Buổi tối Lâm Sơ Diệp về nhà liền gọi cho Phó Viễn Chinh một cuộc điện thoại, nói về việc cô đã gặp được Phó Viễn Hàng.
Đầu dây bên kia im lặng một lát, sau đó nói với cô: “Gửi phương thức liên hệ của nó cho anh.”
“Vâng.”
Lâm Sơ Diệp cúp điện thoại, trước khi gửi phương thức liên lạc qua vẫn lễ phép hỏi Phó Viễn Hàng một tiếng: “Anh họ Phó Viễn Chinh bảo em đưa phương thức liên lạc của anh cho anh ấy, em có thể gửi nick Wechat của anh qua không?”
Nửa tiếng sau đối phương mới trả lời lại: “Gửi đi.”
Lâm Sơ Diệp có hơi bất ngờ, lại cũng thấy vui mừng, cố gắng kiềm chế gõ “Okey” qua, vừa định nhấn gửi thì lại cảm thấy có hơi kỳ nên đổi thành “Cảm ơn”, sau đó lại cảm thấy không ổn, lại đổi thành “Cảm ơn anh họ” nhưng lại sợ gọi là “anh họ” quá đường đột, lại do dự thêm một chút, nhìn Ôn Tịch Viễn đang ngồi ở sô pha lười đọc sách nên chạy tới chỗ anh, đưa điện thoại cho anh xem, hỏi anh: “Anh nói xem nếu em trực tiếp gọi là anh họ như thế có phải rất mạo muội hay không?”
Ôn Tịch Viễn nhìn điện thoại của cô một lát, sau đó nhìn về phía cô: “Không đâu, cứ gọi như vậy đi.”
Lâm Sơ Diệp nhìn vào mắt anh, vẫn có hơi do dự.
Có vẻ Phó Viễn Hàng sống không tình cảm bằng Phó Viễn Chinh.
Anh ta cho cô một cảm giác tuy rằng trên mặt tỏ vẻ ôn hòa khách sáo, thậm chí còn có vài phần tiên khí tao nhã, nhưng từ những lần tiếp xúc ngắn ngủi có thể nhìn ra trong lòng anh ta phân chia ranh giới với những người khác rất rạch ròi, hầu như không có tình cảm đặc biệt với bất kỳ ai.
“Chính vì nguyên nhân đó mà em càng phải chủ động phá bỏ cảm giác ranh giới này.” Ôn Tịch Viễn nói: “Thoạt nhìn người anh họ này của em là một người xem nhẹ tình cảm, tình yêu hay tình thân đều giống nhau.
Em cũng không cần mong chờ anh ta sẽ đáp lại em như thế nào, chẳng qua là chỉ căn cứ vào sự thật tồn tại rồi xưng hô với nhau thôi.”
Lâm Sơ Diệp nghĩ cũng phải, nhanh chóng gõ “Cảm ơn anh họ” rồi gửi đi, còn kèm theo một sticker đáng yêu.
Phó Viễn Hàng cũng trả lời lại cô bằng một sticker mỉm cười, không một lời nói dư thừa nào.
Nếu sticker này là do người khác gửi, Lâm Sơ Diệp sẽ cảm thấy người này đang trào phúng cô, kiểu như “Bạn vui là được rồi”, nhưng nếu là Phó Viễn Hàng gửi thì lại có cảm giác đó chỉ là phép lịch sự giúp bạn khỏi phải xấu hổ, dường như không để ý chữ “anh họ” này của cô, cũng không quan tâm cô gọi anh ta như thế nào.
Lâm Sơ Diệp cười cười, thật giống cảm giác mà cô thấy, trên mặt vẫn giữ sự khách sáo, nhưng sẽ không đặt ai ở trong lòng.
Ôn Tịch Viễn cũng nhìn điện thoại của cô, cũng không cảm thấy lạ.
Lâm Sơ Diệp tắt điện thoại, nhìn về phía Ôn Tịch Viễn: “Em có cảm giác anh và anh ta là cùng một loại người.”
“Thế thì anh còn thua xa.” Khủy tay của Ôn Tịch Viễn đặt trên sô pha, nghiêng đầu nhìn cô: “Anh ta là tiên đã tu thành chính quả, anh nhiều lắm cũng chỉ là gió thoảng mây bay thôi*.”
*Nguyên văn của câu này là 闲云野鹤 (nhàn vân dã hạc), ý chỉ người không bị gò bó ràng buộc, tự do tự tại.
Lâm Sơ Diệp nghĩ lại lần đầu tiên gặp lại anh, dáng vẻ của anh lúc ở trong căn gác nhỏ ấy cũng vô dục vô cầu, thật là khá giống với câu nhàn vân dã hạc này.
Cô tò mò ghé sát vào người anh: “Chẳng lẽ những người có tiền như các anh, khi tiền tài đạt đến một mức độ nào đó thì sẽ nhìn thấu được hồng trần, cảm thấy nhân sinh không còn ý nghĩa gì nữa sao?”
Ôn Tịch Viễn vẫn duy trì tư thế gác một tay gác lên sô pha nhìn cô: “Em cảm thấy anh giống như nhìn thấu hồng trần rồi sao?”
Lâm Sơ Diệp lắc đầu: “Bây giờ thì không giống.”
Là bị kéo vào hồng trần mới đúng.
Ôn Tịch Viễn bị ánh mắt của cô làm bật cười: “Vậy bây giờ em không có nhiều tiền như thế, thì không thể nhìn thấu hồng trần được sao?”
“Em nào có nhìn thấu hồng trần đâu chứ?” Lâm Sơ Diệp nhíu mày suy nghĩ: “Rõ ràng ngay từ đầu em đã xác định là muốn đối tượng để kết hôn sinh con.”
Ôn Tịch Viễn: “Nhưng em không muốn yêu đương mà.”
Lâm Sơ Diệp: “……”
Ôn Tịch Viễn: “Em cũng không cần cha của đứa nhỏ.”
Lâm Sơ Diệp: “……”
Ôn Tịch Viễn: “Em chưa từng nói qua, cũng chưa từng bị thương đến thấu cả tâm can.
Còn trẻ như thế sao lại nghĩ tới kiểu cuộc sống này rồi.”
Lâm Sơ Diệp: “……”
Ôn Tịch Viễn: “Hả?”
“Bởi vì…..
Không gặp được tình yêu, cũng cảm thấy sẽ không gặp được nó.” Lâm Sơ Diệp nói.
Ôn Tịch Viễn: “Vậy tại sao cuối cùng lại chọn anh?”
Lâm Sơ Diệp chạm phải ánh mắt của anh, anh vẫn lười biếng gác tay lên ghế sô pha, hơi nghiêng đầu nhìn cô.
Cô ho nhẹ: “Anh đừng lúc nào cũng bắt em phải nói mấy lời buồn nôn đó chứ.”
Cô lẩm bẩm nói.
Đôi mắt của Ôn Tịch Viễn mang theo ý cười: “Không phải em là người khơi gợi đề tài này sao?”
“Em nào có chứ, rõ ràng chỉ là đang nói chuyện phiếm bình thường, là anh lái qua mà.” Lâm Sơ Diệp lười biếng ngồi trên ghế sô pha, hơi nhích lại gần anh: “Vậy còn anh? Lúc đó anh đã biết em như thế, tại sao lại còn đồng ý?”
Ôn Tịch Viễn im lặng nhìn cô, ánh mắt sâu thẳm của anh khiến cô muốn chạy trốn, nhịp tim cũng bởi vì ánh mắt đó mà đập nhanh hơn, rõ ràng biết chắc chắn mình không thể nào chống cự lại trước ánh mắt đó, nhưng vẫn không nhịn được mà đắm chìm.
Thật ra trong lòng đã biết rõ câu trả lời.
Lâm Sơ Diệp có can đảm hỏi, lại không có can đảm nghe đáp án.
Ánh mắt của Ôn Tịch Viễn quá mức chăm chú sâu xa, hơn nữa lại còn được ánh đèn ấm áp chiếu xuống khiến cô không thể chịu nổi.
“Em….
Em đi xếp đồ trước đã.”
Cô lẩm bẩm, hơi dịch người về phía sau, nhưng chưa kịp đứng dậy đã bị Ôn Tịch Viễn giữ tay lại, hơi dùng sức một chút khiến cô ngã xuống ghế sô pha mềm mại, anh hơi nghiêng người, cánh tay vòng qua đầu cô, cúi người nhìn: “Lâm Sơ Diệp, việc gì em phải né tránh chứ?”
“Chắc là….” Lâm Sơ Diệp mở to mắt, nhìn chằm chằm anh: “Tim không được tốt lắm à?”
Ôn Tịch Viễn cười, hơi nghiêng người về phía cô, nhưng chỉ nhìn cô yên lặng không nói gì.
Lâm Sơ Diệp hơi đẩy anh ra: “Anh đừng lúc nào cũng dùng ánh mắt đó nhìn em, anh biết là em không chống cự được mà.”
“Nhìn vài lần là sẽ quen thôi.” Ôn Tịch Viễn nói, hơi đè thấp giọng: “Lần trước em nói cùng với anh về thành phố Bắc sống hai năm là