Ôn Tịch Viễn đưa tay nhận lấy, nhìn qua một hồi lại trả về cho Lâm Sơ Diệp: “Mọi người gọi đi.”
Từ Tử Dương cũng phất tay: “Hai người gọi là được rồi, không cần phải để ý chúng tôi đâu.”
Lâm Sơ Diệp dựa theo khẩu vị của Ôn Tịch Viễn lúc gọi món ở quán của Hứa Mạn, lại thấp giọng hỏi Phùng San San: “Chị xem thử muốn ăn gì.”
Phùng San San đẩy thực đơn về phía Lâm Sơ Diệp: “Để chị tiêu hóa hết đã.”
Cô vẫn còn đang đắm chìm trong khiếp sợ khi biết Ôn Tịch Viễn là cái túi Hermes cao cấp kia, một mặt là hạt giống tốt mà cô nhìn trúng, sự xa xỉ này có lẽ sẽ không nhìn cái xưởng nhỏ của cô vào mắt.
Lại lo lắng sợ là đã không bắt được vịt mà còn mất luôn Lâm Sơ Diệp, dù sao cũng là người đàn ông khiến Lâm Sơ Diệp xém chút nữa là kết hôn cùng với anh ta, bây giờ lại còn không quản đường xá xa xôi mà đuổi tới tận đoàn làm phim này.
Nghĩ đến việc Lâm Sơ Diệp có thể sẽ bị người ta cướp mất làm cho cô bị mất đi khẩu vị, ngay cả nhìn Ôn Tịch Viễn cũng cảm thấy không vừa mắt.
Ôn Tịch Viễn nghe điện thoại xong phát hiện người đại diện của Lâm Sơ Diệp đang nhìn mình bằng ánh mắt căm thù, tư thế gà mẹ bảo vệ con liền bộc phát một lần nữa, như là đang sợ anh sẽ dẫn Lâm Sơ Diệp bỏ chạy vậy.
Anh không khỏi liếc nhìn Lâm Sơ Diệp vẫn còn đang gọi món, cũng không biết lúc nãy cô nói gì với người đại diện khiến cô ấy đề phòng anh như vậy.
Hermes cao cấp?
Nghĩ tới lúc nãy hai người nghĩ anh không nghe được mà thì thầm to nhỏ, Ôn Tịch Viễn hơi nở nụ cười, nhìn về phía Lâm Sơ Diệp: “Tại sao lại là Hermes cao cấp?”
“……” Ngón tay đặt trên thực đơn của Lâm Sơ Diệp hơi khựng lại một chút, sau đó làm như không có việc gì tiếp tục gọi món, cô không có thính tai như anh, không nghe thấy gì hết.
Ôn Tịch Viễn cũng không muốn buông tha vấn đề này, trực tiếp gọi tên cô: “Lâm Sơ Diệp.”
Lâm Sơ Diệp không thể không ngẩng đầu lên nhìn anh nói: “Khen anh đó.”
Từ Tử Dương hậu tri hậu giác: “Khen cái gì cơ?”
Phùng San San trực tiếp đáp thay Lâm Sơ Diệp: “Hàng cao cấp.
Chỉ thích hợp để trưng bày trong tủ kính để người ta ngắm nhìn, không thể sờ cũng không được phép sờ, nếu không thì sẽ không đền nổi.”
“Không thể sờ cũng không dám sờ?” Ôn Tịch Viễn lặp lại mấy từ này, con người đen láy nhìn về phía Lâm Sơ Diệp.
“………” Lâm Sơ Diệp ho nhẹ, đưa thực đơn cho hai người, rất bình tĩnh mà chuyển chủ đề, “Mọi người xem xem các món này có món nào không hợp khẩu vị hay không, có muốn đổi món khác không?”
Từ Tử Dương liếc mắt nhìn qua: “Được rồi được rồi, tôi không kén ăn.”
Ôn Tịch Viễn nhìn Lâm Sơ Diệp, sau đó mới chậm rãi nhận thực đơn.
“Thêm một phần thịt heo xé sợi.” Anh nói.
Vừa dứt lời, Phùng San San không nhịn được nhìn qua Ôn Tịch Viễn, sự phòng bị trong mắt lại càng nặng hơn.
Anh còn biết rõ khẩu vị của Lâm Sơ Diệp, hoàn toàn chọc vào tử huyệt của Lâm Sơ Diệp.
Con người Lâm Sơ Diệp, nếu như tặng siêu xe hay quà cáp gì đó cô sẽ không thèm để vào mắt, nhưng lặng lẽ quan tâm săn sóc như thế này sẽ khiến cô cảm động tới mấy ngày.
Phùng San San hơi đau đầu, Ôn Tịch Viễn mà ở lại đoàn làm phim thêm vài ngày nữa không chừng Lâm Sơ Diệp sẽ kéo anh đi lĩnh chứng mất thôi.
Dù sao nếu như Hermes cao cấp có địa vị cao như thế lại hạ mình chạy theo cô đến chợ bán thức ăn, cô cũng sẽ không để ý mà dùng nó để đựng đồ.
Cô cảm thấy mình nên tìm một thời gian thích hợp để khuyên nhủ Lâm Sơ Diệp, dựa vào núi núi sẽ đổ, dựa vào đàn ông đàn ông sẽ chạy, dựa vào chính mình mới là tốt nhất.
Cho nên nếu muốn chuyên tâm vào sự nghiệp thì không được nghĩ tới đàn ông, nhất là những người ở trên cao, dù không thể khoe khoang nhưng vẫn có thể đổi ra tiền, ai mà không thích cho được chứ.
Người như thế này Lâm Sơ Diệp không thể đối phó được.
Ôn Tịch Viễn bất động thanh sắc nhìn ánh mắt đang bày mưu tính kế của Phùng San San, anh cảm thấy việc cấp bách nhất bây giờ là nên đổi người đại diện cho cô.
Một người đầu óc quá tỉnh táo đã làm cho người khác phải nhức đầu, huống chi bây giờ là hai người, như thế anh còn có thể làm chuyện gì được nữa.
Lâm Sơ Diệp không để ý đến ánh mắt tính toán của hai người, trong lòng còn đang bởi vì câu nói “Thêm một phần thịt heo xé sợi” kia của Ôn Tịch Viễn mà ấm áp không thôi, cô yên lặng thêm món đó vào, sau đó mới gọi phục vụ tới gọi món, lúc này mới nhìn về phía mấy người còn lại, ngoại trừ Từ Tử Dưng vẫn còn đang bàn chuyện kịch bản trên Wechat, Ôn Tịch Viễn và Phùng San San đều đang đăm chiêu suy nghĩ.
“Sao thế?” Cô hoang mang hỏi.
“Không có gì.” Hai người đồng thanh đáp.
Phùng San San cười nhìn về phía Ôn Tịch Viễn: “Hôm nay là ngày thường, Ôn tiên sinh không phải đi làm sao?”
Ôn Tịch Viễn gật đầu, liếc về phía cô một cái: “Không cần.”
Phùng San San cười: “Ông chủ của anh cũng thật là hào phóng.”
Ôn Tịch Viễn gật đầu: “Đúng thế.”
Từ Tử Dương bớt chút thời gian chỉ chỉ Ôn Tịch Viễn: “Cậu ấy chính là ông chủ, muốn nghỉ thì nghỉ, không ai dám có ý kiến gì đâu.”
Phùng San San: “………” Lâm Sơ Diệp đoán đúng rồi.
Ôn Tịch Viễn nhìn về phía cô: “Cô Phùng làm đại diện được mấy năm rồi?”
Phùng San San: “Từ lúc tôi tốt nghiệp đã bắt đầu làm, cũng được mười hai năm rồi.”
Ôn Tịch Viễn: “Từ trước đến nay cô vẫn luôn là người đại diện của Lâm Sơ Diệp sao?”
Phùng San San: “Đương nhiên, Lâm Sơ Diệp là do tôi phát hiện được mà.”
Ôn Tịch Viễn: “Vậy tại sao không sắp xếp kịch bản cho cô ấy?”
Lâm Sơ Diệp ho nhẹ một tiếng, không có thói quen biến mình thành tiêu điểm.
“Mọi người muốn uống trà gì?” Cô nói sang chuyện khác.
Nhưng Ôn Tịch Viễn chỉ trả lời một câu “Tùy em”, sau đó lại nhìn chằm chằm về phía Phùng San San đợi câu trả lời của cô.
“Ông chủ không đồng ý.” Phùng San San nhắc đến chuyện này liền đầy một bụng tức, không thân thiện nhìn Ôn Tịch Viễn, “Chính là mấy nhà tư bản như mấy người, thích gây khó dễ…..”
“Tại sao?” Ôn Tịch Viễn cắt ngang cô.
Phùng San San: “Ông chủ muốn cho Lâm Sơ Diệp làm bà chủ đó.”
Vừa dứt lời, Ôn Tịch Viễn và Từ Tử Dương đồng loạt nhìn về phía Lâm Sơ Diệp.
Từ Tử Dương là ngạc nhiên.
Còn Ôn Tịch Viễn có chút đăm chiêu.
Lâm Sơ Diệp không quen bị hai người nhìn chằm chằm như thế, vừa muốn mở miệng, Ôn Tịch Viễn đã nhanh hơn một bước: “Chu Cẩn Thần theo đuổi Lâm Sơ Diệp?”
Phùng San San: “Đúng thế, theo đuổi năm năm rồi.”
Cô trả lời vấn đề này là để nói cho Ôn Tịch Viễn biết là theo đuổi Lâm Sơ Diệp như nước đổ đầu vịt, để anh đừng tốn tâm tư trên người Lâm Sơ Diệp nữa, không nghĩ tới Ôn Tịch Viễn lại nhìn Lâm Sơ Diệp một lượt, có chút đăm chiêu hỏi cô: “Chu Cẩn Thần theo đuổi Lâm Sơ Diệp thế nào?”
Phùng San San đếm đầu ngón tay kể ra từng việc, Từ Tử Dương đang bận rộn lại thuận miệng đáp một câu: “Cô như thế là đang bày cách cho cậu ta đó.”
Phùng San San lập tức hồi hồn, không phải là đang đẩy Chu Cẩn Thần qua sông sao.
Ôn Tịch Viễn nghiêng đầu liếc Từ Tử Dương một cái.
Từ Tử Dương lúc này mới hậu tri hậu giác: “Hả?”
Ôn Tịch Viễn vươn tay lấy ấm trà, rót một ly đầy đặt trước mặt anh ta: “Không có gì, cậu bận việc của mình đi.”
Từ Tử Dương nhìn ly trà đầy trước mặt, nghĩ đến câu “Rượu mãn kính nhân, trà mãn tiễn khách*”, nghi hoặc nhìn về phía Ôn Tịch Viễn, sau đó lại nhìn Lâm Sơ Diệp.
Rượu mãn kính nhân, trà mãn tiễn khách*(nguyên văn: 酒满敬人, 茶满送客 – rượu đầy kính người, trà đầy khinh người hoặc ngược lại) Ý tứ của những lời này là: Lúc châm trà cho khách không thể quá nhiều, bởi vì nước trà nóng chẳng những có thể làm cho khách bị phỏng, mà ly trà quá nóng, khách cũng không có cách nào bưng lên để uống được, làm như thế là không có sự tôn kính đối với khách.Nói sâu thêm một chút, thậm chí còn có ý là đuổi khách về, cho nên có nhiều nơi, coi hành vi như thế gọi là ‘bưng trà tiễn khách’.
(nguồn: tinhhoa.net)
Lâm Sơ Diệp hơi căng thẳng trước ánh mắt này của mọi người, không nhịn được mà nhắc nhở:
“Xin mọi người chú ý đến cảm nhận của đương sự một chút.”
Ôn Tịch Viễn vừa chế giễu vừa đưa ly trà tới trước mặt cô: “Cũng chưa thấy em chú ý đến cảm nhận của anh bao giờ.”
Sau đó lại đưa một ly trà khác đặt trước mặt Phùng San San.
Từ Tử Dương im lặng nhìn ly trà đầy của mình, thật đúng là đang muốn bảo mình cút đi đây mà.
Ăn cơm xong, Từ Tử Dương rất tự giác mà cút ngay lập tức: “Tôi còn phải về khách sạn sửa kịch bản, đi trước nhé.”
Còn không quên gọi Phùng San