Lâm Sơ Diệp cũng không biết trả lời như thế nào.
Sao lại đột nhiên biến thành thế này?
Hình như lúc đó hai người cùng đi cưỡi ngựa, sau đó cô nhất thời xúc động rồi cầu hôn Ôn Tịch Viễn.
“Thì…..” Lâm Sơ Diệp không biết đáp án của cô có khiến cậu nhóc giật mình hay không: “Cô hỏi anh ấy có muốn kết hôn hay không, sau đó chúng ta liền đi lấy giấy chứng nhận.
Quần chúng ăn dưa: “…….”
Trả lời rồi, nhưng lại không giống như đã trả lời.
Tính tình của Ôn Mộ Viễn khá thẳng thắn, trực tiếp hỏi cô: “Chị dâu, chị cầu hôn anh trai em sao?”
Lâm Sơ Diệp nghĩ quá trình chính là như vậy nên gật đầu: “Ừm.”
Ôn Mộ Viễn: “Anh ấy đồng ý liền sao?”
Lâm Sơ Diệp thành thật gật đầu: “Ừm.”
“Vậy….” Ôn Mộ Viễn nghĩ nghĩ: “Lúc trước hai người hẹn hò được bao lâu rồi?”
Lâm Sơ Diệp chần chừ lắc đầu: “Hình như là….
chưa hẹn hò lần nào thì phải.”
Ôn Mộ Viễn: “…….”
Đào Cẩm Dung: “……”
Ôn Thư Ninh: “…….”
Ánh mắt của ba người đều đồng thời nhìn về phía Ôn Tịch Viễn.
Ôn Tịch Viễn vừa mới ngồi xuống bên cạnh Lâm Sơ Diệp, sắc mặt bình tĩnh liếc nhìn mọi người: “Có vấn đề gì sao?”
Đương nhiên là có vấn đề rồi.
Cả ba người đều lộ ánh mắt đồng tình, người bình thường sao có thể kết hôn một cách chóng vánh như vậy được chứ.
Nhưng nhìn cách hai người chung đụng, vừa cảm thấy không có vấn đề gì, lại giống như có rất nhiều vấn đề.
Rõ ràng vẫn còn sự xa lạ khách khí giữa vợ chồng mới kết hôn chớp nhoáng, nhưng lại có không khí như một đôi vợ chồng già.
“Hai người cũng thật là dũng cảm.” Cuối cùng, Ôn Mộ Viễn chỉ có thể giơ ngón tay cái lên với hai người.
Lâm Sơ Diệp xấu hổ cười, dường như cô và Ôn Tịch Viễn không giống những người bình thường.
Hà Minh U vẫn còn hơi buồn rầu: “Nhưng tại sao không phải là cậu cầu hôn chứ? Không phải cầu hôn là để đàn ông làm hay sao.”
Lâm Sơ Diệp: “…….”
Cô không nghĩ tới vấn đề này.
Cô muốn kết hôn với Ôn Tịch Viễn, nên liền đi tới hỏi anh, không có nghĩ nhiều như thế.
Không biết cô nói thẳng là cô cầu hôn là vì cô muốn kết hôn với anh thì có phá vỡ nhận thức của bọn trẻ hay không?
Hơn nữa liệu người nhà Ôn Tịch Viễn có nghĩ nhiều hay không đây?
Lâm Sơ Diệp do dự nhìn mọi người, lại thấy ánh mắt của mọi người đều tập trung trên người Ôn Tịch Viễn.
“Đúng thế, đường đường là một người đàn ông, sao lại có thể để cho con gái nhà người ta cầu hôn trước được?” Mẹ của Ôn Tịch Viễn – Đào Cẩm Dung chất vấn.
“Đúng đó, anh à, chuyện cầu hôn sao lại để cho chị dâu làm được chứ?” Ôn Mộ Viễn nói thêm.
Ôn Thư Ninh gật đầu: “Đúng vậy, nếu anh rể em lúc trước để chị làm chuyện này, anh ấy đừng hòng mà cưới được chị.”
“…..” Lâm Sơ Diệp phát hiện dường như chiều gió đang thổi không đúng người, hình như tất cả mọi người đều đang chỉ trích Ôn Tịch Viễn, vì thế cô giải thích theo bản năng: “Cái này không trách anh ấy được, là em muốn kết hôn trước, cho nên em mới đi hỏi anh ấy.”
Mọi người: “…….”
Đào Cẩm Dung nghi ngờ nhìn về phía Ôn Tịch Viễn.
Lâm Sơ Diệp muốn kết hôn, anh lại đồng ý luôn.
Đào Cẩm Dung nhớ lại, mỗi lần giục anh kết hôn anh cũng chỉ trả lời năm chữ “Con sẽ không kết hôn”, rất thẳng thắn trực tiếp.
Bây giờ vả mặt cũng khá đau đó nhỉ.
Lâm Sơ Diệp phát hiện ánh mắt của mọi người vẫn không thay đổi, lo lắng nhìn về phía mọi người: “Sao thế ạ?”
Ôn Thư Ninh cười trấn an cô: “Không có gì đâu.”
Đến lúc nhìn lại phía Ôn Tịch Viễn, sắc mặt của Ôn Thư Ninh lập tức thay đổi: “Chỉ là trước kia có người nào đó cứ vịt chết còn cứng miệng, luôn miệng nói theo chủ nghĩa không kết hôn, kết quả mới được mấy ngày đã vả mặt “bốp bốp” rồi.”
“…….” Lâm Sơ Diệp kinh ngạc nhìn Ôn Tịch Viễn.
Ôn Tịch Viễn nhìn cô một cái, sau đó nhìn về phía Ôn Thư Ninh: “Sao em không nhớ mình từng nói theo chủ nghĩa không kết hôn thế?”
“Có bạn gái rồi sao? Không có.
Định khi nào tìm? Không tìm.
Không tính kết hôn sao? Không kết.” Ôn Thư Ninh học theo bộ dạng của anh lúc trước ở sân bay thành phố Ninh, nói lại một lượt những lời anh đã nói ngày hôm đó, nói xong còn không quên liếc Ôn Tịch Viễn một cái: “Bây giờ mới qua được mấy ngày đâu chứ?”
Hà Minh U giơ tay làm chứng: “Cháu cũng nghe thấy.”
Ôn Tịch Viễn lườm hai mẹ con: “Sự vật luôn thay đổi và phát triển.
Lúc trước ở trường cấp ba chị không học chính trị sao?”
“Được rồi, em nói gì cũng đúng.” Ôn Thư Ninh gật đầu, nhìn anh:
“Thẳng thắn sẽ được khoan hồng, khai ra mau, em nhớ nhung em dâu chị bao lâu rồi?”
Câu hỏi này quá trực tiếp rồi.
Lâm Sơ Diệp cũng có chút ngại ngùng.
Ôn Tịch Viễn trực tiếp nhìn thẳng vào Ôn Thư Ninh: “Chuyện này có liên quan gì đến chị à?”
Ôn Thư Ninh nghẹn họng.
Cô chuyển hướng sang Lâm Sơ Diệp: “Cô giáo Lâm, em xem, con người này không thể nào nói lời ngọt ngào được, em gả cho nó, thật là làm khổ em rồi.”
Lâm Sơ Diệp xấu hổ cười: “Không sao ạ.”
Ôn Thư Ninh: “Nếu về sau nó dám bắt nạt em, chọc giận em, hay là dám làm chuyện gì có lỗi với em, em cứ việc nói với chúng ta, chúng ta là người nhà, sẽ giúp em xả giận, tuyệt đối đừng ngại ngùng gì cả, bọn chị cũng nhịn nó lâu lắm rồi.”
Mẹ Ôn Tịch Viễn ở bên cạnh tiếp lời: “Đúng vậy, nếu nó có làm gì không tốt với con, con cứ nói với chúng ta, đều là người một nhà cả, đừng khiến bản thân phải đau buồn.”
Lâm Sơ Diệp mỉm cười, gật đầu: “Vâng ạ.”
Ôn Tịch Viễn liếc Ôn Thư Ninh và mẹ một cái: “Mọi người đừng xem con như yêu quái là được rồi.”
Ôn Thư Ninh bĩu môi đáp lại.
Mặc dù nói năng không kiêng nể gì, nhưng vẫn có thể nhìn ra tình cảm gia đình giữa bọn họ rất tốt, không có xích mích gì.
Ôn Thư Ninh đảm nhận vai trò điều tiết bầu không khí của cả nhà, có lẽ là sợ Lâm Sơ Diệp đến đây lần đầu tiên vẫn chưa được quen nên đặc biệt dẫn Hà Minh U từ thành phố Ninh trở về.
Có Hà Minh U ở đây, không khí cả nhà đều thoải mái hơn rất nhiều.
Cậu nhóc vẫn giống như lúc trước, vẫn ngây ngô vô tư, hơn nữa còn rất thích Lâm Sơ Diệp, thích cuốn lấy cô hỏi đông hỏi tây, hỏi tại sao cô giáo không dạy lớp của cậu nhóc nữa, sau đó lại hỏi sao cô và cậu của cậu nhóc quen nhau.
“Mợ và cậu của cháu là bạn hồi cấp 3.”
Lâm Sơ Diệp cũng không giấu diếm gì với Hà Minh U, cậu nhóc hỏi gì cô cũng trả lời.
Vừa trả lời xong, Ôn Thư Ninh đang ở bên cạnh chuẩn bị bữa tối liền “Ồ…..” một tiếng thật dài, sau đó liếc nhìn Ôn Tịch Viễn, hóa ra đúng là nhớ thương người ta từ lâu rồi.
Khó trách lại kết hôn nhanh chóng như thế.
Ôn Tịch Viễn vẫn ngồi với Lâm Sơ Diệp trong phòng khách, không thèm để ý đến lời chế nhạo của chị mình, chỉ kiên nhẫn ngồi nhìn Lâm Sơ Diệp và