Lâm Sơ Diệp vừa nghe thế liền nhíu mày: “Tiền anh gửi tiết kiệm sao, vậy nếu sau này cần dùng thì phải làm thế nào? Người nhà em không quan trọng quá mấy thứ quà cáp này đâu, quan trọng là tấm lòng là được rồi.”
Ôn Tịch Viễn cười: “Không sao, cũng không phải mỗi lần gặp mặt đều như thế.
Lần đầu tiên gặp mặt thì đương nhiên phải chu đáo một chút.”
Nói xong, Ôn Tịch Viễn không nhịn được liếc nhìn những món quà mà Lâm Sơ Diệp lựa chọn suốt đêm qua, nếu không phải sợ Lâm Sơ Diệp nghi ngờ, anh đã chuẩn bị đồ thịnh soạn hơn rồi.
Suy cho cùng vẫn là người nhà của Lâm Sơ Diệp, lần đầu tiên gặp mặt, Ôn Tịch Viễn hy vọng có thể thể hiện một chút thành ý.
Chỉ sợ thành ý này vừa thể hiện ra, đến lúc đó lại biến thành lúc đi hai người lúc về một người.
“Về sau anh đừng như thế.” Lâm Sơ Diệp dặn dò: “Nhà của em không cần mấy thứ này, không cần phải lãng phí.”
Ôn Tịch Viễn hơi gật đầu: “Được.”
——-
Hai người đợi tới gần giữa trưa mới đến, lúc này trong quán ngoại trừ Phó Viễn Chinh ra thì những người khác đã có mặt.
Hứa Mạn đã gặp qua Ôn Tịch Viễn, ấn tượng đối với anh không tồi.Thân là nữ chủ nhân trong nhà, khi thấy Ôn Tịch Viễn tới liền nhiệt tình chào đón.
Phục vụ dẫn hai người tới chỗ đã đặt trước.
Lúc đầu Lâm Sơ Diệp lo lắng bọn họ biết được Ôn Tịch Viễn chính là người đàn ông sống trong căn gác kia thì sẽ có thành kiến với anh, còn muốn tìm lúc thích hợp nói trước với mọi người.
Nhưng sáng sớm đã phải vội vàng chuẩn bị quà gặp mặt nên đã quên mất chuyện này.
Lúc nhìn thấy hai người đối đãi với anh như những người khách bình thường khác cũng yên tâm hơn phần nào.
Bữa cơm này cũng không phải bàn về chuyện nghiêm trọng gì, chỉ là cho hai bên gặp mặt nhau, tăng sự hiểu biết lẫn nhau.
Trong suốt quá trình, Ôn Tịch Viễn luôn thể hiện là một người có lễ độ, chu đáo cẩn thận, điều này khiến Hứa Mạn rất vừa ý cũng có thể bà là người yêu cái đẹp, mấy cái vấn đề lúc trước Hứa Mạn thảo luận với Lâm Sơ Diệp như nhà cửa xe cộ, tiền lương, công tác dưỡng lão của cha mẹ thì lúc nhìn thấy Ôn Tịch Viễn đã quên sạch mấy vấn đề đó.
Khi mọi người đã ngồi vào vị trí, lúc này Phó Viễn Chinh mới vội vàng chạy tới.
“Thật ngại quá, công ty có chút việc nên tới trễ.” Người vừa đến, Phó Viễn Chinh liền khách khí kính rượu Ôn Tịch Viễn.
Ôn Tịch Viễn cũng đứng dậy đáp lễ: “Không sao, anh bận như thế còn chạy tới đây, là tôi không sắp xếp chu đáo.”
Phó Viễn Chinh cười cười không nói tiếp, ngồi xuống, tư thế như đang chuẩn bị thẩm vấn: “Ôn Tiên Sinh làm nghề gì?”
Lâm Sơ Diệp vừa thấy tư thế của anh liền sợ Ôn Tịch Viễn không chống đỡ được, nhanh chóng đáp thay Ôn Tịch Viễn: “Anh ấy đóng phim ạ.”
Bỏ bốn lên năm, làm trợ lý cũng coi như là đóng phim.
Phó Viễn Chinh nhìn cô một cái, sau đó lại nhìn về phía Ôn Tịch Viễn: “Đóng phim? Bình thường có phải rất bận rộn đúng không? Tôi nghe nói làm nghề này có rất nhiều cám dỗ?”
Lâm Sơ Diệp: “Anh ấy sẽ không tiếp xúc với những thứ đó.” Ôn Tịch Viễn chỉ là một trợ lý nhỏ, người bình thường cũng không chú ý tới.
Phó Viễn Chinh không để ý Lâm Sơ Diệp, vẫn nhìn Ôn Tịch Viễn như cũ.
“Cám dỗ đương nhiên là sẽ có một chút, nhưng bình thường tôi không động đến, tôi chỉ phụ trách vài công tác phía sau hậu trường.
Về phần có bận hay không cũng phải xem tình huống cụ thể như thế nào, nhưng thời gian nghỉ ngơi bình thường có thể tự mình quản lý.” Ôn Tịch Viễn uyển chuyển đáp, cũng không tính lừa người khác, anh thật sự chỉ phụ trách công tác quản lý hậu cần mà thôi.
Bởi vậy cho dù cám dỗ có lớn đến đâu ,nhưng chỉ là phận trợ lý nhỏ bé nên rất nhàn, chính là có thể từ chối các giao thiệp không cần thiết.
Về phần thời gian nghỉ ngơi, công ty đã bước vào giai đoạn phát triển ổn định, kết cấu đầy đủ, mọi vị trí đều đã có người đảm nhận từng nhiệm vụ của mình, không yêu cầu anh phải tự mình làm hết, thời gian tự do tương đối nhiều.
Lâm Sơ Diệp ở bên cạnh Ôn Tịch Viễn cam đoan: “Đúng thế, nghề nghiệp nào mà chả có những cám dỗ, chủ yếu vẫn là xem tính cách người đó như thế nào.”
Hứa Mạn tán thành câu nói này: “Đúng đấy, lúc trước ông cụ nhà họ Lý kia chỉ làm bảo vệ lương tháng hai ba nghìn, thế mà vài năm sau đã có thể phất lên, cho nên không thể lấy nghề nghiệp và thu nhập để đánh giá một người được.
Lâm Sơ Diệp gật đầu phụ họa.
Phó Viễn Chinh liếc hai người một cái, tiếp tục nhìn Ôn Tịch Viễn: “Thế ba mẹ của anh thì sao? Bọn họ làm nghề gì?”
Vấn đề này Lâm Sơ Diệp không có cách nào trả lời thay Ôn Tịch Viễn nên lo lắng quay đầu về phía anh.
Cũng may Ôn Tịch Viễn đối mặt với Phó Viễn Chinh đang thẩm vấn mình cũng đáp lại lễ độ: “Lúc trước bọn họ là doanh nhân, bây giờ đã nghỉ hưu ở nhà.”
Phó Viễn Chinh: “Kinh doanh cái gì thế?”
“Bán phim.” Ôn Tịch Viễn uyển chuyển nói, điện ảnh là một trong những lĩnh vực kinh doanh chính của công ty, nói một cách nôm na coi như là bán phim.
Phó Viễn Chinh nhíu mày: “Bán phim?”
Lâm Sơ Diệp hiểu bán phim là bán những loại đĩa DVD trên các con đường vào những năm 90.
Có người bán các loại phim điện ảnh và truyền hình, cũng có người bán những loại phim khiêu dâm.
Lâm Sơ Diệp sợ hai chữ “bán phim” này sẽ khiến Phó Viễn Chinh kích động, liền nhanh chóng giải thích giúp Ôn Tịch Viễn: “Chính là bán mấy loại đĩa DVD ở đầu đường như hồi xưa ạ.”
Ôn Tịch Viễn nhìn Lâm Sơ Diệp, thấy Phó Viễn Chinh vẫn đang thăm dò mình, cũng gật đầu: “Ừm, gần như là như thế.”
Cũng không phải là lừa Phó Viễn Chinh, những bộ phim lúc trước do ba anh sản xuất là được phát hành dưới dạng đĩa DVD.
Phó Viễn Chinh: “Trong nhà Ôn tiên sinh còn người nào nữa không?”
“Ồ, anh ấy có một chị gái, kết hôn ở thành phố Ninh.
Em đã nhìn thấy chị ấy rồi, con trai của chị ấy là học trò của em, học ở chỗ của Diệp Hân.” Lâm Sơ Diệp trả lời thay Ôn Tịch Viễn.
Phó Viễn Chinh không để ý tới cô, vẫn nhìn Ôn Tịch Viễn như cũ.
Ôn Tịch Viễn: “Đúng thế, tôi có chị gái kết hôn ở thành phố Ninh.
Còn có một em trai, bây giờ đang ở Bắc thị.
Phó Viễn Chinh: “Chị cậu làm nghề gì?”
Ôn Tịch Viễn: “Nhân viên ở rạp chiếu phim.” Chẳng qua rạp chiếu phim này cũng là của gia đình.
Phó Viễn Chinh: