Cá Trích, Em Yêu Anh (Full)

Hồi Lực rớt đài


trước sau

Chương 66: Hồi Lực rớt đài

 

 

“Hồi Lực bị tố cáo tài chính có vấn đề.” Tổ trưởng tổ kế toán đeo kính mắt cẩn thận tỉ mỉ nói với Lý Mạn Như: “Phiền Lý tổng thông báo với phòng tài vụ, đem báo cáo tài vụ 3 năm gần đây cung cấp cho chúng tôi.”

 

 

 

“Tổ tưởng Tôn.” Lý Mạn Như ôm ngực đứng đối diện người đàn ông trước mặt, cố gắng chống đỡ: “Cuối năm ngoái các ông đã tới kiểm tra một lần, chúng tôi căn bản không có vấn đề gì, lần này tôi thấy không cần kiểm tra lại nữa đâu.”

 

 

 

“Lý tổng, xin bà phối hợp cùng chúng tôi.” Tổ trưởng Tôn đẩy gọng kính, lạnh lùng nói: “Chúng tôi cần hoàn thành kiểm tra tài chính trước đêm mai.” Ngừng một chút rồi lại nhìn vào đồng hồ của mình, nói tiếp: “Xin đừng lãng phí thời gian.”

 

 

 

Lý Mạn Như nhất thời nghẹn ngào không nói lên lời, tuy rất muốn vung tay tát một phát vào mặt người đứng trước mình, nhưng bà đành bấm bụng bấm dạ gọi quản lý phòng tài vụ cung cấp số liệu tài chính.

 

 

 

Trong phòng làm việc cực lớn, đoàn thẩm tra kế toán đồng loạt gõ bàn phím cạch cạch. Lý Mạn Như sau khi sai người mua cho mình một cốc cà phê thì ngồi xuống, vừa uống cà phê vừa nhìn chằm chằm vị tổ trưởng Tôn trước mặt cùng đoàn thẩm tra và đống giấy tờ sổ sách, một phút cũng không rời đi.

 

 

 

Bà ta cũng không tin bọn họ có thể tra ra cái gì, tất cả mọi chỗ sơ hở đều được bà ta cho người che đậy rất kỹ rồi. Hơn nữa nếu vạn nhất tra ra cái gì đó thì bọn họ cũng làm gì được bà? Bà ta quản lý Hồi Lực nhiều năm như vậy, chút chuyện nhỏ này sao có thể làm khó bà?!

 

 

 

Sau khi suy nghĩ rõ ràng, Lý Mạn Như cũng trấn định lại, khôi phục lại dáng vẻ bình thường thong dong. Lúc bà ta đang rong ruổi trên thương thường thì thằng nhóc kia vẫn còn đang ăn bám gia đình ấy chứ! Mấy năm trước nó có thể tránh được một kiếp, giờ có cơ hội, bà ta nhất định sẽ khiến cho thằng nhóc kia cả đời không ngóc đầu lên được.

 

 

 

Lý Mạn Như dùng sức bóp nát cốc cà phê, ánh mắt lạnh lẽo âm hiểm, loại phụ nữ bỉ ổi kia dám cùng bà ta đoạt nam nhân, vậy thì bà sẽ khiến cho con trai của ả phải nếm trải mùi vị sống không được yên ổn!

 

 

 

Từ buổi sáng cho tới tối, đoàn kiểm tra kế toán giống như gà chọi đánh nhau, đến giờ cơm cũng không một ai đi ăn cơm! Hơn nữa bà ta còn phát hiện ra, đoàn kiểm tra kế toán này trình độ so với đám người kiểm tra cuối năm rõ ràng là cao hơn rất nhiều.

 

 

 

Lý Mạn Như thoáng cái đã nhận ra có điều không bình thường. Nhưng bà ta lúc này thật sự không có tâm tình suy nghĩ tới bọn họ, huống chi đã qua một ngày, bọn họ thật sự không điều tra ra được điều gì, khiến bà ta dần dần buông lỏng cảnh giác, gọi trợ lý lái xe đưa bà ta đi ăn cơm.

 

 

 

Lý Mạn Như vừa đi, tổ trưởng Tôn liền lấy di động ra gọi một cuộc điện thoại, giọng điệu vô cùng cung kính: “Học trưởng, anh yên tâm, Hồi Lực có nhiều điểm sơ hở đếm không hết, trốn thuế, lậu thuế bọn họ đều có, số tiền đã lên đến cả tỷ đồng rồi, hơn nữa em còn phát hiện ra một số lớn vốn lưu động của Hồi Lực đã đi đâu không rõ, trước mắt đang kiểm chứng, nhưng cũng cần bên anh hỗ trợ.”

 

 

 

“Không thành vấn đề.” Úc Quý nhẹ đóng cửa phòng ngủ lại, rón rén đi ra phòng khách, lúc này mới cao giọng nói tiếp: “Có gì cần thì liên lạc với tôi.” Ngừng một chút rồi nói thêm: “Vất vả cho cậu rồi.”

 

 

 

Đầu dây bên kia lập tức truyền tới giọng nói thụ sủng nhược kinh của tổtrưởngTôn: “Không có gì không có gì ạ.” Ngừng một chút lại nói giỡn: “Học trưởng, nhiều năm đã qua, anh thật sự thay đổi nhiều lắm, từ trước đến nay em đi học hộ giúp anh mấy môn mà cũng chưa từng được nghe anh nói vậy.

 

 

 

Úc Quý chợt nhíu mày: “Ồ, cho nên nhiều năm qua, kì thật trong lòng cậu vẫn luôn oán giận tôi?”

 

 

 

Tôn tổ trưởng vội vàng lắc đầu: “Không phải không phải, học trưởng suy nghĩ nhiều rồi, em lập tức đi điều tra số tiền kia, tạm biệt học trưởng.” Nói xong liền vội vã cúp điện thoại, sau đó mới dám thở phào nhẹ nhõm. Anh không muốn trải qua thủ đoạn chỉnh người của Úc Quý thêm lần nữa đâu.

 

 

 

Nghĩ đến đây, cảm giác khủng hoảng trong lòng nhất thời tăng lên, tổ trưởng Tôn để di động xuống, nói với những kế toán trong phòng: “Tất cả mọi người giữ vững tinh thần, vất vả hai ngày này xong là có thể hạnh phúc hai mươi năm rồi!”

 

 

 

Các kế toán lập tức đồng thanh nói: “Vâng!”

 

 

 

Tổ trưởng Tôn gượng cười, tiếp tục nhìn màn hình laptop, trong lòng yên lặng bồi thêm một câu, nhưng nếu làm không xong, khả năng sẽ phải thống khổ hai mươi năm đó...

 

 

 

Suốt hai ngày trời, tổ trưởng Tôn cùng đoàn kế toán làm việc không ngừng nghỉ, cơm cũng chỉ vội vã ăn qua, cuối cùng mới kiểm tra xong

 

 

 

mọi khoản kế toán của Hồi Lực.

 

 

 

“Thế nào rồi, tổ trưởng Tôn, các vị có tra ra được cái gì không?” Tại cửa chính Hồi Lực, Lý Mạn Như cười lạnh nhìn tổ trưởng Tôn, giễu cợt nói: “Nếu không thì uổng công hai ngày nay vất vả rồi.”

 

 

 

Tuy nói vậy nhưng Lý Mạn Như dường như đã khẳng định chắc chắn là bọn họ nhất định không tra ra được cái gì. Nếu không hiện tại bà ta cũng sẽ không thể đứng được ở chỗ này, kéo cả đám người đến đây làm loạn mà cuối cùng lại phải tiu nghỉu ra về, đúng là buồn cười quá đi mất.

 

 

 

“Quấy rầy Lý tổng rồi.” Tổ trưởng Tôn khẽ mỉm cười, chỉ nói xin lỗi chứ không trả lời vào vấn đề.

 

 

 

“Tôi biết rõ các người vì ai mà tới.” Lý Mạn Như lạnh lùng nhìn tổ trưởng Tôn, nói tiếp: “Không ngờ là đoàn kế toán cũng có thể bị mua chuộc.” Không đợi tổ trưởng Tôn trả lời thì bà đã nói tiếp: “Trở về nói cho người đó biết, muốn đấu cùng tôi, chưa đủ tuổi đâu!” Nói xong liền phất tay áo rời đi.

 

 

 

Nhìn bóng lưng tiêu sái rời đi của Lý Mạn như, tổ trưởng Tôn chỉ khẽ mỉm cười, rút điện thoại di động gọi cho Úc Quý: “Học trưởng, đã có đủ chứng cứ rồi.”

 

 

 

Ngay sau đó trên mạng bắt đầu xuất hiện tin Hồi Lực trốn thuế, lậu thuế vô cùng có quy mô, không chỉ có vậy, thậm chí còn có người nói lãnh đạo của Hồi Lực là một người rất thủ đoạn.

 

 

 

“Sớm đã cảm thấy Hồi Lực không hề tốt đẹp gì! Những năm qua có rất nhiều người nói là Hồi Lực trách móc nghệ sĩ vô cùng nặng nề, không ngờ thực tế lại đen tối như vậy.”

 

 

 

“Thời gian trước có một nữ nghệ sĩ gặp tai nạn xe, đó chính là thần tượng của tôi, cái gì mà ngoài ý muốn chứ, tôi vẫn cảm thấy chuyện này nhất định có người thao túng sau lưng, bây giờ đọc được tin này, tôi đột nhiên đã hiểu chuyện gì xảy ra rồi.”

 

 

 

“Giới giải trí thật sự quá rối loạn, không đúng, mình nói sai rồi, là Hồi Lực quá rối loạn, mọi người nhìn công ty Tinh Thần đi, người ta nhiều năm qua tới bây giờ chưa từng xảy ra một vụ tai tiếng nào.”

 

 

 

Lý Mạn Như vài ngày nay đều lên internet xem tin tức, dĩ nhiên có đọc được thông tin trên. Lập tức bảo trợ lý của mình triệu tập mở họp báo khẩn.

 

 

 

“Hồi Lực của tôi là công ty giải trí làm việc vô cùng nghiêm túc, chưa từng làm những việc trái pháp luật, tôi cùng ban lãnh đạo Hồi Lực những năm qua đều luôn cẩn trọng, cố gắng đưa Hồi Lực phát triển tốt hơn, mong mọi người không nên tin vào những chuyện vô căn cứ.” Nói xong còn cố nhỏ ra một vài giọt nước mắt, nhìn vô cùng yếu ớt.

 

 

 

Mấy nghệ sĩ được Hồi Lực bồi dưỡng nên cũng chân thành nói: “Công ty luôn đối xử rất tốt với các nhân viên và nghệ sĩ, quản lý cũng vô cùng tốt bụng, tuyệt đối sẽ không làm những việc như vậy.”

 

 

 

“Nếu như mọi người yêu quý tôi thì xin hãy cùng tôi tin tưởng Hồi Lực.”

 

 

 

“Mong mọi người không truyền bá những tin tức không đúng về Hồi Lực, tôi yêu mọi người.”

 

 

 

Buổi họp báo vừa mở ra, bởi vì có rất nhiều minh tinh giúp đỡ, mới có thể khiến cho dư luận có chút tin tưởng. Không chỉ có thế, Hồi Lực còn bỏ ra một số tiền lớn để tổ chức marketing, khắp mọi nơi đẩy mạnh những sự kiện cảm động về Hồi Lực, trong khoảng thời gian ngắn những người ủng hộ đã dâng lên ngang hàng với những người phản đối.

 

 

 

“Nếu nam thần đã nói như vậy, thì đó nhất định là chân tướng sự thật, tin tưởng nam thần của mình.”

 

 

 

“Nữ thần nói đúng, cái gì mà sổ sách có vấn đề, có bản lĩnh thì giơ chứng cớ ra đây.”

 

 

 

“Bọn chó săn câm mồm, có chứng cớ không? Nếu không có chứng cớ thì đừng có ngậm phân rồi phun lung tung!”

 

 

 

Trong lúc trên mạng đang ầm ĩ thì lại có một thông tin tràn ra: Hình ảnh khiêu dâm của lãnh đạo Hồi Lực!

 

 

 

Lần này không phải là người nào, mà là tất cả, thậm chí ngay cả Lý Mạn Như cũng có!

 

 

 

“F*ck, quá mạnh mẽ, tôi đang sống trong cái xã hội khôi hài gì thế này?”

 

 

 

“Hồi Lực này đúng thật là, mới buổi sáng còn họp báo nói lãnh đạo bọn họ mỗi ngày đều cẩn trọng ra sao, đặc biệt bảo vệ minh tinh thế nào, hóa ra cái gọi là bảo vệ là như thế này sao!”

 

 

 

“Chứng kiến những hình ảnh này, mình đột nhiên tin tưởng rằng nội bộ Hồi Lực thật sự có vấn đề...”

 

 

 

Trong một khoảng thời gian ngắn, Hồi Lực thật vất vả dựa vào buổi họp báo mới cứu vãn được chút danh tiếng, lại vì chuyện này mà rơi xuống đáy sâu.

 

 

 

Lý Mạn Như đôi môi run rẩy, gọi tất cả lãnh đạo đến phòng họp rồi mắng một trận xối xả: “Không quản cho tốt nửa thân dưới thì thôi đi, nhưng ngay cả hình ảnh và video của mình cũng không quản được thì mấy người sống để làm gì hả?”

 

 

 

Lý Mạn Như từ trước đến nay là người khá cứng rắn, vì thế mặc dù Hồi Lực là một công ty giải trí, nhưng bầu không khí lúc nào cũng rất căng thẳng, nếu như có nhân viên làm không tốt, bất kể là cấp bậc tổng giám đốc hay quản lý thì đều sẽ bị bà mắng một trận.

 

 

 

Nhưng nói thật thì lần này bị mắng trước mặt nhiều người như vậy, khiến cho một đám chức cao nhất thời không nén được cơn giận. Người đàn bà này lúc nào cũng độc tài, không chịu buông quyền lực trong tay thì thôi, hiện thời công ty đã thành ra như vậy, bà ta còn mắng nhiếc bọn họ! Thực sự coi bọn họ là người làm từ bùn phải không?

 

 

 

Một quản lý giận tái mặt nói: “Lý tổng, bà nói cái này là ý gì, dù sao trong chuyện này không chỉ có mình chúng tôi, còn có Lý tổng đó.”

 

 

 

Một câu này nói xong, lập tức khiến Lý Mạn Như nghẹn không nói nên lời.

 

 

 

Thời gian trước Lý Mạn Như đã từng gặp gỡ một người bạn trai, người đàn ông kia tuổi tầm hai mươi, lúc cười rộ lên nhìn cực giống cha Úc Quý thời còn trẻ, khiến Lý Mạn Như mê không bỏ được, bởi vậy lúc hai người ân ái nhau, người đàn ông kia có đề nghị quay video, bà ta cũng không cự tuyệt, coi như là một khoảng thời gian tình thú, ai ngờ đoạn video này lại có ngày bại lộ trước công chúng.

 

 

 

“Bây giờ trước tiên phải giải quyết vấn đề.” Một người khác có vẻ lý trí hơn so với vị quản lý kia, uống một ngụm nước lạnh, lạnh lùng nói: “Trách ai bây giờ đều không có tác dụng, tìm cách nào để hòa hoãn mới là điều cần thiết.” Nói xong anh ta mở máy chiếu, bật máy tính của mình lên rồi vào blog, lập tức những lời phản hồi không tốt về Hồi Lực lần lượt hiện ra.

 

 

 

“Nổi tiếng là công ty giải trí, thế nhưng lại xấu xa như vậy! Đặt gạch ngồi hóng chuyện xưa!”

 

 

 

“Trốn thuế lậu thuế nhiều năm, cuối cùng cũng bị phát hiện! Không tin thì ngẩng đầu nhìn đi, trời xanh không bỏ qua cho ai đâu!”

 

 

 

“Thiết nương tử Lý Mạn Như nổi tiếng như vậy, mà không ngờ lại là người xấu xa đến thế!”

 

 

 

 

 

 

“Anh nói xem, chúng ta nên làm gì bây giờ?” Sau khi nghe lời anh ta nói, Lý Mạn Như dường như đã bình tĩnh lại, nhìn anh ta hỏi.

 

 

 

“Chọn thời gian rồi mở một cuộc họp báo để xin lỗi trước công chúng.” Ngừng một chút rồi nói tiếp: “Dù sao thì chứng cứ đã bay đầy trời rồi, nếu phủ nhận thì sẽ đem đến hiệu quả ngược lại, hiện tại chỉ còn cách hạ mình xuống, thành khẩn nhận sai, như vậy mới có thể cứu vãn được một chút danh dự.”

 

 

 

Lý Mạn Như lập tức nhíu chặt mày, bảo bà ta cúi đầu xin lỗi Úc Quý thì chẳng khác nào giết chết bà luôn cho rồi. Lý Mạn Như thà rằng cùng Úc Quý đồng quy vu tận còn hơn là phải nói xin lỗi.

 

 

 

“Sếp ạ, không còn thời gian để do dự nữa đâu, nếu tiếp tục kéo dài sẽ chỉ làm cho sự việc trở nên trầm trọng hơn thôi.” Người kia lo lắng nói.

 

 

 

Lý Mạn Như im lặng vài phút, cuối cùng hung hăng vỗ bàn rầm một cái, nói: “Được, mọi việc cứ theo ý ông nói.” Ngừng một chút, bà nhìn về phía người kia rồi nói tiếp: “Chuyện này giao cho anh giải quyết, tôi mệt...” Chữ muốn đi nghỉ ngơi còn chưa kịp nói ra thì cửa phòng họp đột nhiên bị đẩy ra, một đám cảnh sát rào rào đi tới, nhìn những người trong phòng một lượt, sau đó lướt qua đi thẳng về phía Lý Mạn Như. Cuối cùng cách một tiếng, chiếc còng số 8 lập tức khóa chặt cổ tay bà ta lại.

 

 

 

“Các người muốn làm gì?” Lý Mạn Như tức giận giãy giụa, kéo còng tay ra, chiếc còng không ngừng va chạm phát ra âm thanh nghe rất nặng nề, “Thả tôi ra, các anh đang bắt người trái phép đấy!”

 

 

 

“Lý tổng.” Người cầm đầu nhóm cảnh sát lạnh lùng kêu tên bà ta rồi nói tiếp: “Hồi Lực trốn lậu thuế, sau lưng còn dính dáng với xã hội đen, chúng tôi đã tìm được đầy đủ chứng cứ mới tiến hành bắt giữ bà.”

 

 

 

Nói xong, ông quay đầu nhìn các cảnh sát đằng sau, nói tiếp: “Những người còn lại cũng áp giải hết cho tôi! Không chừa một ai!” Bắt đầu từ khi biết Hồi Lực bị tố cáo trốn lậu thuế, Vương An cũng không để trong lòng, vì dù sao thì công ty nào cũng không thể trong sạch tuyệt đối được. Nhưng mà ông không ngờ rằng, con số thống kê ra lại lớn tới như vậy! Quả thật có thể khiến Lý Mạn Như bị kết án chung thân! Không chỉ có thế, trên những chứng cứ được trình lên, thì Hồi Lực còn có liên quan đến việc buôn ma túy!

 

 

 

Buôn lậu thuốc phiện, đây là việc Vương An thống hận nhất. Ông đã từng có thời gian chiến đấu chống bọn buôn ma túy, rất nhiều người đã hỏng một đời vì ma túy, bên cạnh ông cũng có rất nhiều những anh em vì bắt tội phạm ma túy mà hi sinh, để lại mẹ già và con nhỏ.

 

 

 

Bởi vậy, ông càng thêm khó chịu khi nhìn thấy Lý Mạn Như.

 

 

 

Cái gì mà người đàn bà thép? Cái gì mà tay không gây dựng Hồi Lực? Cái gì mà đạt kì tích trong giới kinh doanh? Hừ, chỉ là một kẻ vì tiền mà liều lĩnh, một người đàn bà lòng dạ hiểm ác mà thôi!

 

 

 

“Không! Tôi không có!” Lý Mạn Như miễn cưỡng trấn định lại tinh thần, đen mặt nhìn Vương An nói: “Tôi không biết các ông lấy tin tức ở nơi nào, nhưng tôi không có làm những chuyện như vậy, ông tốt nhất lập tức thả tôi ra, nếu không bộ phận pháp vụ của Hồi Lực sẽ không bỏ qua đâu!”

 

 

 

Vương An cười lạnh nói: “Đừng vội, bộ phận pháp vụ của vị cũng có liên quan đến việc che giấu tội phạm, cũng sẽ được đưa tới cục cảnh sát.” Nói xong liền vung tay lên, bảo thủ hạ áp giải lãnh đạo Hồi Lực và các nhân viên đưa về cục cảnh sát.

 

 

 

Một ngày không được thì hai ngày, hai ngày không được thì ba ngày, ông không tin những người này có thể kiên nhẫn giữ miệng đến cùng!

 

 

 

Mà đám phóng viên đang vụng trộm quẩn quanh trước tòa cao ốc Hồi Lực, vốn muốn thu được một chút tin tức từ nhân viên Hồi Lực, xem có vận may đoạt được tin nóng hay không, lại không ngờ vừa nhìn thì trông thấy Lý Mạn Như cùng toàn bộ lãnh đạo cao cấp Hồi Lực bị bắt đi, đây quả thật là tin hot trăm năm có một!

 

 

 

Cả đám rối rít lôi máy ảnh, máy quay phim, máy ghi âm ra rồi bắt đầu quay chụp, còn tự đặt những cái tít nghe rất hấp dẫn.

 

 

 

“Lãnh đạo của Hồi Lực bị bắt giữ, nét mặt của tổng giám đốc Lý Mạn Như vô cùng hoảng sợ.”

 

 

 

“Lý Mạn Như, người đàn bà đầy thủ đoạn, cuối cùng đã bị sa lưới!”

 

 

 

“Các lãnh đạo cấp cao đều bị bắt giữ, Hồi Lực rồi sẽ đi về đâu?!”

 

 

 

Trong vòng một ngày, cho dù cư dân mạng đã đọc quen tin tức về Hồi Lực đi nữa thì khi bỗng nhiên chứng kiến tin tức như thế cũng khó tránh khỏi khiếp đảm, rối rít comment dưới những bài báo.

 

 

 

“Hồi Lực thật sự dính đến việc buôn thuốc phiện sao! Trời ạ, mình còn liên tục lấy Lý Mạn Như ra làm hình tượng, không nghĩ bà ta thế mà lại có thể làm những chuyện như vậy sau lưng chúng ta.”

 

 

 

“Lý Mạn Như thật sự là quá điên rồ, một trăm năm trước đất nước ta cũng bởi vì thuốc phiện mà thiếu chút nữa bị hủy diệt, thế mà bây giờ bà ta lại dám đụng tới thứ này!”

 

 

 

“Loại người như vậy phải bắn chết luôn đi, sống chỉ tổ gieo họa cho con người. Còn không biết bao nhiêu gia đình đã bị bà ta chia rẽ, bao nhiêu người vì bà ta mà chết!”

 

 

 

“Mọi người đừng nên nghĩ theo một hướng, không chừng là hiểu lầm thì sao, mấy hôm trước Tạ Uyển không phải cũng như vậy sao?”

 

 

 

“Chỉ số thông minh của bạn thật khiến người khác sốt ruột hộ, hai chuyện đó hoàn toàn khác nhau, hoàn toàn không cùng một khái niệm rõ chưa? Tạ Uyển trong ảnh nhìn rất thong dong đó, lầu trên nhìn lại một chút Lý Mạn Như xem, e là qua màn hình tôi cũng có thể nghe được tiếng hét của bà ta đấy!”

 

 

 

 

 

 

“Hồi Lực thật sự buôn ma túy sao?” Tạ Uyển vừa đọc tin tức mới, lập tức quay đầu hỏi Úc Quý, trong giọng nói có chút bất ngờ. Cô còn nhớ, kiếp trước khi cô chết, Hồi Lực vẫn còn vững vàng đứng đó, sừng sững hiên ngang, ngoại trừ Tinh Thần thì là công ty đứng thứ hai giới giải trí, như thế nào kiếp này lại xảy ra nhiều thay đổi như vậy.

 

 

 

“Đương nhiên là thật rồi.” Úc Quý dựa người vào ghế sô pha, nở nụ cười thâm thúy, “Nếu không có chứng cứ thì cảnh sát cũng không tới bắt bà ta đâu.” Nói thật, nếu Hồi Lực trong sạch thì hắn vẫn có cách gán mấy tội danh cho họ, nhưng không ngờ Lý Mạn Như lại phối hợp như vậy, Úc Quý phái người đi điều tra, kết quả tra ra được rất nhiều chuyện bất hợp pháp của họ.

 

 

 

“Chậc chậc, quả nhiên vẫn nên yên ổn làm người tốt thì hơn.” Tạ Uyển ném di động xuống giường rồi đứng lên soi gương, đảm bảo rằng da mặt mình căng bóng mịn màng thì mới nhìn Úc Quý nói: “Đi, chúng ta tới studio thôi, hôm nay sẽ lắm việc lắm đây.”

 

 

 

Nhìn ra được tiềm lực của Úc Quý, mấy ngày nay Tiền Tôn cuối cùng đã phát huy bản tính ma quỷ đạo diễn của mình, liều mạng ép hai người bọn họ làm việc, vốn là hai ba ngày mới có thể quay hết, thì ông lại bắt bọn họ quay xong luôn trong một ngày, bởi vậy đến Nam Thành chưa được một tháng mà bọn họ đã quay xong 1/3 bộ phim rồi.

 

 

 

“Ăn một quả trứng luộc đi.” Úc Quý từ trong nồi lấy ra một quả trứng gà luộc, gõ nhẹ xuống bàn trà rồi nhanh nhẹn bóc vỏ, sau đó đưa cho Tạ Uyển.

 

 

 

“Em ăn không nổi nữa.” Tạ Uyển vuốt vuốt bụng.

 

 

 

“Không được.” Úc Quý vẫn kiên trì, “Nhất định phải ăn xong thì mới được đi.” Tiền Tôn khi sa vào công việc thì trở nên vô cùng điên cuồng, ngay cả chiêu làm nũng của Hạ Trình cũng không thể dùng, mấy hôm trước phải đến một giờ trưa bọn họ mới được ăn cơm, Tạ Uyển lúc đó bụng đói đến mức kêu òng ọc.

 

 

 

Từ đó về sau, bữa sáng của Tạ Uyển đều được Úc Quý cho thêm vào một quả trứng gà luộc.

 

 

 

“Được rồi.” Tạ Uyển đành phải bất chấp khó khăn cầm quả trứng gà, hai ba miếng là ăn xong, sau đó uống thêm một cốc nước lớn rồi mới nhìn về phía Úc Quý nói: “Được chưa hả?”

 

 

 

Úc Quý khẽ mỉm cười nói: “Thế này mới ngoan.”

 

 

 

Bên trong studio, Tiền Tôn đang điều chỉnh máy quay phim, nhìn thấy Tạ Uyển cùng Úc Quý tiến vào thì lập tức cầm loa phân phó: “Hai người sao lại tới muộn thế? Tối qua làm cái gì mà không ngủ sớm? Nhanh đi trang điểm đi, sáng hôm nay có bốn cảnh quay đó.”

 

 

 

“Biết rồi.” Úc Quý lười biếng đáp lại, sau đó cùng Tạ Uyển đi đến phòng trang điểm.

 

 

 

Cảnh quay tiếp theo chính là cảnh Nghê Giai và Tất Duệ xác định mối quan hệ yêu đương.

 

 

 

“Trạng thái rất tốt.” Tiền Tôn khen ngợi Tạ Uyển và Úc Quý sau khi hóa trang xong, còn không đợi nhận được câu trả lời thì đã lập tức hô: “Diễn viên vào vị trí, ánh sáng chuẩn bị, máy quay vào vị trí, tốt, chuẩn bị bắt đầu, diễn!!”

 

 

 

Bước vào lớp mười hai, bầu không khí học tập có phần căng thẳng hơn, ngay cả những học sinh bình thường không hề thích học tập cũng bắt đầu vùi đầu vào sách vở. Nghê Giai tháng này ngồi cùng bàn với Tất Duệ, lúc này hai người đã vụng trộm thích đối phương một thời gian dài.

 

 

 

Nghê Giai là người sống nội tâm lại lạnh lùng, một chút cũng không nhìn ra được suy nghĩ của cô, nhưng Tất Duệ thì trái lại, từ lúc vào trung học, trong lớp ai ai cũng nhìn ra là tiểu bá vương Tất Duệ thích Nghê Giai xinh đẹp nhất lớp, cho nên dù Nghê Giai có vô cùng xinh đẹp, thì sau hai năm trung học cũng không có một ai dám theo đuổi.

 

 

 

Chỗ ngồi của hai người là ở hàng cuối cùng trong góc, Nghê Giai ngồi bên trong, Tất Duệ bên ngoài. Từ lúc Nghê Giai chuyển tới chỗ này, Tất Duệ luôn cười toe toét, thậm chí lúc tâm trạng tốt còn khẽ huýt sáo nữa.

 

 

 

“Giai Giai, đề này cậu biết làm sao, giảng cho mình một chút đi.” Trong giờ tự học buổi tối, thấy Nghê Giai không chú ý đến mình mà chỉ lo vùi đầu vào giải đề, Tất Duệ liền nóng nảy vò đầu bứt tai, cuối cùng nghĩ ra một phương pháp để tiếp cận người ta.

 

 

 

Nghê Giai cúi đầu nhìn lướt qua, đó là một bài toán đạo hàm, vô cùng đơn giản, cô lập tức dùng bút xoẹt xoẹt trên tờ giấy, giải bài toán một cách trình tự rồi giao lại cho Tất Duệ. Trong lớp tự học mọi người đều yên tĩnh. Nghê Giai không dám nói lời nào vì sợ quấy rầy mọi người học tập, bởi vậy chỉ có thể dùng cách này.

 

 

 

Vẫn không được! Nghê Giai vẫn không chịu nói chuyện với cậu! Tất Duệ không cam lòng mím môi, cố tình lật vở tạo ra tiếng soạt soạt, cuối cùng đúng lúc Nghê Giai nhịn không được quay ra nhìn thì cậu đã tìm được một bài toán khó hơn.

 

 

 

“Giai Giai, bài này tớ cũng không làm được.”

 

 

 

Nghê Giai vốn rất thông minh, thấy Tất Duệ như vậy thì hiểu ra ngay, nhìn thấy một người bình thường luôn tiêu sái dưới ánh mặt trời, lúc này lại vì mình mà đỏ bừng hai tai, thấp thỏm ngượng ngùng nhìn mình, khiến cô không nhịn được mà bật cười.

 

 

 

Nghê Giai vô cùng xinh đẹp, tính cách lại lãnh đạm, cho dù Tất Duệ có lén nhìn cô từ phía sau thì cũng rất ít khi thấy cô cười. Nhưng không ngờ cậu chỉ hỏi một đề toán thôi mà cũng khiến Nghê Giai nở nụ cười với cậu. Tất Duệ lập tức ngây dại, tim đập thình thịch.

 

 

 

Giai Giai sao có thể xinh đẹp như vậy chứ, thật muốn…thật muốn cô ấy trở thành bạn gái của mình.

 

 

 

Tất Duệ mấp máy môi, ý tưởng này lập tức hò hét loạn xì ngậu trong đầu, bỗng nhiên nghe phụt một tiếng, phòng học lập tức chìm trong bóng tối, mất điện rồi.

 

 

 

Bên tai truyền đến những lời oán giận hoặc hưng phấn của bạn bè, Tất Duệ mở trừng hai mắt, trong bóng tối mơ hồ trông thấy hình dáng Nghê Giai, trong đầu đột nhiên nghĩ ra một suy nghĩ táo bạo! Cậu muốn hôn cô một cái!

 

 

 

Ý nghĩ này vừa nảy ra, Tất Duệ lập tức sợ hết hồn, mặc dù ngày thường cậu thường ra vẻ là dân chơi, nhưng thực tế cũng chỉ là một thanh niên mười mấy tuổi, ngay cả mối tình đầu cũng chưa có, có thích ai thì cũng chỉ vụng trộm giấu trong lòng, đừng nói đến hôn hít, ngày thường cậu chỉ dám cầm lấy bàn tay nhỏ bé của Nghê Giai ở trong mơ mà thôi.

 

 

 

Tất Duệ lắc đầu, muốn đem cái ý tưởng hoang đường trong đầu ném đi, nhưng mà càng như vậy thì nội tâm càng rục rịch mãnh liệt hơn, cho tới khi đầu lưỡi khô rát, Tất Duệ mới không thể ngồi yên được nữa.

 

 

 

“Tất Duệ, cậu làm sao vậy?” Giọng nói êm ái của Nghê Giai vang lên bên tai, giống như những vì sao nhỏ lấp lánh trong màn đêm, thoáng chốc thiêu sạch chút lý trí còn lại của Tất Duệ.

 

 

 

Hôn một cái thôi! Một cái thôi là được rồi! Dù sao trong phòng học tối như vậy, cô ấy nhất định sẽ không thấy cậu mà, đúng không!

 

 

 

Nghĩ tới đây, Tất Duệ liền bóp bóp nắm tay rồi đột nhiên đặt tay lên vai Nghê Giai, trước khi Nghê Giai kịp mở miệng hỏi thì cậu đã dựa theo bản năng mà tiến lại gần hôn.

 

 

 

Cậu quá căng thẳng, cũng quá ngây ngô, lần này căn bản không thể xem là hôn được, mà phải gọi là cắn mới đúng. Nghê Giai không hề đề phòng, lập tức bị người ta cắn một cái vào môi, đau đến mức phải kêu lên.

 

 

 

Tất Duệ sợ hãi, lập tức rời khỏi môi cô, lảo đảo đứng lên, muốn lao ra khỏi phòng học, bỗng lại nghe thấy giọng Nghê Giai tuy nhỏ nhưng vô cùng bình tĩnh: “Tất Duệ, cậu làm cái gì đó?”

 

 

 

Tất Duệ đầu kêu ong ong, trong nháy mắt dừng bước.

 

 

 

Vừa lúc đó, phòng học bỗng nhiên bừng sáng, Nghê Giai ngẩng đầu lên, lập tức nhìn thấy khuôn mặt Tất Duệ đỏ lên như trái cà chua chín vậy.

 

 

 

“Cut!” Tiền Tôn kịp thời hô ngừng, ánh mắt vẫn không rời khỏi máy quay phim, kiểm tra thật kĩ lại cảnh quay, càng xem càng hưng phấn, “Tốt tốt! Chính là cảm giác này, quả thực là quá chuẩn! Thật tốt quá!”

 

 

 

Khóe môi Úc Quý nhếch lên, nhịn không được nhìn sang Tạ Uyển, vừa vặn Tạ Uyển cũng liếc mắt qua nhìn lại, Úc quý lập tức mở to mắt nhìn Tạ Uyển, môi chu ra làm động tác muốn hôn. Tạ Uyển ra vẻ ghét bỏ quay đầu đi, rồi lại không nhịn được mà mỉm cười.

 

 

 

Tạ Uyển và Úc Quý đóng phim ngày càng tốt, quan hệ với Tiền Tôn cũng trở nên thân thiết hơn, dù sao thì một người đạo diễn nếu gặp được diễn viên giỏi thì đều sẽ rất thích. Trong thời gian này còn xảy ra một chuyện không lớn không nhỏ, đó là Hạ Trình bị dì nhỏ của Úc Quý gọi về nhà, nguyên nhân là vì sắp phải đi học rồi.

 

 

 

Ngày trước khi đi, Hạ Trình lưu luyến không rời chia tay Tạ Uyển, còn lôi kéo Tạ Uyển muốn cô đi cùng mình luôn, nhưng cuối cùng đã bị Úc Quý sầm mặt dứt ra, lúc này cậu nhóc mới chịu thôi.

 

 

 

Đuổi được thằng nhóc nghịch ngợm kia đi, Úc Quý vô cùng cao hứng, không thèm chú ý tới mọi người trong sân bay lúc này, trực tiếp kéo tay Tạ Uyển nói: “Cuối cùng cũng thoải mái rồi.”

 

 

 

Lời vừa nói xong, còn chưa nghe Tạ Uyển đáp lại thì di động trong túi quần bỗng vang lên, Úc Quý cầm lên xem, người gọi đến là mẹ hắn.

 

 

 

“Mẹ, có chuyện gì không ạ?” Mẹ hắn không hay gọi điện thoại tới, nhưng mỗi lần gọi điện thoại là y như rằng bà đang chuẩn bị muốn làm điều gì đó, Úc Quý trong lòng đột nhiên có dự cảm xấu.

 

 

 

“Tiểu Quý, mẹ cùng cha đến thăm con, sao hả? Có vui hay không, có nhớ mẹ không nào?”

 

 

 

Quả nhiên là vậy! Úc Quý nắm chặt di động trong tay, âm thầm cảm thấy may mắn là mình và Tạ Uyển lúc này đang ở Nam Thành, nếu không hắn vừa đuổi đi được một cái bóng đèn thì lại nghênh đón hai cái bóng đèn khác, quả thật là vô cùng thống khổ.

 

 

 

“Mẹ và cha tới tìm anh đi, con không có ở đây...”

 

 

 

Úc Quý còn chưa nói xong thì mẹ hắn đã nói: “Mẹ biết mà, anh trai con đã sớm nói rồi, mẹ và cha con hiện đang ở sân bay Nam Thành, không phải con đang ở đấy để tiễn Hạ Trình về nhà sao? Vừa vặn đón ba mẹ luôn.”

 

 

 

Úc Quý: “...”

 

 

 

Hắn biết mà! Úc Thịnh như thể đang theo dõi hắn vậy! Bất kể hắn ở đâu thì anh ta cũng sẽ báo lại với người nhà! Thật là, muốn tận hưởng thế giới riêng của hai người lại khó đến thế sao!

 

 

 

Úc Quý đang

nghĩ cách để mẹ mình rời đi, bỗng nhiên điện thoại truyền tới giọng của ba Úc: “Tiểu Quý, ba và mẹ con hiện đang ở sân bay.” Đầu tiên ông nói rõ vị trí của mình, mục đích rõ ràng, sau đó mới giải thích nguyên nhân mình đến đây: “Chuyện của Hồi Lực ba đã biết rõ rồi, cũng coi như có liên quan đến ba, nên ba muốn tới xem xem...”

 

 

 

Đang nói dở thì điện thoại truyền đến giọng điệu quái gở của mẹ Úc: “Chao ôi, thì ra là muốn đến để gặp tình cũ, bảo sao mà lại nhiệt tình như vậy!”

 

 

 

“Đừng quậy!” Ba Úc Quý giận tái mặt, ngữ điệu lại vô cùng ôn hòa: “Cái gì mà tình cũ chứ, đừng để cho bọn trẻ chê cười.”

 

 

 

“Hừ!” Mẹ Úc hậm hực, lại nghĩ Tạ Uyển có khả năng cũng đang ở đầu dây bên kia, liền không cam tâm ngậm miệng lại, ba Úc Quý lúc này mới nói tiếp: “Còn nữa, con và Tạ Uyển đã qua lại một thời gian dài rồi, ba mẹ muốn gặp con bé một lần, cũng không nên làm con gái người ta bị tủi thân.”

 

 

 

Câu nói sau cùng đã chạm tới đáy lòng Úc Quý, mặc dù hắn thấy chuyện của mình và Tạ Uyển chỉ là chuyện giữa hai người, không có quan hệ gì với người khác cả, nhưng mà lần này hắn lại phá lệ không phản đối, chỉ nói: “Chúng con bây giờ đang ở cửa sân bay, ba mẹ đang ở đâu rồi?”

 

 

 

Ba Úc nói rõ địa điểm của mình xong, Úc Quý lại nói: “Ba mẹ đứng nguyên đó đừng đi đâu, chờ bọn con tới.” Sau đó lập tức tắt máy, nhìn Tạ Uyển nói: “Uyển Uyển, bố mẹ anh tới, để anh dẫn em đi gặp bọn họ.”

 

 

 

“Có thể không đi được không?” Tạ Uyển cúi đầu, vô cùng căng thẳng dùng chân vẽ vòng tròn trên mặt đất, “Em bây giờ đang lôi thôi lếch thếch thế này, hơn nữa cũng chưa chuẩn bị quà cáp gì cả.” Ngừng một chút, lại nhìn Úc Quý rồi nói tiếp: “Để…để lần sau đi, được không anh?”

 

 

 

“Không được!” Úc Quý cầm tay người yêu, kéo cô đi lên phía trước, “Không cần mua quà gì hết, vì em chính là món quà lớn nhất rồi!”

 

 

 

“Nhưng mà...” Tạ Uyển cắn môi, trong lòng có chút thấp thỏm. Cô từ nhỏ đã không có cha mẹ, cũng không biết cách giao tiếp ứng xử với người lớn, mặc dù lần trước có gặp qua mẹ Úc Quý một lần, nhưng lúc đó cô không biết thân phận của bà nên hoàn toàn không giống lúc này. Đây là lần đầu tiên Úc Quý giới thiệu cô với người nhà, cô sao có thể để mặt mộc mà gặp họ được chứ?

 

 

 

“Đừng lo lắng!” Dường như nhìn ra suy nghĩ của cô, Úc Quý quay đầu lại xoa đầu Tạ Uyển, cười nói: “Người em lấy làm chồng chính là anh chứ không phải bố mẹ anh, em sợ cái gì hả?”

 

 

 

“Ai muốn lấy anh chứ!” Tạ Uyển lí nhí nói, buộc lại mái tóc bị gió thổi loạn không ngừng, trừng mắt nhìn Úc Quý một cái rồi nói: “Nói cho anh biết, lần sau nhất định phải đợi em chuẩn bị tốt đã rồi hẵng nói!”

 

 

 

“Được được!” Ánh mắt Úc Quý dịu dàng nhìn người yêu, nói: “Tất cả đều nghe theo em!”

 

 

 

Hai người rất nhanh tới chỗ ba mẹ Úc Quý đang chờ, mẹ Úc mắt tinh, từ xa đã vẫy tay với hai người, “Uyển Uyển, Tiểu Quý, ba mẹ ở đây!”

 

 

 

Úc Quý dắt tay Tạ Uyển đi tới chỗ họ, tiếp nhận vali hành lý, mặt không chút thay đổi nói: “Con thấy rồi.” Nói xong định muốn giới thiệu Tạ Uyển cho ba mình thì ba Úc đã nói: “Tạ Uyển, ba là ba của Úc Quý.”

 

 

 

Giọng nói vô cùng đứng đắn, khiến cho Tạ Uyển không biết phải làm sao, vội vàng khom người nói: “Cháu chào bác ạ.”

 

 

 

Nghe thế, ba Úc Quý lập tức nhíu chặt mày, khiến Tạ Uyển nhìn mà kinh hồn bạt vía, cho là mình đã khiến ông không hài lòng.

 

 

 

“Uyển Uyển, ông ấy không vui vì con không gọi ông ấy là ba đấy.” mẹ Úc Quý tự động trở thành phiên dịch cho chồng, vui mừng nhìn Tạ Uyển nói: “Con không cần để ý ông ấy, lão già này chính là kiểu người hay bất mãn như vậy đấy, đến đây, qua với mẹ nào, nói mẹ nghe một chút xem cái giới giải trí kia có gì hay đi, mẹ rất muốn biết đó!”

 

 

 

Tạ Uyển hơi bị cuống một tí, Úc Thịnh là tổng giám đốc của Tinh Thần, mấy chuyện bát quái khẳng định còn biết nhiều hơn so với cô, hỏi cô thì không bằng đi hỏi Úc Thịnh! Nhưng mà cho dù trong lòng nghĩ như vậy, thì ngoài mặt Tạ Uyển vẫn đi tới, nhỏ giọng cùng mẹ Úc nói chuyện về cái vòng luẩn quẩn này.

 

 

 

Mà bên kia, Úc Quý cùng ba mình đã chẳng còn gì để nói rồi. Hai cha con đều không phải kiểu người nhiệt tình, lúc này mỗi người đều mang theo một vali, mặt không chút thay đổi đi về phía trước. Cho đến khi sắp đến chỗ đỗ xe, ba Úc mới nói: “Không tồi.”

 

 

 

Úc Quý nghe xong thì lập tức hiểu ra là ba mình đang nói tới Tạ Uyển, lập tức kiêu ngạo trả lời: “Đương nhiên rồi ạ.”

 

 

 

Cả nhà đi đến một nhà hàng trong khách sạn để ăn cơm, Tạ Uyển cùng mẹ Úc đều là người thích ăn cay, bởi vậy lúc ăn cơm, hai người vẫn ngồi cạnh nhau thì thầm nói chuyện.

 

 

 

Tạ Uyển mặc dù ở nhà chưa bao giờ nấu cơm, nhưng lại có kiến thức phong phú về ẩm thực, món ăn nào cũng có thể nói được cách làm, điều này khiến mẹ Úc ngạc nhiên hết lần này đến lần khác, cuối cùng đã trở thành fan cuồng của Tạ Uyển, theo lời bà nói về Tạ Uyển thì chính là: “Uyển Uyển nhà chúng ta đúng là lên được phòng khách, xuống được phòng bếp đó!”

 

 

 

Mà ba Úc thì vẫn kiệm lời, thừa dịp lúc đi toilet liền lôi Úc Quý ra hỏi: “Con dự định khi nào kết hôn?”

 

 

 

Úc Quý không chút do dự đáp: “Việc này là do Uyển Uyển quyết định...”

 

 

 

Ba Úc lập tức cau mày nói: “Sao chuyện gì cũng để cho phụ nữ làm chủ thế hả!”

 

 

 

Úc Quý cười như không cười nhìn cha mình nói: “Con học theo ba mà!”

 

 

 

Nghe vậy, vẻ mặt vốn luôn nghiêm túc của ba Úc thiếu chút nữa không giữ được vẻ lạnh lùng, bị con trai làm cho mất mặt, cạn lời luôn!

 

 

 

Cơm nước xong, họ làm thủ tục thuê phòng khách sạn, sau đó vừa nói chuyện phiếm, vừa ngồi trên ghế sô pha xem TV.

 

 

 

Vừa mở TV ra thì đúng lúc phát tin tức về Hồi Lực.

 

 

 

“Mấy ngày trước, cảnh sát đã điều tra ra việc Hồi Lực trốn lậu thuế, cùng với việc tàng trữ thuốc cấm, tổng giám đốc của Hồi Lực là Lý Mạn Như bị tòa tuyên án tù chung thân..”

 

 

 

“Thật sự là khiến lòng người hả hê mà!” Mẹ Úc bóc một viên kẹo rồi bỏ vào miệng, lạnh lùng cười nói. Trải qua vài ngày kiểm chứng bà đã biết, khi đó người đứng sau lưng chú Úc Quý hãm hại con trai mình chính là Lý mạn Như.

 

 

 

Năm đó người phụ nữ này đã dùng mọi thủ đoạn để cướp chồng bà, không ngờ nhiều năm trôi qua như vậy mà người phụ nữ này vẫn không chết tâm, còn không chỉ một lần muốn hãm hại con trai bà. Hiện giờ lâm vào kết cục này, quả thật là đáng đời!

 

 

 

Ba Úc nghe đến cái tên Lý Mạn Như này, vẻ mặt lập tức tràn đầy chán ghét, trực tiếp đổi kênh khác.

 

 

 

Mà không chỉ bọn họ, cộng đồng mạng cũng rối rít đồng lòng với kết quả này.

 

 

 

“Nên như thế! Tôi chính là thành phần trí thức, nhưng vẫn phải đóng thuế đầy đủ, công ty Lý Mạn Như lớn như vậy, còn muốn làm cái trò trốn lậu thuế, ở tù chung thân cũng quá tiện nghi cho bà ta rồi.”

 

 

 

“Vô thời hạn sao? Trực tiếp tử hình luôn đi, nếu không thì không biết người phụ nữ này còn có thể làm ra chuyện gì đâu!”

 

 

 

“Bọn buôn ma túy đều đáng chết!”

 

 

 

 

 

 

Nội bộ Hồi Lực cũng vì thế mà loạn tùng phèo, thời gian trước những minh tinh nổi tiếng tuyên bố ủng hộ Hồi Lực giờ đây đều phải nhận đả kích trầm trọng. Bọn họ là người của Hồi Lực, không thể không biết bộ mặt thật của Hồi Lực. Vậy mà vẫn còn lừa dối fan, chứng tỏ nhân phẩm có vấn đề, không xứng đáng được yêu thích!

 

 

 

Không chỉ có bọn họ, những minh tinh còn lại của Hồi Lực không ít thì nhiều cũng bị liên lụy, so với những minh tinh nổi tiếng thì còn may mắn hơn, nhưng bọn họ chỉ mới ra mắt, mới có chút tên tuổi mà giờ đây lại không còn cơ hội nổi tiếng, đây quả thật là một sự đả kích trí mạng.

 

 

 

Vốn Hồi Lực có quan hệ rất rộng, nhưng hiện tại ai ai cũng không dám dính dáng tới Hồi Lực nữa, trong khoảng thời gian ngắn, Hồi Lực trên dưới đều không ngừng kêu than. Không chỉ những minh tinh nổi tiếng, mà ngay cả các nhân viên công ty cũng bắt đầu chuẩn bị đơn xin từ chức rồi.

 

 

 

“Lần này con sẽ khiến cho bà ta vĩnh viễn không vực dậy được!” Tại phòng khách sạn, ánh mắt Úc Quý lạnh lùng nhìn chằm chằm ảnh chụp Lý Mạn Như, nói.

 

 

 

“Giải quyết tận gốc luôn, tránh cho sau này lại gặp phiền toái.” Ba Úc Quý nghiêm túc nói với con trai.

 

 

 

“Con biết rồi.” Úc Quý nhếch môi cười, “Từ nay về sau, trong giới giải trí sẽ không còn Hồi Lực nữa, chỉ có duy nhất một Tinh Thần mà thôi.”

 

 

 

Trên thị trường chứng khoán, giá cổ phiếu của Hồi Lực rớt xuống thảm hại, người chơi cổ phiếu thấy tình hình không ổn, rối rít đem cố phiếu bán tháo ra ngoài, mà hiển nhiên không chỉ có bọn họ là nghĩ như vậy, ngay cả những quản lý của Hồi Lực cũng làm như thế, chuẩn bị đem cổ phiếu của mình đổi thành tiền mặt.

 

 

 

Mà trong lúc này có một thế lực cực mạnh chen vào, không chút do dự mua toàn bộ cổ phiếu đã bán ra của Hồi Lực!

 

 

 

Hồi Lực đã tồn tại như một con quái vật khổng lồ hơn 30 năm, giờ đây đã đến bờ vực sụp đổ, chuyện đổi chủ chỉ là vấn đề sớm hay muộn, chỉ không biết rằng tiếp theo ai sẽ là cổ đông mới của công ty đây…


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện