Ôn Thư Ninh không hiểu gì hỏi: “Sao thế?”
Ôn Tịch Viễn: “Gửi số điện thoại của tài xế qua cho em.”
Ôn Thư Ninh: “Em muốn làm gì?”
Ôn Tịch Viễn: “Chị không cần quan tâm, cứ gửi qua cho em là được.”
Lại dặn dò thêm: “Chị và anh rể qua chỗ em ăn cơm đi.
Em sẽ gọi cho tài xế trực tiếp đưa họ qua đây.”
“……….” Ôn Thư Ninh bị làm cho mù mờ: “Không phải, tới nhà chị ăn không được sao? Rộng rãi thoáng mát còn chỗ em ở là chỗ nào chứ, qua bên đó chỉ thêm chật chội thôi.”
Ôn Tịch Viễn: “Em thích những căn nhà nhỏ như thế này.”
Ôn Thư Ninh: “…….”
“Em cúp máy đây, nhớ gửi số điện thoại qua cho em.” Ôn Tịch Viễn nói, lại dặn dò thêm câu nữa: “Ăn mặc đơn giản một chút.”
Ôn Thư Ninh: “………”
Cô không hiểu tại sao Ôn Tịch Viễn lại còn quản chuyện ăn mặc của cô, cũng may là cô cũng không phải là người thích mua sắm hàng hiệu, chỉ trừ vài trường hợp công tác phải chú ý đến cách ăn mặc, ngoài ra bình thường cô vẫn ăn mặc thoải mái là chính, giá cả cũng tương đối bình thường.
Không hiểu thì không hiểu, nhưng Ôn Thư Ninh vẫn nhanh chóng gửi số điện thoại của tài xế qua cho Ôn Tịch Viễn.
Ôn Tịch Viễn gọi điện cho tài xế, báo địa chỉ, bảo anh ta đưa Hà Minh U và Lâm Sơ Diệp tới căn gác nhỏ.
Tài xế này biết Ôn Tịch Viễn, thấy đã đến ngã tư đường, anh ta lập tức cho xe rẽ theo hướng khác.
Hà Minh U biết đường về nhà, vừa thấy đi không đúng đường lập tức nhắc nhở: “Chú Trần, đây không phải đường về nhà cháu.”
Tài xế: “Cậu của cháu bảo chú đưa hai người tới chỗ của cậu ấy, tôi nay sẽ ăn cơm ở nhà cậu.”
Lâm Sơ Diệp đoán chắc Ôn Tịch Viễn đã thấy tin nhắn cô gửi tới, trái tim đang treo lơ lửng cũng tạm thời nhẹ nhõm hơn một chút.
Bóng ma của Hà Minh U đối với căn gác nhỏ kia rất lớn, lập tức bật khóc nức nở: “Tại sao lại phải tới nhà cậu của cháu chứ?”
Nói xong cậu nhóc không nhịn được mà liếc nhìn chiếc cặp đầy sách vở kia.
Tài xế trả lời: “Cậu của cháu gọi điện thoại đến nói như thế mà.”
Hà Minh U mặc kệ nói: “Cháu không muốn đi.
Cháu muốn về nhà.”
Còn lấy điện thoại ra gọi cho mẹ cậu nhóc: “Mẹ, không phải mẹ nói cậu sẽ không dạy con học toán nữa sao? Sao lại để con đi tới nhà cậu thế này.”
Nói đến nửa câu sau liền nín khóc.
Lâm Sơ Diệp: “……..”
Ôn Thư Ninh: “………”
“Cậu con mời mọi người qua đó ăn bữa cơm, không có thời gian rảnh mà dạy con học đâu.” Ôn Thư Ninh khuyên nhủ cậu nhóc.
Hà Minh U: “Lần trước cậu cũng nói là qua ăn cơm đó thôi!”
Ôn Thư Ninh cũng không biết phải trả lời thế nào, cô cũng không muốn đi tới căn gác nhỏ kia của Ôn Tịch Viễn, chỗ đó quá nhỏ, nhưng cô cũng khuyên anh chuyển đi được.
“Nếu không con gọi điện thương lượng với cậu một chút? Quay về nhà chúng ta ăn cơm?” Ôn Thư Ninh đề nghị.
Hà Minh U lắc đầu nguầy nguậy: “Con không dám đâu.”
“Nhưng mà” Hà Minh U bổ sung thêm: “Trên TV không phải có nói cái gì mà tiền trảm hậu tấu sao? Nếu không chúng ta cứ ở nhà chúng ta, đến lúc đó cậu cũng sẽ chỉ có thể đến nhà chúng ta thôi.”
Ôn Thư Ninh cảm thấy biện pháp này cũng được, mọi người đến nhà cô, Ôn Tịch Viễn cũng không thể gây thêm chuyện gì nữa.
“Được rồi.” Ôn Thư Ninh lập tức đồng ý: “Con đưa điện thoại cho chú Trần đi.”
Hà Minh U lập tức đưa điện thoại cho tài xế: “Chú Trần, mẹ cháu tìm chú ạ.”
Tài xế nhận điện thoại.
Ôn Thư Ninh dặn dò: “Lão Trần, anh vẫn là đưa bọn họ về nhà tôi đi, còn Ôn Tịch Viễn tôi sẽ gọi điện nói cho nó.”
Lái xe gật đầu: “Vâng.”
Sau đó cúp điện thoại, quay đầu xe đi về đường cũ.
Lâm Sơ Diệp thấy tâm trạng Hà Minh U thay đổi, cô cũng không nghĩ tới cậu nhóc ám ảnh Ôn Tịch Viễn tới như vậy nên cũng không đề nghị quay lại chỗ của Ôn Tịch Viễn nữa, chỉ gửi cho anh một tin nhắn, báo cho anh biết chuyện này: “Hình như bóng ma tâm lý của Hà Minh U đối với việc anh dạy bổ túc cho nó rất lớn, không chịu đi đến căn gác nhỏ nên bọn em đang đi về nhà của cậu nhóc.”
Ôn Tịch Viễn đang đi mua đồ ăn, sau khi gọi điện thoại cho lão Trần, anh đi tới khu chợ gần đó để mua rau, nghĩ đến mọi người đến nhà mình ăn cơm, vẫn là nên chuẩn bị thịnh soạn một chút.
Nấu cơm chính là thú vui giải trí của Ôn Tịch Viễn, bình thường công việc bận bịu không có thời gian xuống bếp, đợt nghỉ ngơi này cũng coi như là thỏa mãn thú vui của chính mình.
Bởi vậy cho nên dù là mời cả nhà Ôn Thư Ninh đến đây, anh cũng không phải suy nghĩ quá nhiều về việc nên nấu món gì mà ngược lại là muốn nấu nhiều một chút, dù gì thì cũng là buổi gặp mặt chính thức của Lâm Sơ Diệp với người nhà của anh, không thể để quá khó coi được.
Vậy cho nên anh mua rất nhiều nguyên liệu, tốn khá nhiều thời gian.
Chờ Ôn Tịch Viễn từ khu chợ đi ra đã là hơn 10 phút sau, theo thói quen anh lấy điện thoại ra xem, nhìn thấy tin nhắn Lâm Sơ Diệp gửi đến, bước chân lập tức dừng lại.
Tin nhắn gửi 15 phút trước.
Người vẫn chưa tới nhà của Ôn Thư Ninh, nhưng chắc không lâu nữa sẽ tới.
Ôn Tịch Viễn hơi nghiêng đầu, không biết thời gian trôi qua bao lâu, đến khi phải đối mặt với sự thật lại bình tĩnh đến lạ thường.
Anh chậm rãi đem nguyên liệu về nhà, bỏ đồ xuống xong lúc này mới gọi điện thoại cho Lâm Sơ Diệp.
“Tới nơi rồi sao?”
Lâm Sơ