Lâm Sơ Diệp đang ngồi trên ghế dài trong căn tin bệnh viện, đối diện cô là Ôn Tịch Viễn.
Hà Minh U cúi đầu đứng bên cạnh, thỉnh thoảng liếc nhìn đồ ăn trên bàn, không dám động đũa, cũng không dám ngồi xuống.
Người cậu giả được Hà Minh U thuê đã bị đuổi đi còn người cậu thật đang chậm rãi uống trà, không nói lời nào nhìn cậu bé.
Ánh mắt cầu xin của Hà Minh U hướng về phía Lâm Sơ Diệp.
Trong nhận thức của cậu, giáo viên mới là một người nói chuyện nhã nhặn mặc dù không phải là quá thân thiết nhưng bình thường cũng không dám nặng lời với mình hơn nữa còn có cậu ở đây, cô ít nhiều cũng phải nên biểu hiện bản thân là một giáo viên thương yêu học sinh, giả vờ đáng thương một chút không chừng cô sẽ mềm lòng mà nói giúp mình.
Lại không nghĩ tới Lâm Sơ Diệp thản nhiên liếc nhìn cậu, sau đó cùng với cậu của mình nâng chén trà lên, chậm rãi uống, không thèm để ý tới mình.
Hà Minh U: “…..”
Cậu cảm thấy màn này cực kỳ quen mắt, cực kì giống với bộ dạng thẩm vấn của ba mẹ nhà mình vậy.
“Cậu.” Hà Minh U cuối cùng không nhịn được nữa, nhỏ giọng gọi một tiếng, “Cậu đến Ninh Thị lúc nào thế? Sao không nói cho cháu biết trước.”
Ôn Tịch Viễn cuối cùng cũng buông chén trà: “Nói cho cháu? Thế thì làm sao cậu biết bên ngoài có người lấy tên của cậu đi lừa người khác?”
“Cháu chỉ lừa giáo viên thôi.” Cậu nhỏ giọng nói, nhìn thấy Lâm Sơ Diệp buông chén trà nhìn cậu, thanh âm lại càng nhỏ hơn, cuối cùng là không dám nói nữa.
Người trước mặt quá kiêu căng.
Ôn Tịch Viễn thấy cậu không nói gì nữa liền hỏi: “Bao lâu rồi?”
“Hôm nay là lần đầu tiên.” Hà Minh U thành thật khai báo:”Thật mà, lúc trước mỗi lần giả vờ đau bụng cháu sẽ xin phép giáo viên gọi điện cho ba mẹ,sau khi họ đến biết cháu giả vờ nên đã đánh cháu.
Sau đó cháu cảm thấy dù sao cậu cũng không có ở đây, cũng không ai quen biết cậu nên mới nghĩ ra cách dùng tiền mời một người giả làm cậu rồi dẫn cháu ra ngoài.”
“Còn chuyện kia là thế nào?” Ôn Tịch Viễn liếc mắt nhìn bịch máu phía xa.
Hà Minh U: “Thì…..
Giả vờ đau bụng nhiều lần quá sẽ khiến người khác nghi ngờ, với lại cháu sợ giáo viên không tin cháu nên vốn muốn làm bộ là miệng vết thương bị nứt ra, không nghĩ đến giáo viên quá dễ lừa, cháu liền cao hứng, không cẩn thận va vào cạnh bàn, sau đó thì…..”
Lâm Sơ Diệp: “………”
Ôn Tịch Viễn nghiêng đầu nhìn Lâm Sơ Diệp.
Lâm Sơ Diệp ngồi ngay ngắn, không chớp mắt.
Ôn Tịch Viễn nhìn về phía Hà Minh U: “Mua ở đâu?”
Hà Minh U: “Ở chỗ chú bán đạo cụ.”
Ôn Tịch Viễn: “Người cậu giả kia thì sao?”
Hà Minh U: “Tìm ở…..
nhóm diễn viên quần chúng.”
Ôn Tịch Viễn: “Cháu cũng nhiều tiền thật đấy.” Nói xong liền xòe bàn tay trước mặt Hà Minh U.
Hà Minh U không hiểu: “Sao ạ?”
Ôn Tịch Viễn: “Tịch thu phí sinh hoạt.”
Hà Minh U mếu máo, mắt ươn ướt nhìn về phía Lâm Sơ Diệp cầu xin giúp đỡ: “Cô ơi…..”
Ôn Tịch Viễn: “Tìm ai cũng vô dụng, lấy ra đây.”
Lâm Sơ Diệp cũng nhìn về phía cậu: “Giao ra đi.”
“……” Hà Minh U vừa rối rắm vừa đau lòng, lấy trong cặp ra một xấp tiền, run rẩy đưa cho Ôn Tịch Viễn.
Ôn Tịch Viễn thấy cậu bất động: “Còn nữa?”
Hà Minh U lại duỗi tay vào trong cặp, lấy ra hai tờ một trăm tệ.
Ôn Tịch Viễn: “Tiếp tục.”
Hà Minh U khóc: “Hết rồi.”
Ôn Tịch Viễn đưa mắt tới chỗ quần của cậu: “Túi quần.”
Hà Minh U chậm rãi sờ túi quần, luyến tiếc lấy tiền ra.
Ôn Tịch Viễn: “Cậu đếm tới ba.
Một! Hai!”
Vành mắt Hà Minh U đỏ ửng, luyến tiếc nhét tiền vào tay Ôn Tịch Viễn.
“Lần này thật sự là hết rồi!”
Ôn Tịch Viễn nhìn đống tiền trong tay, sau đó nhìn về phía cậu: “Sau đó thì sao? Phải làm gì?”
Hà Minh U không biết gì, lại đưa ánh mắt cầu cứu về phía Lâm Sơ Diệp.
Ôn Tịch Viễn: “Không cần nhìn cô ấy.
Cháu đã làm gì? Giờ nên làm gì? Tự suy nghĩ đi.”
Hà Minh U vẫn mù mờ không biết.
Ôn Tịch Viễn: “Vậy khi nào nghĩ ra rồi thì ngồi xuống ăn cơm.”
Nói xong anh lấy một bộ chén đũa, đưa cho Lâm Sơ Diệp một bộ, sau đó lấy cho mình một bộ, vươn tay ra lấy ấm trà.
Lâm Sơ Diệp đưa tay ra nhận, không cẩn thận lại đụng phải tay của Ôn Tịch Viễn, giật mình nhanh chóng thu tay lại.
Cô xấu hổ cười cười, không nói gì.
Ôn Tịch Viễn đổ trà nóng vào trong chén của cô: “Tráng qua trước.” Sau đó mới đổ trà vào chén của mình.
“Cảm ơn.” Lâm Sơ Diệp nhẹ giọng nói, có chút không tự nhiên khi đối mặt với Ôn Tịch Viễn.
Hai người không nói gì, im lặng ăn cơm.
Hà Minh U đứng bên cạnh bị bỏ quên.
Cậu gọi một tiếng đầy ấm ức: “Cậu.” Sau đó nhìn về phía Lâm Sơ Diệp: “Cô ơi.”
Cuối cùng Lâm Sơ Diệp mềm lòng, ngẩng đầu nhìn cậu, nhẹ nhàng nhắc nhở: “Em đã làm gì?”
Hà Minh U: “Em đã lừa cô.”
Lâm Sơ Diệp: “Cho nên?”
Cuối cùng Hà Minh U cũng hiểu.
“Em xin lỗi cô, em sai rồi.” Hà Minh U cực kỳ thành khẩn: “Em không nên lừa cô.”
Ôn Tịch Viễn cũng ngẩng đầu nhìn: “Còn gì nữa.”
Hà Minh U: “Về sau em không dám nữa.”
Ôn Tịch Viễn đưa mắt tới chỗ trống: “Ngồi xuống đi.”
Hà Minh U vui vẻ nhanh chóng ngồi xuống, lấy đũa muốn gắp một miếng thịt thì bị đũa của Ôn Tịch Viễn chặn lại.
Hà Minh U mờ mịt nhìn anh.
Ôn Tịch Viễn cũng nhìn cậu: “Hà Minh U, cậu nói cho cháu biết, sau này nếu như cháu còn bắt nạt cô giáo nữa, xem cậu xử cháu thế nào!”
Hà Minh U gật đầu liên tục: “Vâng….
Cháu không dám thế nữa đâu ạ.”
Nói xong, cậu cẩn thận đưa đũa ra gắp thịt, lần này không bị chặn nữa, cậu lại lén nhìn Lâm Sơ Diệp rồi lại nhìn Ôn Tịch Viễn, hai người đã khôi phục bộ dạng ăn cơm trong im lặng.
Bữa cơm này cậu ăn trong tâm trạng buồn bã.
Hai người, một bàn cơm, thế mà không nói với nhau câu nào, chỉ im lặng ăn cơm.
Sau khi ăn xong, trước khi rời đi, rốt cuộc hai người cũng nói được với nhau câu