“Đương nhiên là tới ủng hộ phim mới của em dâu rồi.” Ôn Thư Ninh cười nói, sau đó nhìn về phía Lâm Sơ Diệp, cười với cô: “Sơ Diệp, chúc mừng nhé.”
Trong tay Ôn Thư Ninh còn mang theo một bó hoa và một chiếc bánh gato lớn, vừa nói vừa bước lên tặng cho Lâm Sơ Diệp: “Vốn dĩ là muốn đợi hai đứa về nhà rồi chúc mừng, nhưng bọn chị đoán chắc đêm nay hai đứa muốn tới đây xem suất chiếu sớm nhất nên quyết định trực tiếp đến rạp chiếu phim để chúc mừng.”
Mũi Lâm Sơ Diệp hơi cay cay, cô không ngờ bọn họ sẽ đến, suất chiếu đầu tiên của bộ phim này là lúc 0 giờ, thậm chí cô còn không nói cho bọn họ biết.
Không phải cô cảm thấy bọn họ không quan trọng, chỉ là cô thấy không nhất thiết phải thông báo, đây chỉ là một phần công việc của cô, chỉ là công việc vừa hay đến lúc nghiệm thu thành quả, ai mà không có cuộc sống và công việc riêng của mình cơ chứ.
“Cảm ơn…..
Chị.” Lâm Sơ Diệp thật lòng cảm ơn, giọng nói có hơi nghẹn ngào, vì lần đầu gọi “Chị” nên vẫn có chút không quen.
Ôn Thư Ninh cũng vì một chữ “Chị” này mà mặt mày nở hoa: “Đều là người một nhà cả, không cần phải cảm ơn đâu.”
Ôn Mộ Viễn cũng tươi cười tiến lên chúc mừng, kêu một tiếng “Chị dâu” rõ to.
Đào Cẩm Dung cũng tiến lên chúc mừng, mặc dù không phải là một người hay thổ lộ tình cảm ra bên ngoài, không thể nói những lời giống Ôn Thư Ninh, chỉ mỉm cười nói “Chúc mừng” với Lâm Sơ Diệp, tuy lời ít nhưng nụ cười lại rất chân thành.
“Cảm ơn mẹ.” So với tiếng “Chị” lúc trước, tiếng “Mẹ” lần này đã tự nhiên hơn rất nhiều.
Ôn Kỳ Minh đứng một bên, sắc mặt vẫn không được tự nhiên, cũng không dám nhìn Ôn Tịch Viễn, nhưng vẫn chân thành nói tiếng “Chúc mừng” với Lâm Sơ Diệp, cô cũng khách sáo đáp lại tiếng “Cảm ơn.”, đến lúc này Ôn Kỳ Minh thật sự không nhịn được nữa, dũng cảm nói với Lâm Sơ Diệp: “Về sau nếu bộ phim mới của con phát sóng cứ nói cho cả nhà biết, đặc biệt là phải nói với người trong nhà đầu tiên.
Những cái khác nhà chúng ta không có nhiều, nhưng tiền để quảng cáo thì cũng không ít, nhất định sẽ làm cho con nổi tiếng.”
Nói đến đây, Ôn Kỳ Minh ho một tiếng: “Ba, cái này còn cần ba phải lo sao? Không phải đã có anh hai ở đây rồi sao.
Hơn nữa chị dâu đâu cần những thứ này chứ.”
Ôn Tịch Viễn liếc Ôn Kỳ Minh một cái: “Ba lại không chịu ngồi yên à?”
“Ta…..” Ôn Kỳ Minh nghẹn họng, không biết có phải bị cuộc họp hôm đại hội cổ đông dạy cho một bài học nhớ đời rồi hay không, tính cách ương ngạnh với mọi người trước đây đã không còn nữa, gần đây lại cực kỳ ngoan ngoãn, mỗi ngày đều câu cá và chơi bóng, không tới quấy rầy Ôn Tịch Viễn nữa, lúc này đây đối mặt với Ôn Tịch Viễn có hơi lúng túng.
“Đây không phải là đang nghĩ cho con bé sao.” Ngay cả cãi lại cũng biến thành nhỏ giọng lẩm bẩm.
Ôn Tịch Viễn: “Cô ấy không cần, ba chỉ cần thành thật ở nhà câu cá là con đã cảm ơn ba lắm rồi.”
Lâm Sơ Diệp nhìn Ôn Kỳ Minh, mỉm cười nói: “Cảm ơn….
ba.”
Chần chừ một lúc, cô vẫn gọi ông một tiếng “Ba”: “Nhưng mà không cần đâu ạ, ba đừng tạo áp lực cho con.”
Cô và Ôn Tịch Viễn đã thống nhất sẽ không can thiệp vào công việc của nhau, quay phim là công việc của riêng cô, cô và Ôn Tịch Viễn cũng không hy vọng cuộc sống của hai người sẽ bị những thứ khác như đóng phim làm ảnh hưởng.
Ôn Kỳ Minh được gọi là “Ba” thì ngây ra một lúc, sau khi phản ứng lại thì lại càng không được tự nhiên, nhưng vẫn nói với Lâm Sơ Diệp: “Đều là người một nhà cả, nói cảm ơn cái gì chứ.
Dù sao thì sau này nếu con cần cái gì cứ việc nói với người trong nhà, đã gả vào nhà chúng ta thì chính là người nhà chúng ta, không được chịu oan ức một mình.”
Lâm Sơ Diệp mỉm cười: “Vâng.”
Hà Minh U đứng một hồi lâu, thấy cuối cùng cũng đến lượt mình được nói, cũng cúi đầu cung kính nói: “Chúc mừng cô giáo mới.”
Chúc mừng xong lại hưng phấn nói thêm một câu: “Em chưa bao giờ nhìn thấy cô giáo mới trên TV.”
Vừa nói xong đã bị mẹ đánh cho một cái nhẹ: “Con có thể đừng nói chuyện được không hả.”
Hà Minh U oan ức xoa đầu: “Chỉ là con chưa thấy cô giáo mới thôi mà…..”
Ôn Tịch Viễn liếc cậu nhóc một cái, sửa lại: “Gọi là mợ.”
Mặc dù Hà Minh U không muốn gọi lắm, nhưng dưới áp lực của Ôn Tịch Viễn, vẫn phải ngoan ngoãn gọi “Mợ”, sau đó thấy phim sắp chiếu nên thúc giục mọi người nhanh chóng đi vào, nếu không thì không kịp mất.
Cậu nhóc còn nhỏ, cũng rất đơn thuần, thích Lâm Sơ Diệp là thật lòng, tò mò Lâm Sơ Diệp xuất hiện trên màn hình sẽ như thế nào cũng là thật, quan trọng nhất chính là, cậu nhóc còn muốn khoe khoang lúc đám bạn của cậu nhóc thảo luận đây là minh tinh nào, cậu nhóc sẽ giả vờ khoe với mọi người: “Đây là cô giáo mới của tớ, cô ấy từng dạy học cho tớ.”
Về phần “mợ”, cậu nhóc cảm thấy “mợ” không tự hào bằng “cô giáo mới”.
Bởi vì tâm tư đó mà Hà Minh U còn chọn ngồi gần Lâm Sơ Diệp, lâu lâu sẽ hỏi cô một câu: “Cô giáo mới, còn bao lâu nữa cô mới xuất hiện thế ạ?”, “Cô giáo mới, người kia là cô sao?”, “Cô giáo mới, sao cô còn chưa xuất hiện thế?”……
Đến lúc Lâm Sơ Diệp xuất hiện trong bộ phim, cậu nhóc mừng rỡ đến mức thét chói tai, không kiềm chế được mà ôm cánh tay Lâm Sơ Diệp, vui vẻ kêu lên: “Cô giáo mới, cô giáo mới, cô xuất hiện rồi, cô xuất hiện rồi….”
Ôn Tịch Viễn liếc cậu nhóc một cái.
Hà Minh U lập tức buông tay, ngồi ngay ngắn lại, ánh mắt nhìn chằm chằm lên màn hình, vừa xem đã thất thần.
Sự xuất hiện của Lâm Sơ Diệp khiến bộ phim mang đến cảm giác tốt đẹp, sau đó là một quá trình tràn đầy năng lượng và lật ngược tình thế.
Tất cả mọi người đều bị nội dung phim thu hút, Lâm Sơ Diệp cũng vậy.
Đây là lần đầu tiên cô và người nhà cùng nhau xem phim do chính mình diễn, lúc vừa mới bắt đầu cô còn chút xấu hổ, nhưng sau đó lại bị tình tiết phim dẫn dắt nên dần thả lỏng, cả người đắm