng nữa thì Trần Huỳnh cũng đã ở công ty hơn mười năm, không thể nào không hiểu những quy trình như thế này, nếu cô ta đã trực tiếp xác nhận là bản thảo không có vấn đề gì thì chính là không có vấn đề, cho nên mặc dù lúc đó có thể mượn cớ xác nhận lại lần nữa để ghi âm lại để đề phòng, nhưng không ngờ vận may của cô cũng chỉ dừng lại ở đó.
Lâm Sơ Diệp day day ấn đường, có hơi đau đầu, không ngờ tìm một công việc để trải nghiệm cuộc sống lại còn mang đến phiền phức.
Cô không khỏi ngẩng đầu, quan sát văn phòng hết một lượt, lúc nhìn đến camera ở trong góc, ánh mắt cô hơi dừng lại.
Đúng lúc này Trần Huỳnh từ bên ngoài bước vào.
“Pickup giám sát bị hỏng rồi, không thu được thanh, đã nhiều lần báo sửa chữa nhưng vẫn không thấy ai xử lý.” Trần Huỳnh nói, nhìn về phía Lâm Sơ Diệp: “Cô đến bộ phận nhân sự làm thủ tục từ chức, sau khi xong thì phòng pháp vụ sẽ dẫn cô đi.”
Mọi người đều kinh ngạc nhìn Lâm Sơ Diệp.
Lâm Sơ Diệp cũng hơi nhíu mày, nhìn về phía Trần Huỳnh.
Trần Huỳnh: “Tôi đã nói chuyện với bộ phận thương hiệu, chuyện này quá lớn, bọn họ không có năng lực để giải quyết, chỉ có thể liên hệ với giới truyền thông gỡ thông báo xuống, nhưng cũng đã tạo ra ảnh hưởng nhất định, cho nên người nào làm người đó chịu. Cô chưa thông qua bộ phận thương hiệu đã tự ý thông cáo bản thảo với bên ngoài, trách nhiệm là của cô, chỉ có thể để cô chịu toàn bộ trách nhiệm, rất xin lỗi.”
Lâm Sơ Diệp bật cười: “Được, ai gây ra thì người đó chịu trách nhiệm đúng không?”
Cô đứng lên, kéo Trần Huỳnh đi: “Chúng ta cùng tới phòng pháp vụ.”
Trần Huỳnh bị khí thế của cô dọa sợ, giãy dụa theo bản năng, muốn rút tay về.
“Cô làm gì thế?”
Cô ta lớn tiếng hét, nhưng không thoát ra được.
Mặc dù dáng người Lâm Sơ Diệp gầy gò, nhưng sức lực không nhỏ chút nào.
Cô cười nhìn cô ta: “Đương nhiên là đi tìm phòng pháp vụ nói sự thật, tôi đã nói rồi, tôi có bằng chứng.”
Sắc mặt Trần Huỳnh khẽ đổi.
Lúc ấy Lâm Sơ Diệp tay không tiến vào văn phòng, chắc chắn cô không ghi âm được.
Mọi người cũng thấy sắc mặt Trần Huỳnh thay đổi, không khỏi kinh ngạc mà nhìn về phía cô.
Trần Huỳnh ổn định lại sắc mặt, lạnh lùng nói: “Đây là thái độ của cô đối với cấp trên sao?”
Lâm Sơ Diệp mỉm cười: “Không phải cô bảo tôi đi làm thủ tục từ chức sao? Cô không phải là cấp trên của tôi.”
Trần Huỳnh: “……….”
Lâm Sơ Diệp: “Có phải Trần tổng cảm thấy chột dạ, không muốn cùng tôi đi tới phòng pháp vụ sao?”
Lời nói của Lâm Sơ Diệp khiến mọi người nhỏ giọng bàn tán.
Sắc mặt Trần Huỳnh lạnh lùng, liếc mắt nhìn mọi người: “Hết việc để làm rồi sao?”
Mọi người nhanh chóng thu hồi tầm mắt, tập trung nhìn vào màn hình máy tính, không dám nhìn sang nữa.
Cô gái lúc nãy an ủi Lâm Sơ Diệp lén gửi tin nhắn cho Lê Duệ, thông báo
chuyện bên này cho Lê Duệ biết.
Lê Duệ nhận được tin nhắn, lập tức đi thông báo cho Ôn Tịch Viễn.
Không phải anh ta sắp xếp người bên cạnh Lâm Sơ Diệp, mà là trùng hợp là đàn em lớp dưới của anh ta cũng làm việc trong công ty Lâm Sơ Diệp xin vào, làm tâm phúc của Ôn Tịch Viễn nhiều năm, anh ta không nhịn được dặn dò đàn em chú ý chuyện của Lâm Sơ Diệp một chút.
Phía Trần Huỳnh bên này, sau khi mọi người không nhìn qua bên này nữa, cô ta lại nghi ngờ nhìn về phía Lâm Sơ Diệp.
Lần này Lâm Sơ Diệp không để cô ta có cơ hội chủ động nữa.
“Đi thôi, giám đốc.” Nói xong, cô xoay người đi ra ngoài trước.
Trần Huỳnh nóng nảy, nếu cô ta không đi thì sẽ nhận là mình chột dạ, nhưng nếu cô ta đi, cô ta cũng sợ Lâm Sơ Diệp thật sự có đoạn ghi âm kia.
Trong lúc cô ta còn đang do dự, Lâm Sơ Diệp đã đi trước.
Cô không đi tới bộ phận nhân sự, cũng không đi tới phòng pháp vụ, mà là đi đến phòng giám sát an ninh.
Cô lấy lý do mất đồ, yêu cầu được xem camera giám sát.
Công ty cũng không yêu cầu giám sát và quản lý quá khắt khe, thái độ của Lâm Sơ Diệp cũng khiêm tốn ôn hòa, nho nhã lễ độ, bảo vệ ngại từ chối nên đã lập tức đồng ý.
Lâm Sơ Diệp tìm được video giám sát của buổi chiều ngày hôm đó, lập tức lén quay lại.
Từ phòng an ninh đi ra, trong lúc đi tới phòng pháp vụ, Lâm Sơ Diệp gọi cho Trần Huỳnh một cuộc điện thoại.
“Giám đốc Trần, cô vẫn chưa qua đây sao?”
Trần Huỳnh ở đầu dây bên kia rõ ràng có hơi sợ hãi, nhẹ giọng muốn thuyết phục cô: “Lâm Sơ Diệp, kết quả xử lý đã có rồi, cô đừng vùng vẫy nữa, đây thật sự không phải là chuyện gì lớn, công ty cũng sẽ không thật sự truy cứu trách nhiệm pháp luật đối với cô, đi qua phòng pháp vụ chỉ là để thông báo một chút thôi, hành động sa thải cô cũng là để trấn an lãnh đạo cấp cao của công ty.”
“Đúng thế, giám đốc Trần, chuyện này không lớn, sao cô lại phải né tránh chứ?” Lâm Sơ Diệp rất bình tĩnh, cô đứng trên hành lang không một bóng người, nhìn ra lan can phía bên ngoài: “Camera giám sát trong văn phòng không bị hư, cũng có thể thu được âm thanh, tôi đã đi kiểm tra rồi. Camera cũng ở vị trí đối diện cửa văn phòng của cô, có thể quay được văn phòng của cô, tối hôm qua lúc cô gọi tôi tới văn phòng, cô bảo tôi tới chỗ máy tính của cô xem tài liệu, cho nên hình ảnh của hai chúng ta đều được ghi lại cả.”
Giọng nói bình tĩnh của cô khiến Trần Huỳnh run rẩy sợ hãi, không phân biệt được thật hay giả.
Ở đầu dây bên kia điện thoại, Lâm Sơ Diệp vẫn bình tĩnh tạo áp lực cho cô ta: “Giám đốc Trần, áp lực nhà cửa con cái của cô không phải là do tôi gây ra, tôi không cần phải có trách nhiệm với cuộc sống của cô. Chúng ta mỗi người một ngựa, nếu vấn đề là do bản thân tôi gây ra, tôi sẽ gánh vác toàn bộ trách nhiệm, nhưng nếu công việc mà cô phụ trách xảy ra vấn đề, cô cũng phải chịu trách nhiệm với hành vi của bản thân mình. Tôi cho cô mười phút, hoặc là cô tới đây, chúng ta cùng nhau tới phòng pháp vụ và bộ phận thương hiệu nói cho rõ ràng, hoặc là tôi trực tiếp đem bằng chứng ghi âm cùng với video giao cho phòng pháp vụ, đồng thời cũng sẽ bảo lưu quyền truy cứu trách nhiệm của công ty với cô, cô tự mình suy nghĩ đi, tôi chờ cô.”
Lâm Sơ Diệp cúp điện thoại, sau đó đi lên lầu.
Cô đã ghi lại một đoạn ngắn cuộc trò chuyện giữa cô và Trần Huỳnh.
Giọng của Trần Huỳnh đã bị cô bắt chước, tuy không giống hoàn toàn 100%, nhưng cũng không kém cạnh.
Là một diễn viên chuyên nghiệp, cô vừa học tập vừa cải thiện khả năng lồng tiếng cho nhân vật của mình, cho nên chuyện đơn giản là bắt chước giọng của người khác không khó đối với cô.
Từ tầng cao nhất đi xuống đã là hơn tám phút, Trần Huỳnh vẫn chưa xuất hiện, nhưng Ôn Tịch Viễn lại đột nhiên gọi điện thoại qua.
“Bây giờ em đang ở đâu?” Anh hỏi, giọng nói trầm thấp có hơi gấp gáp, mơ hồ còn nghe thấy tiếng bước chân.
“Em ở công ty đó.” Lâm Sơ Diệp bị câu hỏi làm cho khó hiểu: “Sao thế?”
Ôn Tịch Viễn: “Chỗ nào của công ty?”
“Bây giờ em đang ở chỗ phòng tài vụ.” Lâm Sơ Diệp nói, khóe mắt nhìn thấy Trần Huỳnh đang đi về phía bên này nên nói với Ôn Tịch Viễn: “Bây giờ em có chút chuyện phải xử lý, em gọi lại cho anh sau.”
Nói xong thì cúp điện thoại của Ôn Tịch Viễn, nhìn Trần Huỳnh đang đi về phía bên này.
Sắc mặt Trần Huỳnh không tốt lắm, ánh mắt nhìn cô còn có chút nghi ngờ và kiêng dè.
Lâm Sơ Diệp cũng không nói nhiều lời vô nghĩa với cô ta, chỉ đưa màn hình điện thoại về phía cô, trên màn hình là đoạn video lúc nãy cô đã quay lại, là hình ảnh cô và Trần Huỳnh ở văn phòng của cô ta, từ đoạn Trần Huỳnh bảo cô gửi bản thảo qua.
Đoạn video bị tắt tiếng.
Đúng như Trần Huỳnh đã nói, bộ thu âm của camera bị hỏng, thật sự không thể ghi lại âm thanh.
Lâm Sơ Diệp cố ý tắt tiếng đoạn video, từ vẻ mặt của Lâm Sơ Diệp, Trần Huỳnh không thể nhìn ra rốt cuộc là đoạn video có tiếng hay không.
Đột nhiên cô ta nhận ra một vấn đề, dù sao cũng sẽ không có ai nhìn chằm chằm vào camra giám sát, phòng giám sát cũng không nhất định có nhân viên bảo vệ trực ở đó.
Lâm Sơ Diệp tắt video đi, mở đoạn ghi âm kia ra: “Trần tổng, cô có muốn để bộ phận kiểm duyệt kiểm tra lại lần nữa không, hay là để tôi gửi qua cho bộ phận thương hiệu trước…….”
“Không cần, trực tiếp đăng đi.”
………
Lâm Sơ Diệp tắt đoạn ghi âm, nhìn về phía cô ta: “Giám đốc, bây giờ cô muốn tự đi vào trình bày rõ nguyên nhân, hay là để tôi nói?”
Trần Huỳnh liếc nhìn cô một cái: “Tôi sẽ trình bày rõ ràng.”
Lâm Sơ Diệp mỉm cười: “Vậy đi thôi.”