Từ Tử Dương chậm chạp phản ứng lại: “Không đúng, sao cậu biết cô ấy tên là Lâm Sơ Diệp?”
Anh ta cẩn thận nhớ lại một hồi, mình đâu đã nhắc đến cái tên này đâu.
Ôn Tịch Viễn không trả lời anh: “Cô ấy ở chỗ nào?”
Từ Tử Dương: “Ở trong đoàn làm phim của bọn tôi đó, phim trường cổ trang ngoại thành Bắc Thị.”
Ôn Tịch Viễn hơi đăm chiêu, gật đầu: “Phim của Chu Cẩn Thần?”
Từ Tử Dương kinh ngạc: “Sao cậu biết thế?”
Ôn Tịch Viễn: “Cô ấy là người của công ty Chu Cẩn Thần.”
Từ Tử Dương gật đầu liên tục: “Đúng đúng.
Tư chất không tồi, không biết Chu Cẩn Thần bị gì mà lại không nâng đỡ cô ấy.”
Ôn Tịch Viễn: “Trong bộ phim này cô ấy đóng vai nào?”
Từ Tử Dương: “Chu Cẩn Thần muốn để cô ấy đóng vai nữ phụ thứ tư, là một nha hoàn.
Nhưng hôm nay sau khi thử vai xong, tôi và đạo diễn đều cảm thấy cô ấy thích hợp đóng vai nữ chính hơn, nghĩ muốn giao vai cho cô ấy, nhưng lại bị Chu Cẩn Thần từ chối.”
Ôn Tịch Viễn vẫn còn nhớ nguyên nhân Chu Cẩn Thần từ chối lúc Từ Tử Dương gọi điện cho anh, nói là cô và nam chính đều là người mới, như thế quá mạo hiểm.
Xét theo góc độ của người trong ngành mà nói, như thế cũng không gọi là quá lỗ, dù sao cũng là công ty đầu tư quay chụp, chưa nói đến thành quả, nếu như công tác tổ chức tuyên truyền không tốt thì rất có thể sẽ bị lỗ.
Ôn Tịch Viễn: “Nữ chính được chọn trước là ai?”
Từ Tử Dương: “Hứa An Nhiên, cũng đã từng tham gia vài bộ phim chiếu mạng, đều là vai chính, tư chất bình thường, nhưng vận khí lại không tồi, làm nữ chính cho hai bộ phim đều khá nổi tiếng, số liệu thu về cũng khá khả quan, nhất định là có người chống lưng.
Hai bộ phim kia cũng mang về cho nền tảng khá nhiều lợi nhuận.
Trước mắt sẽ toàn lực mà push người này.”
Ôn Tịch Viễn có chút ấn tượng với cái tên này, địa vị trong giới không quá cao, nhưng lượng fan cũng khá đông, là một diễn viên có mức cát-xê khá cao trong những bộ phim có kinh phí đầu tư nhỏ.
“Nam chính thì sao?” Ôn Tịch Viễn hỏi.
Từ Tử Dương: “Tên là Lâu Viễn Hàng, là một diễn viên có thể chịu khổ, tư chất cũng được, lúc vừa xuất đạo Tinh Nhất đã sắp xếp cho cậu ta đóng chính một bộ phim, tuy rằng chỉ là đầu tư nhỏ, nhưng hiệu quả thu về không tồi, thu về không ít lượng fangirl, là một nam diễn viên có tiềm lực.
Trước mắt Tinh Nhất có kế hoạch push anh ta lên thành Nhất ca của công ty, cho nên bộ phim này muốn để Hứa An Nhiên dẫn dắt cậu ta.”
Ôn Tịch Viễn nhíu mày: “Như vậy xem ra, băn khoăn của Chu Cẩn Thần không có vấn đề gì.”
Từ Tử Dương: “Đó là bởi vì cậu chưa nhìn thấy cảnh Hứa An Nhiên và Lâm Sơ Diệp diễn chung.
Hứa An Nhiên bị đè bẹp toàn tập luôn.
Hơn nữa từ diện mạo, khí chất, duyên người qua đường, thiên phú, tư chất và thái độ đối với kịch bản mà nói, Lâm Sơ Diệp hoàn toàn bỏ xa Hứa An Nhiên, nhưng Chu Cẩn Thần này lại không đi push Lâm Sơ Diệp mà lại chọn Hứa An Nhiên, cậu không thấy kỳ lạ sao?”
Từ Tử Dương nói xong thì lấy điện thoại ra tìm cảnh diễn thử hôm nay của Lâm Sơ Diệp và Hứa An Nhiên đưa cho Ôn Tịch Viễn.
“Cậu nhìn xem, Lâm Sơ Diệp như thế này, có phải dễ push hơn nhiều so với Hứa An Nhiên không?”
Ôn Tịch Viễn xem xong video, Lâm Sơ Diệp quả thật rất thông minh, nổi bật về tất cả mọi mặt so với đối phương.
Cô không có quá nhiều kinh nghiệm diễn xuất, cũng không phải xuất thân chính quy, không tồn tại bất kỳ kỹ xảo nào, nhưng trạng thái hoàn toàn tự nhiên, diễn một cách thoải mái và dễ dàng.
Hơn nữa diện mạo cô không có tính công kích, mang theo khí chất ngọt ngào trầm tĩnh của người trí thức, khí chất trong sạch, lúc cười lên lại giống như đang ngượng ngùng đáng yêu, ánh mắt trong veo bình thản, quả thật rất dễ làm người khác sinh ra hảo cảm.
“Thái độ của Lâm Sơ Diệp như thế nào?” Anh nhìn về phía Từ Tử Dương:”Cô ấy có muốn nhận vai này không?”
“Cá nhân thì chắc là muốn.” Từ Tử Dương cũng không chắc chắn, “Cậu nghĩ mà xem, một người mới luôn bị chèn ép như vậy, đột nhiên có một cơ hội tốt như thế xuất hiện trước mặt cô ấy, có thể không động tâm sao?”
Ôn Tịch Viễn liếc anh ta một cái: “Có thể Lâm Sơ Diệp sẽ không.”
“Cậu hiểu rõ cô ấy như vậy ư?” Từ Tử Dương tò mò: “Quan hệ của hai người là gì thế hả?”
Ôn Tịch Viễn không cho anh ta cơ hội thám thính, chuyển đề tài: “Lúc các cậu tranh chấp với Chu Cẩn Thần, cô ấy có mặt ở đó không? Thái độ của cô ấy như thế nào?”
“Có ở đó.” Từ Tử Dương nhớ lại bộ dáng lúc đó của Lâm Sơ Diệp, thật ra suốt cả quá trình cô đều tỏ ra bình thản, nhưng mà có đồng ý hay không……
“Chắc là cô ấy cũng khá cao hứng đó.” Từ Tử Dương vừa nhớ lại vừa trả lời, “Lúc sau cô ấy cũng có bày tỏ sự cảm kích với đạo diễn, nhưng có thể lúc ấy đạo diễn và Chu Cẩn Thần giằng co quá mức giương cung bạt kiếm, cô ấy không muốn liên lụy tới đạo diễn nên đã từ chối, ngay cả khi đạo diễn yêu cầu cô diễn thử cùng với nam chính cũng bị cô ấy từ chối, sau đó đạo diễn thuyết phục mãi cô ấy mới chịu diễn.
Diễn rất đạt, sau khi diễn xong đạo diễn kiên quyết nói với Chu Cẩn Thần là muốn chọn cô ấy, nhưng lại bị Chu Cẩn Thần phản lại, nói là hoặc là giữ lại đội hình như cũ hoặc là đổi đạo diễn, bây giờ đạo diễn cũng ầm ĩ nói không quay nữa.”
Từ Tử Dương nói đến đây liền cảm thấy rất phiền muộn, nếu đạo diễn cũng đi, bộ phim này của anh ta phỏng chừng cũng phải hoãn lại, phải để cho nó tự sinh tự diệt rồi.
Ôn Tịch Viễn nhìn anh ta: “Đưa tôi xem cảnh diễn thử kia.”
Từ Tử Dương mở video diễn thử của Lâm Sơ Diệp và nam chính đưa cho anh.
Cảnh diễn là lúc nam nữ chính chia tay nhau.
Ôn Tịch Viễn nhìn thấy cô, ánh mắt cũng hơi dừng lại, tầm mắt nhìn chằm chằm Lâm Sơ Diệp trong điện thoại.
Anh nhớ tới ngày mà cô đoán được thân phận của anh, ở trong xe, cô mỉm cười nói với anh: “Nếu thật sự không nuôi nổi anh thì sao.
Vậy thì có thể không nuôi nữa không?” cùng với buổi tối hôm đó, cô nằm trong lòng anh, đưa lưng về phía anh, giọng nói bình tĩnh nhẹ nhàng:”Em không thể kết hôn với anh”, loại bình tĩnh này cùng với nụ cười lúc cô đang diễn giống y như đúc, ngoại trừ chi tiết khi cô xoay người, ánh mắt ngập tràn bi thương và khổ sở.
Ngày đó anh đang bận lái xe, không có thời gian để ý ánh mắt của cô.
Buổi tối ngày hôm đó, cô quay lưng về phía anh.
Từ Tử Dương thấy Ôn Tịch Viễn nhìn chằm chằm di động một hồi cũng không nhúc nhích, thần sắc tựa như có chút thất thần, nhịn không được nhìn qua di động, đoạn video kia đã sớm phát hết, hình ảnh cuối cùng dừng lại là Lâm Sơ Diệp xoay người, chậm rãi thu lại nụ cười, sau đó nước mắt rơi xuống.
Trạng thái cảm xúc này của Lâm Sơ Diệp quả thật rất có sức hút, im lặng như thế này còn có sức hút hơn cả những âm thanh.
Anh ta không nhịn được mà đẩy Ôn Tịch Viễn: “Có phải diễn rất khá không?”
Ôn Tịch Viễn hơi gật đầu: “Ừm, kỹ xảo không tồi.”
Từ Tử Dương: “Cho nên, cô ấy có tư chất như vậy, nếu bị vùi lấp thì thật đáng tiếc.”
Ôn Tịch Viễn không trả lời, bàn tay đưa về phía anh ta: “Đưa bản tóm tắt tính cách nhân vật cho tôi, và kế hoạch quay chụp nữa.”
Từ Tử Dương lập tức lấy tư liệu ra.
Ôn Tịch Viễn nhìn nhanh qua một lần, lại cầm kịch bản lên, đọc sơ qua ba tập đầu, quả