Lâm Sơ Diệp bị ý cười của anh làm cho ngượng ngùng, chuyển tầm mắt sang chỗ khác, sự cẩn trọng kính nể lúc nãy đối với anh cũng dần biến mất.
Cô không chú ý tới điều này, nhưng Ôn Tịch Viễn thì có.
Anh không lên tiếng nhắc nhở cô.
Cũng không cần sự cẩn trọng của cô đối với mình.
Anh muốn một Lâm Sơ Diệp như lúc ở căn gác nhỏ, tưởng anh là một con Husky đang bị thương, mạnh dạn bảo vệ anh từng chút.
Bản thân Lâm Sơ Diệp rất rõ ràng, lúc ở thời điểm kia mới là lúc trạng thái của cô thoải mái nhất, cho nên cô cần thời gian để thích nghi với sự chênh lệch mới này.
Ôn Tịch Viễn cũng không ngại đợi lâu một chút.
Anh nhớ tới lúc ở dưới lầu, Chu Cẩn Thần nhìn anh với ánh mắt đồng tình.
Anh không phủ nhận rằng có lúc anh có cảm giác đồng tình với Chu Cẩn Thần thật, có đôi khi Lâm Sơ Diệp tỉnh táo đến mức khiến người khác phải tức điên lên.
Cô biết rõ bản thân mình muốn gì, không muốn gì, cái gì đối với cô ấy mới là quan trọng nhất.
Vì thế mỗi một lựa chọn của cô đều khiến cho người theo đuổi cô là Chu Cẩn Thần cảm thấy cực kỳ đau khổ.
Thậm chí ngay cả sự do dự lúc nãy của cô, trong lòng Ôn Tịch Viễn cũng hiểu được Lâm Sơ Diệp đang do dự.
Chỉ là bởi vì đối với cô mà nói, anh chưa quan trọng đến mức khiến cô phải liều mình đánh cược một phen.
Tuy rằng sự thật rất tàn nhẫn, nhưng Ôn Tịch Viễn biết rõ, đây mới chính là hiện thực.
Giống như một cô gái đang đứng giữa hai sự lựa chọn, một là phải xa gia đình, xa cha mẹ nuôi nấng cô trưởng thành cùng với một cuộc sống vốn đã đi theo quỹ đạo từ nhỏ, còn hai là một tương lai sáng nhưng lại hoàn toàn xa lạ và lạc lõng.
Lúc này đây, cô gái ấy đang phải đứng trước vấn đề nan giải ấy.
Cho nên Ôn Tịch Viễn biết, anh không thể ép Lâm Sơ Diệp.
Không muốn ép, cũng không nỡ ép.
Vì cô quá dễ dụ dỗ.
Nghĩ đến lúc nãy cô nhẹ giọng trấn an anh rằng “Không sao đâu, sau này sẽ có”, Ôn Tịch Viễn không nhịn được, hơi cúi người xuống, ôm cô vào lòng.
Thân thể Lâm Sơ Diệp cứng đờ, để mặc anh ôm, cô không ôm lại anh, nhưng cũng không đẩy anh ra.
Ôn Tịch Viễn cảm nhận được rõ ràng bàn tay cô đặt trước ngực đang mâu thuẫn giãy dụa, nhưng cuối cùng cũng không làm gì cả.
Anh lại ôm cô chặt hơn một chút.
“Lâm Sơ Diệp, em không thể nói một đằng làm một nẻo được.” Anh thấp giọng nói bên tai cô.
Lâm Sơ Diệp đáp “Ồ” một tiếng, hơi chần chờ, sau đó nâng tay lên ôm lại anh.
Cái ôm này khiến lồng ngực Ôn Tịch Viễn phập phồng lên xuống.
Anh cúi đầu hôn cô, lực đạo có hơi mạnh.
Lâm Sơ Diệp thở dốc, tránh đi nụ hôn của anh: “Anh cũng không được nói một đằng làm một nẻo đâu đấy.”
“Cái này không giống.” Giọng nói trầm thấp của Ôn Tịch Viễn hơi khàn khàn: “Không phải em cũng thèm muốn cơ thể của anh sao?”
Lâm Sơ Diệp: “Đó là do em không biết trời cao đất dày là gì, tưởng lầm kim chủ là tiểu bạch kiểm.”
“Anh cũng không thu tiền của em.” Ôn Tịch Viễn thấp giọng nói, sau đó lại áp vào môi cô, hôn một lần nữa.
Ngay lúc này bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa, “cốc cốc” hai tiếng, sau đó cửa lập tức mở ra, giọng nói của Lê Duệ truyền tới: “Ôn tổng, 《Bán trình phong vũ》…..”
Ôn Tịch Viễn áp Lâm Sơ Diệp vào ngực, khẽ quát: “Ra ngoài!”
“….” Lê Duệ khiếp sợ nhìn Ôn Tịch Viễn ở trên sô pha đang đưa lưng về phía anh ta, tầm mắt từ trên người anh chuyển đến người con gái được anh bảo vệ chặt chẽ trong ngực, nhất thời quên mất phản ứng.
Ôn Tịch Viễn ho nhẹ: “Lê Duệ!”
“…..” Cuối cùng Lê Duệ cũng phản ứng lại, mặt đỏ bừng cả lên, vội vàng quay lưng lại.
“Cái kia, tôi muốn hỏi ngài một chút, đạo diễn của 《Bán trình phong vũ》 đã được quyết định, có nên tiếp tục casting không ạ?” Lê Duệ nói xong thì đặt tài liệu vừa mới được in ra lên bàn làm việc của Ôn Tịch Viễn, nói tiếp: “Tôi đặt tài liệu ở trên bàn làm việc của ngài, tôi đi ra ngoài trước đây.”
Nói xong nhanh chóng đi ra ngoài, còn không quên đóng cửa lại giúp bọn họ.
Lâm Sơ Diệp lặng lẽ ló đầu ra.
Tuy rằng không bị nhìn thấy, nhưng cô vẫn cảm thấy xấu hổ vì bị người khác bắt gặp trong lúc như thế này.
Ôn Tịch Viễn ho nhẹ, buông cô ra, giúp cô chỉnh lại mái tóc bị rối, sau đó mới nói với cô: “Hạng mục《Bán trình phong vũ》 gần đây đúng là có đang tuyển diễn viên, cái người tên Viên Cương lúc trước liên hệ với em cũng là người trong công ty, chỉ là anh ta làm theo lời Chu Cẩn Thần, cho nên mới mượn danh nghĩa thử vai cho hạng mục này để hẹn em, bây giờ người này đã bị sa thải, hạng mục cũng đã đổi đạo diễn, vai nữ chính vẫn chưa chọn được người, em có muốn đi thử vai không?”
Lâm Sơ Diệp ngẩng đầu nhìn anh: “Đây là đặc quyền sao?”
Ôn Tịch Viễn: “Không phải, mỗi lần công ty mở hạng mục, nghệ sĩ của công ty đều có cơ hội tới thử vai, bây giờ em là nghệ sĩ của Hoa Ngôn và đây là quyền lợi cơ bản của em.
Về phần có được đạo diễn nhìn trúng hay không thì phải tự dựa vào chính mình.”
“Đương nhiên, nếu em đồng ý, anh cũng có thể nói với đạo diễn một tiếng.” Ôn Tịch Viễn nói xong, nhìn về phía cô: “Nhưng anh đoán là em không đồng ý, cho nên chủ yếu vẫn là do em quyết định.”
Lâm Sơ Diệp mím môi, cười cười nhìn anh: “Chẳng trách có người lại muốn ôm đùi kim chủ, cảm giác không cần phải cố gắng mà vẫn có thứ mình muốn cũng tốt thật.
Cơ hội, tiền bạc, danh lợi, rất nhiều người dùng cả đời cố gắng cũng không đạt được, có người lại có được dễ như trở bàn tay, nếu là em thì em cũng bị nó mê hoặc thôi.”
Ôn Tịch Viễn: “Lâm Sơ Diệp, quan hệ giữa hai chúng ta không phải như thế.”
“Nhưng không thể phủ nhận rằng bởi vì anh cho nên em mới được hưởng thụ những thứ đó.
Trước khi quen biết anh, những cơ hội như thế em sờ cũng không tới.” Lâm Sơ Diệp mím môi lại, nhìn về phía anh: “Ôn Tịch Viễn, vai nữ chính bây giờ của em là anh cho em đúng không?”
Ôn Tịch Viễn: “Không phải.”
“Là diễn xuất của em chinh phục được đạo diễn và biên kịch, là bọn họ muốn em diễn vai nữ chính, không phải anh.” Anh bổ sung thêm: “Anh chỉ là lấy lại cơ hội mà Chu Cẩn Thần cướp đi của em trả lại cho em mà thôi, nhưng người cuối cùng quyết định em đóng vai nữ chính vẫn là phía nền tảng.
Lúc bọn họ xem video thử vai đã chọn em.
Tất cả những điều này đều là kết quả của sự cố gắng của em.”
Hốc mắt Lâm Sơ Diệp hơi ướt, đúng cô có cố gắng, nhưng nếu không có Ôn Tịch Viễn âm thầm giúp đỡ, cô vẫn sẽ giống như trước đây, có làm thế nào đi chăng nữa cũng không có kết quả.
“Cảm ơn anh, Ôn Tịch Viễn.” Cô nói, âm thanh rất nhẹ, là lời cảm ơn thật lòng.
Ôn Tịch Viễn nhìn cô cười, không