Trong đoàn làm phim, bởi vì Chu Cẩn Thần nói sẽ bấm máy theo đúng kế hoạch nên tất cả mọi người vừa lo lắng vừa chuẩn bị công việc cho buổi bấm máy ngày hôm sau.
Nguyên nhân bởi vì chuyện đạo diễn bỏ quay, đoàn làm phim đã thông báo tạm hoãn nghi thức bấm máy, lúc này mới qua một ngày lại đổi thành bấm máy theo đúng kế hoạch, mọi người vừa vội vàng vừa có chút lo lắng không yên, sợ đang tiến hành thì lại có cái gì đó cần phải sửa đổi.
Những người có chức vụ cao hơn trong đoàn đều nói, đạo diễn vẫn chưa trả lời có ở lại quay tiếp hay không, nếu như bấm máy đúng kế hoạch, lúc đó không có đạo diễn thì quay thế nào được?
Nhưng những người quen biết Chu Cẩn Thần sẽ có thể nhìn ra ý đồ của anh ta.
Bấm máy chỉ là nghi thức khởi động, sau nghi thức đó cũng không cần phải bắt đầu quay ngay, chỉ cần có đủ chi phí, Chu Cẩn Thần cũng sẽ không ngại mà kéo dài thêm vài ngày.
Chẳng qua chỉ là một cái cớ, nhờ buổi lễ bấm máy này sẽ công bố với bên ngoài dàn diễn viên, như thế nếu có ai muốn đổi người diễn cũng không còn hy vọng gì.
Quan trọng nhất là, Chu Cẩn Thần rõ ràng đã rất khó chịu với Lâm Sơ Diệp, trong tay anh ta vẫn còn giữ con bài tẩy, còn đưa tối hậu thư cho Lâm Sơ Diệp, cơ hội của cô chỉ có thể kéo dài đến buổi sáng ngày diễn ra nghi thức bấm máy.
Buổi chiều anh ta ở trước cửa phòng Lâm Sơ Diệp đã nói những gì mọi người ít nhiều cũng đã biết, dù sao người ở tầng trệt cũng không ít, chỉ là mọi người đều biết tính tình Chu Cẩn Thần nóng nảy, không ai dám mở cửa ra nhìn lén, nhưng vẫn có không ít người dán tai lên cửa nghe lén.
Không phải người của Tinh Nhất không biết chuyện Chu Cẩn Thần qua lại với Lâm Sơ Diệp, nhưng mọi người đều biết lần này Lâm Sơ Diệp thực sự đã chọc giận Chu Cẩn Thần.
Tuy rằng số lần Chu Cẩn Thần bị Lâm Sơ Diệp chọc tức không ít, nhưng bị chọc đến nỗi tức như vậy cũng không nhiều lắm, tất cả mọi người đều đoán chuyện đạo diễn bỏ diễn để bứt Chu Cẩn Thần đổi vai cho Lâm Sơ Diệp có quan hệ với nhau.
Dù sao trên tay anh ta cũng có con bài tẩy, anh ta sẽ không có khả năng sẽ đưa lợi ích này cho đạo diễn.
Nguyên nhân khác chắc là do có liên quan đến người hôm qua xuất hiện trong phòng Lâm Sơ Diệp, nhưng không ai gặp mặt được người đàn ông kia, chỉ thấy nghe được từ lời giận dữ của Chu Cẩn Thần là Lâm Sơ Diệp dẫn bạn tới đây, châm ngòi cho mọi nguồn nổ.
Phùng San San ở trong phòng của Từ Tử Dương cùng anh ta sửa lại mấy cảnh diễn xong mới biết Chu Cẩn Thần bị Lâm Sơ Diệp chọc tức, còn lấy nghi thức khởi động máy làm tối hậu thư uy hiếp Lâm Sơ Diệp.
Kỳ thật ngay cả một phần thắng Chu Cẩn Thần cũng không có, Phùng San San biết điều này, Chu Cẩn Thần cũng biết.
Chiêu này nếu như thành công thì Lâm Sơ Diệp của hiện tại không phải là Lâm Sơ Diệp, quan hệ giữa cô và Chu Cẩn Thần cũng sẽ không đến mức giương cung bạt kiếm như bây giờ.
Anh ta cũng chỉ là hết cách, chỉ có thể gây sức ép như thế với cô mà thôi.
Nếu như là lúc trước, Phùng San San sẽ không do dự gì mà đứng về phía Lâm Sơ Diệp, để cô đừng để ý đến anh ta.
Nhưng cơ hội lần này đối với Lâm Sơ Diệp là rất hiếm gặp, bây giờ Từ Tử Dương vẫn đang sửa kịch bản chi tiết nhất có thể, anh ta cũng đã xóa toàn bộ những cảnh không tốt đối với nữ chính, rõ ràng là đang trau chuốt kịch bản một cách hoàn mỹ nhất.
Phùng San San cảm thấy nếu như Lâm Sơ Diệp bỏ qua cơ hội lần này thì sẽ rất đáng tiếc.
Buổi tối lúc Lâm Sơ Diệp gọi cho cô, cô không nhịn được mà uyển chuyển khuyên Lâm Sơ Diệp: “Hay là, em thỏa hiệp với Chu Cẩn Thần một lần đi?”
Lâm Sơ Diệp sau khi sắp xếp xong chỗ ở mới mới gửi tin nhắn Wechat qua cho cô.
Phùng San San cũng không quá ngạc nhiên, dù sao cũng không phải là lần đầu tiên.
Lâm Sơ Diệp đang vùi mình trong chiếc ghế màu trắng trước cửa sổ đọc kịch bản, nghe vậy thì nâng mắt, liếc cô một cái: “Chị cho rằng cái mà anh ta muốn chỉ là em thỏa hiệp thôi sao?”
Thứ mà Chu Cẩn Thần muốn chính là con người cô.
Phùng San San cũng có chút rối rắm: “Nếu không hay là em thử qua lại với anh ta một lần thử xem? Nói không chừng anh ta chính là bởi vì không chiếm được cho nên mới cố chấp như thế, lúc đến gần mới phát hiện em không phải là gu của anh ta.”
“Không cần.” Lâm Sơ Diệp không do dự, trực tiếp từ chối, tiếp tục cúi đầu đọc kịch bản, thỉnh thoảng lấy bút vẽ vẽ lên đó.
Thái độ của Lâm Sơ Diệp đã kiên quyết như vậy, Phùng San San cũng không khuyên cô nữa.
Chỉ là có chút tiếc nuối: “Đêm nay là cơ hội cuối cùng, ngày mai bấm máy sẽ chính thức công bố.”
Lần này Lâm Sơ Diệp không ngẩng đầu, chỉ bình thản trả lời: “Không sao.”
Lần này Phùng San San hoàn toàn chết tâm, ngồi xuống, một tay chống cằm, vừa phiền muộn lại vừa tiếc nuối.
Điện thoại thông báo có tin nhắn Wechat, là nhóm chat của đoàn làm phim.
Ngày mai bấm máy sẽ chính thức bước vào giai đoạn quay chụp vất vả, đêm nay là buổi thư giãn cuối cùng, sếp lớn mời chúng ta ăn một bữa cơm, tất cả mọi người đều phải có mặt.
Phùng San San đưa điện thoại cho Lâm Sơ Diệp xem.
Lâm Sơ Diệp nhìn qua tin nhắn, ngồi dậy: “Đi chứ.”
Chỉ cần không phải là điểm mấu chốt của cô, cô vẫn sẽ luôn luôn là nhân viên nghe lời nhất.
Chu Cẩn Thần tổ chức tiệc liên hoan ở nhà hàng cạnh khách sạn, bao cả một đại sảnh.
Lúc Lâm Sơ Diệp và Phùng San San tới mọi người đều đã có mặt đông đủ, Chu Cẩn Thần cũng đã ở bên kia, đang đứng trên một sân khấu nhỏ ở đại sảnh, cầm micro nói cảm ơn mọi người đã vất vả, cũng hy vọng trong ba tháng tới mọi người có thể tập trung vào công việc, cùng nhau cố gắng.
Chỉ cần không phải đối mặt với Lâm Sơ Diệp, toàn bộ thời gian Chu Cẩn Thần đều biểu hiện bình thường, hơn nữa đứng ở trên sân khấu cầm micro như thế, mỗi một cái giơ tay nhấc chân đều toát ra sự tiêu sái và mị lực của anh ta.
Thấy Lâm Sơ Diệp tiến vào, anh ta gần như thản nhiên liếc mắt một cái, tiếp tục lời vẫn chưa nói xong.
Lâm Sơ Diệp và Phùng San San tìm chỗ trống ngồi xuống, đúng lúc ngồi cùng bàn với Từ Tử Dương.
Từ Tử Dương đã không còn trạng thái bay bổng như buổi chiều, chỉ rầu rĩ uống rượu, thấy Lâm Sơ Diệp ngồi xuống còn nhìn cô một cái đầy tiếc nuối.
Tuy rằng Lâm Sơ Diệp đã từng ăn một bữa cơm với anh ta, hơn nữa anh ta lại là bạn của Ôn Tịch Viễn, nhưng cũng không thân thiết với anh ta lắm, cũng chỉ khách khí gật đầu coi như chào hỏi.
Sau khi Chu Cẩn Thần phát biểu xong, mọi người bắt đầu dùng bữa.
Tuy rằng những người đoàn làm phim không quen biết nhau, thời gian tiếp xúc cũng không nhiều, nhưng đa số đều là người trẻ, cũng đã gia nhập đoàn nhiều ngày, trò chuyện vài câu đã khiến bầu không khí sôi nổi náo nhiệt hẳn lên.
Chu Cẩn Thần là người phụ trách hạng mục, cực kỳ hào phóng đón tiếp mọi người.
Ăn được nửa bữa, mọi người cũng bắt đầu cởi mở hơn, bắt đầu kính rượu lẫn nhau.
Chu Cẩn Thần tới kính rượu một vài nhân viên và diễn viên trước, sau đó mới tới bàn của Lâm Sơ Diệp, đứng bên cạnh cô, bưng ly rượu hướng về phía mọi người, mỉm cười: “Mọi người vất vả rồi, tôi kính mọi người một ly.”
Mọi người đều cầm ly đứng dậy, mỉm cười chạm ly với Chu Cẩn Thần.
Lâm Sơ Diêp cũng nâng ly, không chạm vào ly của anh ta, Chu Cẩn Thần lại chạm ly với những người khác, sau đó chạm ly với cô, hơi nghiêng đầu nhìn cô, không nói gì.
Lâm Sơ Diệp cũng thuận tay chạm ly với anh ta: “Chúc mừng Chu tổng.”
“Cảm ơn.” Chu Cẩn Thần nói cảm ơn xong, cánh tay dài duỗi ra, đặt lên vai Lâm Sơ Diệp, thấp giọng nói với cô: “Lâm Sơ Diệp, đêm nay là cơ hội cuối cùng của em.
Em thật sự không lo lắng sao?”
Lâm Sơ Diệp bất động thanh sắc dịch người sang bên cạnh, khiến cánh tay đang đặt trên vai cô trượt xuống, trên mặt vẫn là nụ cười khách khí: “Cảm ơn Chu tổng, không cần đâu.”
“Đừng khách sáo.” Khóe miệng Chu Cẩn Thần hơi cười, nhưng không sâu, lại cầm ly chạm ly với cô một lần nữa, ngửa đầu uống cạn, sau đó nói với mọi người: “Sau đây xin mời nam chính Lâu Viễn Hàng của chúng ta và nữ chính……”
Đúng lúc này di động của anh ta vang lên.
Anh ta cười áy náy với mọi người: “Tôi nghe điện thoại trước.” Sau đó lấy điện thoại ra nhìn, là Lưu Vĩnh gọi tới.
Chu Cẩn Thần bắt máy: “Lưu tổng.”
Đầu bên kia