Lâm Sơ Diệp hắng giọng, nhìn anh: “Cho nên ấy à, tôi cảm thấy nên suy nghĩ cho gen của anh một chút, anh có thể cân nhắc đi đến phòng của biên kịch lão sư ngủ nhờ một đêm, chắc là anh ấy sẽ không để bụng đâu.”
Ôn Tịch Viễn nghiêng đầu nhìn chằm chằm cô một lát, sau đó nở nụ cười: “Không cần phiền như thế.
Gen của anh thích ứng tốt, tỉ lệ thành công cao, quan trọng hơn là nó cũng có hơi kén chọn người, không ngại cho em mượn một ít.”
Lâm Sơ Diệp: “……” Đây không phải đáp án trong kịch bản mà.
Ôn Tịch Viễn thấy cô đứng im: “Lâm lão sư còn vấn đề gì không?”
Lâm Sơ Diệp khẽ lắc đầu, sau đó lại gật đầu, cũng xấu hổ nhìn anh, đầu hơi nghiêng một chút, lại hắng giọng.
“Vậy, nếu như có xảy ra chuyện gì đột xuất, tôi cũng không nhất định sẽ phải phụ trách với anh.”
Lại nhắc nhở anh: “Anh cũng biết tôi khá có hứng thú với gen của anh.
Nếu như cái kia thành công thật, tôi có thể sẽ bỏ đi mà bỏ lại con.
Như thế anh không cảm thấy ủy khuất sao?”
Ôn Tịch Viễn liếc cô một cái: “Đêm hôm đó không phải em cũng có ý này sao? Sao không thấy em ủy khuất giùm anh thế?”
Nhắc tới đêm hôm đó, Lâm Sơ Diệp không khỏi xấu hổ, lập tức quay mặt đi chỗ khác.
“Tôi….
Tôi chỉ nói vu vơ thế thôi, anh mà đồng ý tôi cũng không dám làm đâu.
Hơn nữa lúc đó cũng không phải tôi câu dẫn anh, rõ ràng là anh….
làm cái kia trước.” Âm thanh càng ngày càng nhỏ lại.
Ôn Tịch Viễn vẫn nhìn chằm chằm cô, chưa từng rời tầm mắt: “Thế tại sao em không đẩy ra?”
Đôi mắt đen thâm thúy, từ sâu thẳm trong đôi mắt đen có hai luồng sáng ngưng tụ lại, cứ như thế nhìn chằm chằm cô, vừa chăm chú lại vừa mang theo chút nóng bỏng.
Lâm Sơ Diệp lại không được tự nhiên mà hắng giọng lần nữa, không dám nhìn thẳng vào anh.
“Gen….
Gen của anh tốt quá, tôi không nhịn được.”
Ôn Tịch Viễn bị cô chọc cười.
Lần đầu tiên anh hỏi cô tại sao đêm tốt nghiệp hôm đó không đẩy anh ra, cô nói là do uống quá nhiều.
Lần thứ hai ở trong phòng bếp, cô nói là do ham muốn đó là dục vọng nguyên thủy của mỗi người.
Lần thứ nhất là do rượu, lần thứ hai là do dục vọng, lần này thì hay rồi, nói tới DNA luôn.
“Bây giờ gen của anh vẫn tốt như thế.” Anh nói, giọng nói trầm thấp còn mang theo ý cười.
Lâm Sơ Diệp nghe thấy rõ ràng ý cười trong lời nói của anh, lại giả vờ như không nghe thấy, lấy thẻ phòng ra quẹt thẻ rồi bước vào phòng.
“Ngày mai năm giờ tôi phải dậy sớm trang điểm, đêm nay muốn ngủ sớm.”
Ôn Tịch Viễn nắm lấy tay cô: “Theo anh đi mua chút đồ trước.”
Lâm Sơ Diệp hơi không bình tĩnh: “…….Còn muốn mua sao?”
“Đêm nay tôi phải đi ngủ sớm.” Cô uyển chuyển nhắc nhở anh.
Ôn Tịch Viễn thản nhiên “Ừm” một tiếng, sau đó cùng cô đi tới cửa hàng tiện lợi ở gần đó, sau đó lấy một hộp….
quần lót nam.
Lâm Sơ Diệp: “…..”
Ôn Tịch Viễn liếc đôi mắt đang hơi xấu hổ của cô: “Sao thế, em nghĩ anh muốn mua cái gì?”
Lâm Sơ Diệp lắc đầu nguầy nguậy: “Không có gì.”
Ôn Tịch Viễn đưa hộp quần lót cho nhân viên thu ngân, ánh mắt lại lướt qua hộp bao cao su ở bên cạnh, sau đó lại nhìn về phía Lâm Sơ Diệp.
Lâm Sơ Diệp vốn đang tùy ý nhìn xung quanh, thấy Ôn Tịch Viễn đột nhiên nhìn mình cũng hoang mang nhìn về phía anh, sau đó thấy ánh mắt của anh hướng về quầy đồ bảo hộ, động tác sau đó hoàn toàn là theo bản năng: Tay cô hướng về phía hộp bao cao su, muốn đem nó đặt ra chỗ khác, nhưng còn chưa đụng tới thì Ôn Tịch Viễn đã vươn tay ra, cầm lên một hộp, quan sát nó một chút, sau đó lại liếc nhìn cô một cái, ánh mắt dường như có điều đang suy nghĩ.
“…..” Lâm Sơ Diệp nghẹn nửa ngày, cuối cùng thốt được một câu: “Không được mua!”
Sau đó cô với tay lên muốn cướp cái hộp đó, tay còn chưa với đến, Ôn Tịch Viễn đã giơ tay lên, không cho cô chạm vào cái hộp.
Ôn Tịch Viễn trầm ngâm nhìn về phía cô: “Anh suy nghĩ rồi, gen của anh dùng vẫn còn tốt, không thể tùy tiện để em muốn làm gì thì làm được.”
Sau đó đem cái hộp đó đưa cho nhân viên thu ngân: “Bao nhiêu tiền?”
Lâm Sơ Diệp: “…….”
Cô giơ tay cản lại.
“Cái kia không cần, cảm ơn.”
Ôn Tịch Viễn hứng thú nhìn cô.
Nhân viên thu ngân xấu hổ nhìn Ôn Tịch Viễn: “Tiên sinh?”
Ôn Tịch Viễn liếc nhìn Lâm Sơ Diệp một cái: “Nghe cô ấy.”
Lâm Sơ Diệp cực kỳ kiên định lắc đầu: “Thật sự không cần, cảm ơn.”
Sau đó đem cái hộp kia trả về chỗ cũ.
Cuối cùng Ôn Tịch Viễn chỉ mua một hộp quần lót