Chu Cẩn Thần cứng đờ ngay tại chỗ, ánh mắt nhìn Ôn Tịch Viễn vừa căm phẫn vừa không thể tin nổi.
Sắc mặt Ôn Tịch Viễn vẫn bình tĩnh như cũ, một tay nắm lấy tay Lâm Sơ Diệp, tay còn lại cầm micro hỏi Chu Cẩn Thần: “Chu tổng còn có thắc mắc gì không?”
Chu Cẩn Thần hung hăng trừng mắt một cái, không lên tiếng, ánh mắt từ trên người Ôn Tịch Viễn chuyển qua người Lâm Sơ Diệp.
“Lâm Sơ Diệp, em tự nói đi, em có muốn tham gia hay không?”
Ôn Tịch Viễn cũng quay đầu nhìn Lâm Sơ Diệp.
Khóe miệng Lâm Sơ Diệp hơi mấp máy, nhìn về phía Chu Cẩn Thần: “Chu Cẩn Thần, thật xin lỗi, tôi chưa từng nghĩ sẽ ghi hình chương trình này.
Hôm nay cho dù không phải Ôn….”
Giọng Lâm Sơ Diệp hơi dừng một chút, hơi do dự nên dùng “Ôn tổng” hay “Ôn Tịch Viễn”, cuối cùng vẫn lựa chọn gọi thẳng tên anh: “Cho dù hôm nay không có sự xuất hiện của Ôn Tịch Viễn, tôi cũng sẽ không ghi hình chương trình này với anh.”
Lâm Sơ Diệp nói xong, quay người về phía tổ đạo diễn.
Cô cúi đầu một cái thật sâu với tổ đạo diễn và nhân viên công tác, đang muốn mở miệng nói, lại phát hiện giọng của mình quá nhỏ, cho nên cô nhìn về phía Ôn Tịch Viễn, cười cười với anh: “Có thể cho em mượn micro một chút được không?”
Ôn Tịch Viễn nhìn chằm chằm cô một lát, sau đó đưa micro cho cô.
Hai tay Lâm Sơ Diệp nắm chặt micro, trầm mặc một lát, vẻ mặt áy náy nhìn về phía tổ đạo diễn: “Rất xin lỗi, đạo diễn, cảm ơn mọi người đã công nhận và tín nhiệm tôi, cũng rất cảm ơn mọi người đã cho tôi cơ hội xuất hiện trước công chúng.
Nhưng việc phỏng vấn tham gia chương trình này vốn không phải là chủ ý của tôi, là tôi bị người ta lừa tới đây.
Hơn nữa từ chối tham gia chương trình cũng không phải là việc mà tôi có thể tùy ý quyết định, tôi thật sự rất tức giận, nhưng lại không còn cách nào khác, cho nên tôi không thể không giả vờ đồng ý tham gia.
Tôi biết chuyện như thế này có lần đầu cũng sẽ có lần thứ hai, cho nên tôi rất xin lỗi mọi người, là tôi lợi dụng chương trình để giải trừ hợp đồng với công ty.
Kế hoạch của tôi vốn là sau khi lên sân khấu sẽ nói về chuyện ngừng quay này, trước đó tôi cũng đã gửi hợp đồng đến công ty chuyên về pháp lý để giải quyết, đoán chừng lúc này cũng đã đưa tới rồi, tôi sẵn sàng bồi thường tất cả phí vi phạm hợp đồng.
Gây ra phiền phức cho công việc của mọi người, tôi thật sự rất xin lỗi.”
Lâm Sơ Diệp nói xong thì cúi người 90°với nhân viên của chương trình.
Thật ra trong lòng cô rất rõ ràng, tuy rằng tổ chương trình không dám để Chu Cẩn Thần ký hợp đồng thay cô, nhưng lúc bọn họ đồng ý để Chu Cẩn Thần mang hợp đồng về chính là đã ngầm đồng ý để Chu Cẩn Thần ký thay, chẳng qua là đem phân tách rõ ràng trách nhiệm và quyền lợi ra mà thôi.
Hợp đồng mang về bất kể có phải do cô trực tiếp ký vào hay không, thì tranh cãi cũng chỉ xảy ra giữa cô và Chu Cẩn Thần.
Nhưng nếu là ký kết tại hiện trường, biết rõ cô bị lừa đến còn bắt cô ký vào hợp đồng thì sẽ biến thành ba bên tranh cãi với nhau.
Vì vậy cho nên tổ chương trình đã lựa chọn phương án ít rủi ro cho mình hơn, nhưng kết quả vẫn không thay đổi.
Đội ngũ của chương trình muốn tranh giành cô, cô rất cảm kích họ.
Nhưng sự tích cực này của họ cũng trở thành một phần trách nhiệm mà họ phải gánh vác cho sự thất bại của buổi bấm máy ngày hôm nay.
Đôi mắt Chu Cẩn Thần đã đỏ lên, ánh mắt gắt gao trừng Lâm Sơ Diệp, trong ánh mắt mang theo sự tức giận do bị lừa gạt.
Lâm Sơ Diệp rất quen thuộc với ánh mắt này, vài ngày trước cô đã từng trải qua.
Cô xoay người về phía Chu Cẩn Thần, micro đã được cô tắt đi: “Chu Cẩn Thần, tôi phải nói xin lỗi với anh.
Tuy rằng trò cười hôm nay là do một tay anh tạo ra, nhưng tôi vẫn rất cảm kích anh vì anh thật lòng thích tôi.
Hợp đồng kia, tôi định dùng nó để trình lên tòa làm điều kiện chấm dứt hợp đồng.
Nhiều năm qua, tôi cuối cùng cũng tự do rồi, cảm ơn sự nhân từ của anh lúc sáng, cùng với sự chiếu cố của anh với tôi trong mấy năm qua.
Mặc dù có lúc anh thật sự làm cho tôi cảm thấy đau khổ.”
Lâm Sơ Diệp nói xong cũng cúi đầu với anh ta.
Xoay người lại thì thấy Ôn Tịch Viễn vẫn đang nhìn cô, khuôn mặt có ngũ quan rõ ràng vẫn bình tĩnh như trước, nhưng đôi mắt đen láy nhìn cô lại sâu đến mức không thấy đáy.
Lâm Sơ Diệp cười với anh: “Em rất cảm động, cũng rất vui.
Cảm ơn anh, Ôn Tịch Viễn.”
Lời cảm ơn giống nhau, nhưng lời cảm ơn ngày hôm đó là sự gần gũi, còn lần này lại là xa cách.
Là sự xa cách kéo giãn khoảng cách giữa hai người.
Ánh mắt Ôn Tịch Viễn không rời khỏi cô, không cười, cũng không lên tiếng.
Lâm Sơ Diệp cười cười, bước lên trả micro vào tay anh, khẽ gật đầu, ngay lúc cô muốn quay người rời đi thì Ôn Tịch Viễn nắm chặt tay cô.
“Về văn phòng của anh một chuyến.” Anh nói, giọng điệu cực kỳ bình tĩnh, nhưng bàn tay đang nắm chặt tay cô lại đang thể hiện rõ anh đang cố kiềm chế cảm xúc.
Tầm mắt Lâm Sơ Diệp từ bàn tay đang nổi đầy gân xanh chuyển về phía gương mặt đẹp trai bình tĩnh của anh, mỉm cười: “Được.”
Một màn như thế lọt vào mắt Chu Cẩn Thần, hoàn toàn khơi dậy sự điên cuồng của anh ta.
Anh ta hùng hổ tiến lên, vươn tay ra nắm lấy tay Lâm Sơ Diệp: “Lâm Sơ Diệp, em lại đây! Em giải thích cho rõ ràng là em không có gạt tôi!”
Ôn Tịch Viễn kịp thời bắt được bàn tay đang vươn tới của anh ta, tay kia kéo Lâm Sơ Diệp về phía sau.
“Chu Cẩn Thần, ai là người nên giải thích, trong lòng anh vẫn chưa biết hay sao?” Sắc mặt Ôn Tịch Viễn không thay đổi, nhìn anh ta: “Đã nhiều năm như vậy rồi, là ai vẫn mượn cớ là thích cô ấy để tùy ý hạn chế, chèn ép một cô gái yếu đuối không có sức phản kháng? Là ai đã chặn mọi đường lui của cô ấy, lãng phí 5 năm thanh xuân của một nữ diễn viên? Anh có tư cách gì? Có tư cách gì mà muốn bàn bạc với cô ấy?”
Chu Cẩn Thần hung dữ nhìn anh, giống như một con thú đang dùng sức giãy giụa nhưng vẫn không thể nào thoát ra được vì toàn thân đều bị thương, đôi mắt lại nhìn về phía Lâm Sơ Diệp.
Lâm Sơ Diệp ngẩng đầu nhìn anh ta: “Chu Cẩn Thần, anh biết tôi ghét nhất là bị người khác lừa gạt cũng không thích gây phiền phức cho người khác.
Cho nên nhiều năm qua, mặc kệ là anh đối xử với tôi như thế nào, tôi cũng không lợi dụng niềm yêu thích của anh đối với tôi mà lừa gạt anh.
Nhưng lần này anh thật sự đã chạm tới giới hạn của tôi.
Nếu anh không gài bẫy tôi thì chuyện này vốn sẽ không xảy ra, cho nên nguyên nhân không phải là do tôi, anh hiểu chưa?”
Chu Cẩn Thần không lên tiếng, vừa uất ức vừa đau thương nhìn cô.
Lâm Sơ Diệp cũng bình tĩnh đối diện với anh ta.
Sự bình tĩnh đó khiến Chu Cẩn Thần càng điên cuồng hơn.
Bất kể ở thời điểm nào, cho dù anh ta có cương quyết, có lấy lòng, có yếu thế, cho dù là chật vật như hiện tại, nhưng anh ta vẫn không thể khuấy động một chút cảm xúc của cô.
Lâm Sơ Diệp tàn nhẫn hơn anh ta ngàn vạn lần.
Anh ta chưa từng gặp qua người phụ nữ nào có thể bình tĩnh đến như thế.
Thậm chí anh ta còn hoài nghi, cô ấy thích người khác sẽ có cảm xúc như thế nào.
Ánh mắt anh ta từ trên người Lâm Sơ Diệp chuyển đến phía Ôn Tịch Viễn cũng đang bình tĩnh nhìn anh ta, Chu Cẩn Thần nở nụ cười.
Anh ta cười với Ôn Tịch Viễn, lại giống như đang cười nhạo chính mình.
Cho dù có thể một tay che trời, có tiền có thế thì làm sao, đối mặt với một người cứng đầu như Lâm Sơ Diệp, kết cục của anh rồi cũng sẽ giống như anh ta mà thôi.
Ôn Tịch Viễn và anh ta, chẳng qua cũng chỉ là chó chê mèo lắm lông mà thôi.
Ôn Tịch Viễn cũng thấy được sự cười nhạo trong mắt anh ta, ánh mắt hơi lạnh xuống, ra hiệu cho bảo vệ đang đứng bên canh: “Dẫn anh ta xuống dưới.”
Sau đó nhìn về phía tổ đạo diễn: “Chương trình có tiếp tục ghi hình hay không các người tự mình quyết định, về phía Chu Cẩn Thần, giữ lại những cảnh có anh ta! Nếu không thì bồi thường theo như hợp đồng đã quy định.”
Nói xong lập tức kéo Lâm Sơ Diệp, xoay người rời đi.
Mọi người thấy hai người rời đi thì ngơ ngác nhìn nhau, ánh mắt không giấu được sự hưng phấn.
Tại hiện trường, ngoại trừ sáu cặp khách mời tham gia chương trình thì cơ bản đều là nhân viên của công ty.
Đa số mọi người trong công ty chưa từng gặp được ông chủ trong truyền thuyết kia.
Chỉ nghe nói có một người như vậy, nhưng người đó rốt cuộc là ai, dáng vẻ như thế nào, phần lớn mọi người chưa ai được gặp.
Công ty có tổng giám đốc đối ngoại và CEO, mọi hoạt động đối ngoại hàng năm đều là bọn họ ra mặt, đối với tổng giám đốc điều hành này, bọn họ cũng chỉ nghe chứ chưa bao giờ gặp mặt.
Không ai ngờ được vị giám đốc điều hành này lại còn trẻ như vậy, thậm chí còn là một người đàn ông cao ráo đẹp trai đến thế.
Càng không nghĩ tới, anh ấy xuất hiện chỉ là để ngăn cản một cô gái tham gia chương trình về tình yêu.
Đối với Lâm Sơ Diệp, mọi người cũng không quá quen thuộc.
Hai người vừa rời đi, mọi người đều không nhịn được mà bàn tán.
Người đàn ông mặc vest đen đã đẫm mồ hôi, cũng may là Ôn Tịch Viễn tới kịp, kịp thời ngăn sơ xuất nhỏ biến thành sơ xuất lớn.
Tổng đạo diễn Lưu Thành thấy hai người đi xa, vẫn có chút mơ hồ: “Lâm Sơ Diệp kia và Ôn tổng là quan hệ như thế nào vậy? Tại sao Ôn tổng lại phải tự mình tới để ngăn cản thế?”
“Sao