Cả Thế Giới Phát Hờn Vì Ganh Tỵ

Thiếu


trước sau

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: Jin Mi

Dù cho Khổng Địch không muốn cũng không còn biện pháp, Đường Tiểu Duy tự mình đồng ý, anh chỉ có thể cùng con thứ tư của ông hai lái xe đi thị trấn, lúc đi có bao nhiêu là miễn cưỡng.

Bà cụ ngủ rất sớm, đúng tám giờ, Trân Trân bắt đầu đứng lên bận rộn thu dọn, bưng nước châm trà cũng thôi đi, quan trọng là cô ấy còn nấu nước cho bà rửa chân, trải giường chiếu cũng chú ý bỏ vào túi chườm nóng, điều này làm cho Đường Tiểu Duy nhìn mà bái phục, chẳng trách lão Phật gia thích cô ấy, quả thật là một bảo mẫu toàn chức không cần lương.

Sau khi hầu hạ lão Phật gia ngủ, Trân Trân rửa mặt, đi đến một chiếc giường đôi ở phía bên kia của phòng bà cụ, bắt đầu trải giường chiếu.

Đường Tiểu Duy đi tới, nhìn Trân Trân một chút, nói: “Không cần ủ chăn cho tôi, tôi không quen ngủ cùng người khác, lấy thêm một chiếc chăn đi.”

“A, được.” Trân Trân đi tới cạnh tủ, tìm ra một chiếc chăn cất kỹ: “Tôi cho cô một túi chườm nóng nhé.”

Nhìn bộ dạng cô ấy bận trước bận sau, bỗng nhiên lương tâm Đường Tiểu Duy phát hiện, cảm thấy bản thân đối với cô gái này thân thiện hơn một chút.

Giường rất lớn, hai người ngủ không phải chen chúc, Đường Tiểu Duy không quen nơi này, thời gian trôi qua lâu vậy cũng không ngủ được, cô nhìn Trân Trân bên cạnh, hỏi: “Tình nhi, cô đã ngủ chưa?”

“.....Tôi tên là Trân Trân.” Trân Trân nhỏ giọng trả lời: “Tôi chưa ngủ.”

“Cô cũng không ngủ được à.” Đường Tiểu Duy vui mừng, có người cùng mất ngủ: “Chúng ta nói chuyện phiếm đi.”

“Oh.”

“Cô và ông nội Khổng Địch là họ hàng à?”

“Ừ, không hẳn là họ hàng gần, tôi là cháu gái nhà ngoại của Tống Tống, uh…Tống Tống chính là cậu bé mười lăm tuổi, vai vế Tống Tống khá lớn, Tống Tống còn là…chú nhỏ của anh ấy.” Giọng nói dịu dàng của cô ấy trong đêm yên tĩnh vô cùng dễ nghe.

“Từ nhỏ cô và Khổng Địch đã biết nhau à?” Đường Tiểu Duy biết cô ấy nói Khổng Địch.

“...Hình như chỉ có tôi biết anh ấy.” Giọng nói Trân Trân có chút cô đơn và bất đắc dĩ: “Lúc còn rất nhỏ, anh ấy đã tới ở đây, chắc khoảng □ tuổi, khi đó tôi vô cùng thích anh ấy, luôn quấn lấy anh ấy chơi đùa, người lớn thấy hai chúng tôi ở cùng một chỗ, thì hỏi tôi sau này muốn gả cho anh ấy hay không...A…Tôi nói như vậy cô sẽ không tức giận chứ?”

“Không có chuyện gì, khi còn bé không hiểu ái tình, cô nói tiếp đi.” Đường Tiểu Duy vô cùng hào phóng.

“Đã
không còn gì để nói, đều là lời nói đùa, thực ra năm ngoái tôi tới thăm bà cô, phát hiện anh ấy trầm tĩnh hơn trước đây rất nhiều, hơn nữa anh ấy không nhận ra tôi.” Trân Trân nhìn Đường Tiểu Duy, cười cười, ánh trăng chiếu vào trên gương mặt ôn hòa của cô ấy cực kỳ đẹp: “Lần này đến, anh ấy vẫn không nhận ra.”

“A, Tình nhi cô đừng đau lòng, người Khổng Địch nhận ra không nhiều, đặc biệt là người anh ấy càng không nhớ.” Đường Tiểu Duy bất giác muốn an ủi cô ấy, cô gái này quả thực làm cho người ta thích, lịch sự yên tĩnh vô cùng tốt đẹp.

Trân Trân có chút dở khóc dở cười: “Tôi tên là Trân Trân, gọi là Trân Trân.”

Đường Tiểu Duy dĩ nhiên biết cô ấy tên là Trân Trân, nhưng cô cảm thấy cô ấy tựa như Tình Nhi, một khi gọi tên lên, tên Tình Nhi này luôn theo thói quen nói ra.

Hai người không nói gì thêm nữa, mắt Trân Trân nhìn trăng tròn ngoài cửa sổ, suy nghĩ bay xa.

Khi còn bé không hiểu ái tình, lớn lại hiểu, lời nói đùa của người khác như ở trong lòng Trân Trân ăn sâu bén rể, vì thế từ bé đã có một niềm tin muốn gả cho Khổng Địch như vậy, nhưng dần dần lớn lên cảm thấy bản thân quá mơ mộng hão huyền. Khi còn bé, Khổng Địch giống như một tiểu bá vương, dáng vẻ lúc nào cũng kiêu ngạo, anh ấy ít khi để ý thứ gì khác, lớn lên gặp lại, cảm thấy anh ấy càng trầm tĩnh ít nói, kiêu ngạo hơn. Vì vậy cô tự nói với chính mình, đặt anh ấy ở trong lòng là tốt rồi, thỉnh thoảng có thể nhớ nhung một chút, thế nhưng bà cô luôn cho cô hi vọng, một lần lại một lần nữa làm cho cô cảm thấy, biết đâu bọn họ có thể.

Nhưng…

Cô quay đầu nhìn Đường Tiểu Duy, Đường Tiểu Duy cũng bị bao phủ ở dưới ánh trăng, giống như búp bê trong tủ kính, đôi mắt mở to, lông mi nhấp nháy vừa dài vừa cong, cô ấy đang nhìn trần nhà không biết suy nghĩ cái gì, ánh mắt trong veo ở trong phòng tối như vậy vẫn có thể nhìn rõ ràng như cũ, má lúm đồng tiền trên mặt như ẩn như hiện, trên người còn có một mùi sữa


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện