“Chẳng phải hôm qua em có nói cái tên Mã Đào này rất quen tai sao? Sau đó em nhìn thấy được người đàn ông tên Mã Đào này từ điện thoại của bố anh, hình như lúc trước ở chỗ của Chu Cẩn Thần em đã gặp ông ta.” Lâm Sơ Diệp nói xong nhìn về phía Ôn Tịch Viễn: “Cụ thể là khi nào thì em không nhớ, chắc là phải hỏi chị San San đã, chị ấy thường xuyên ở công ty, cũng tiếp xúc với Chu Cẩn Thần nhiều, hẳn là chị ấy sẽ biết.”
Ôn Tịch Viễn khẽ cau mày, chuyện Ôn Kỳ Minh bị bạn cũ tẩy não để đầu tư vào mấy hạng mục truyền hình như thế này không phải mới lần một lần hai, hạng mục này của Mã Đào cũng bắt đầu hâm nóng từ nửa năm trước, Ôn Tịch Viễn vẫn biết quan hệ giữa Mã Đào và Ôn Kỳ Minh là như thế nào, vì vậy lúc Ôn Kỳ Minh đột nhiên đem hạng mục này trình lên, anh cũng không muốn đầu tư vào, cũng chỉ nghĩ hạng mục này cũng giống như những hạng mục trước, Ôn Kỳ Minh chỉ là bệnh cũ tái phát mà thôi, nhưng về mặt thời gian thì….
Lâm Sơ Diệp thấy Ôn Tịch Viễn ngày càng nhíu chặt mày thì lo lắng hỏi anh: “Sao thế?”
Ôn Tịch Viễn khẽ lắc đầu: “Không có gì.
Chỉ là anh nhớ ra, lúc ông ấy tích cực đẩy hạng mục này là khoảng một hai tháng trước.”
“Thời điểm đó khá trùng khớp.” Lâm Sơ Diệp hơi đăm chiêu: “Chu Cẩn Thần chưa bao giờ nhận thiệt về mình, anh ta không theo đuổi được em liền lấy hợp đồng ra giữ em lại năm năm, bây giờ anh lại dùng bộ phim này và hợp đồng của em đâm lại anh ta một nhát, nếu như anh ta xem nhẹ chuyện này thì không giống với tính cách của anh ta cho lắm.”
Ôn Tịch Viễn nhìn về phía cô, không phải anh không đề phòng Chu Cẩn Thần, chỉ là hiện tại, anh đã sắp xếp lái xe bên cạnh Lâm Sơ Diệp để đề phòng Chu Cẩn Thần có thể gây ra bất lợi cho cô.
Sau khi đạo diễn nội bộ của công ty hợp tác với Chu Cẩn Thần để lừa Lâm Sơ Diệp, công ty cũng đã tiến hành điều tra kỹ lưỡng và đưa ra hình phạt đối với Viên Cương để toàn bộ công ty lấy đó làm gương.
Hơn nữa ở cấp độ cạnh tranh thương nghiệp, thực lực của Chu Cẩn Thần rất nhỏ bé, vốn không cần phải lo lắng anh ta sẽ gây ra sóng gió gì.
“Anh sẽ cho người đi điều ra rõ ngọn ngành.” Ôn Tịch Viễn nói.
Lâm Sơ Diệp gật đầu: “Em cũng sẽ xác nhận với chị San San xem thế nào.”
“Nhưng mà em cảm thấy hình như chú không biết chuyện này.” Lâm Sơ Diệp lại bổ sung: “Em vừa mới nói chuyện với chú một lát, em cảm thấy ông ấy chỉ là bị Mã Đào nói lời ngon ngọt dụ dỗ nên mới quyết tâm thực hiện hạng mục này.”
Ôn Tịch Viễn: “Anh biết.
Ông ấy không thể thông đồng với người ngoài hại công ty và gia đình được, chỉ là nhất thời hồ đồ, bị người khác lợi dụng mà không biết thôi.”
Lâm Sơ Diệp gật đầu, nghĩ đến lúc nãy ông ấy có nhắc đến chuyện chuyển nhượng cổ phần: “Đúng rồi, ông ấy nói chuyển nhượng cổ phần chỉ là kế sách thôi, phải hơn một nửa số cổ đông thông qua mới có thể chuyển nhượng thành công.
Ông ấy cũng đã đánh tiếng với các cổ đông khác rồi, hơn nữa người nắm giữ cổ phần thứ ba cũng đồng ý giúp ông ấy.”
Nói xong cô vẫn cảm thấy có hơi khó tin, không thể tưởng tượng được phải khờ đến mức nào mới có thể làm ra chuyện như thế này cơ chứ, hay là do tự tin?
Có thể hiểu được tại sao năm đó Hoa Ngôn lại rơi vào hoàn cảnh suýt phải phá sản.
Nhưng cô lại không hiểu, một người khờ dại đến mức mù quáng như thế, sao lại có thể đưa Hoa Ngôn thành quy mô lớn như thế được.
“Nói đúng ra thì công ty là do ông nội anh thành lập.” Nhìn ra hoang mang trong mắt Lâm Sơ Diệp, Ôn Tịch Viễn giải thích: “Bố của anh có chút năng lực, nhưng năng lực này chủ yếu biểu hiện ở mặt xã giao, mặt này ông ấy rất mạnh, cho nên lúc mới mở công ty là do ông ấy phụ trách, quả thật đã mang lại rất nhiều nguồn trợ lực cho công ty, bởi vậy nên ông ấy mới bành trướng lên, cho rằng công ty có được ngày hôm nay đều là công lao của ông ấy, dần dần ông ấy bắt đầu không nghe ý kiến của người khác nữa, ông nội lúc còn sống cũng muốn được người khác công nhận, cho nên rất hưởng thụ lời khen của người khác, nhưng tật xấu dễ dàng tin người vẫn có, cho nên ông nội không dám ủy quyền cho ông ấy quản lý công ty, ngược lại là bồi dưỡng mẹ anh trở thành trợ lý để giúp đỡ cho công ty.”
Thời điểm đó công ty có ông nội trấn giữ, Ôn Kỳ Minh không có bất cứ quyền quyết định nào, chỉ có thể làm những việc mà ông ấy am hiểu, cho nên công ty phát triển rất thuận lợi.
Lúc Ôn Tịch Viễn mười bốn tuổi thì ông nội qua đời, ông cụ không tin người ngoài, cho nên giao công ty cho Ôn Kỳ Minh tiếp quản, lúc bắt đầu thì có Đào Cẩm Dung ở bên cạnh trông chừng, công ty vẫn còn tạm được, nhưng sau khi Ôn Thư Ninh thi trượt đại học, điểm số của Ôn Mộ Viễn cũng không tốt lắm, Đào Cẩm Dung sợ mình quá để ý đến sự nghiệp mà không quan tâm đến việc học của các con nên đã nghỉ một thời gian về chăm sóc gia đình, không ngờ mới một hai năm, Ôn Kỳ Minh đã bị người khác dụ dỗ, khiến công ty suýt chút nữa thì bị phá sản.
Thật ra ông nội của Ôn Tịch Viễn đã sớm biết tính cách của Ôn Kỳ Minh bảo thủ tự phụ, dễ tin lời người khác, biết rằng không thể giao công ty vào tay ông, cho nên mới bồi dưỡng con dâu quản lý công ty, đồng thời cũng đặt trọng tâm vào trưởng tôn là Ôn Tịch Viễn.
Theo tuổi mà nói thì Ôn Tịch Viễn không phải là cháu lớn nhất trong nhà, trên anh còn có Ôn Thư Ninh, nhưng ông nội cổ hủ, luôn nghĩ con gái sau khi lớn lên sẽ phải lấy chồng, cho nên một lòng một dạ bồi dưỡng trưởng tôn, muốn anh sau khi tốt nghiệp đại học sẽ giao công ty cho anh, chỉ tiếc ông cụ không thể đợi được đến khi anh tốt nghiệp đại học, chỉ có thể giao công ty cho con trai, quả nhiên giống như ông lo trước đó, Ôn Kỳ Minh không có năng lực trở thành người đưa ra quyết sách của công ty, chỉ là ông cụ cũng không nghĩ tới, công ty vào tay Ôn Kỳ Minh lại sụp đổ nhanh như thế.
Trí nhớ của Ôn Kỳ Minh không tốt lắm, không muốn làm việc đúng sở trường của mình, chỉ nghĩ ngã ở chỗ nào thì đứng dậy ở chỗ đó.
Người khác nịnh ông ấy hai câu ông ấy lập tức xem người đó là anh em tốt của mình, ông ấy nghĩ cấp dưới của ông ấy luôn trung thành tận tâm, lại không biết trong mắt