Thời điểm tới, hắn cùng Du Thiên Linh cưỡi ngựa, đi theo phía sau bất quá chỉ ba, bốn thị vệ.
Tuy nhiên hiện giờ Trần Nhượng đưa hắn trở về Huệ An Hầu phủ, hắn ngồi trong xe ngựa, xe ngựa giống như một chiếc thùng sắt được bao quanh bởi một tầng thị vệ, người khoác áo giáp sắt trong tay cầm một thanh kiếm, người biết thì xem đó là hộ tống, ai không biết còn tưởng rằng đang áp giải phạm nhân đâu.
Thời Hoài Kim ngồi trong chốc lát, càng nghĩ càng cảm thấy kỳ quái, liền vén mành lên, nhìn về phía Trần Nhượng cưỡi ngựa bảo vệ bên trái hắn: “Trần tướng quân, đường từ hoàng cung về hầu phủ cũng không quá xa , khiến các vị tướng sĩ đồng loạt hộ tống, thực sự có chút hưng sư động chúng (Thành ngữ, đại ý là triệu tập lực lượng, ở trong này là việc nhỏ cũng không cần phải kêu gọi hết mọi người làm gì.), trong lòng ta thật sự bất an, không bằng để vài vị tướng sĩ trở lại trong quân đi làm chuyện quan trọng hơn đi.”
Trần Nhượng nghe thấy tiếng quay đầu lại, mặt không biểu tình nói: “Đây là suy nghĩ cho sự an toàn của Phò mã, Phò mã yên tâm nghỉ ngơi, mạt tướng phụng theo chỉ thị của Đại tướng quân, nhất định phải đưa Phò mã trở về hầu phủ một cách an toàn.” Dứt lời mắt lại nhìn về phía trước không hề nhìn hắn, giống như không thể thương lượng nửa điểm.
Thời Hoài Kim thấy vậy đành phải buông mành xuống, suy nghĩ trong lòng lại nhiều vô kể.
Mới vừa rồi Trần Nhượng nhắc tới “vị kia của Hạ Quốc”, hắn cũng nghe được rồi, mà lúc ấy sắc mặt Du Thiên Linh liền thay đổi, có thể thấy được “Vị kia” rất có địa vị, nhưng “Vị kia” là ai đây? Sự hiểu biết của hắn về Hạ Quốc cũng không nhiều, chỉ biết rằng Du Thiên Linh đánh hạ Tuy Quốc là nhờ liên thủ cùng Hạ Quốc, vị kia ở Hạ Quốc là tướng sĩ sao? Lại có quan hệ gì cùng Du Thiên Linh?
Suy nghĩ một đường, Thời Hoài Kim cũng không nghĩ ra nguyên cớ, xe ngựa ngừng ở trước cửa hầu phủ, hắn khách khí nói với Trần Nhượng: “Đa tạ Trần tướng quân một đường chăm sóc.”
Trần Nhượng ôm quyền nói: “Đó là chức trách của mạt tướng.”
Thời Hoài Kim cười nhạt gật đầu: “Tướng quân đi mạnh khỏe.” Dứt lời xoay người muốn vào hầu phủ.
Đi chưa được mấy bước, Trần Nhượng ở phía sau đột nhiên gọi: “Phò mã.”
Thời Hoài Kim quay đầu lại, nghi hoặc hỏi: “Không biết Trần tướng quân còn có chuyện gì?”
Trần Nhượng vẫn luôn giữ khuôn mặt không chút biểu tình, ấn đường hơi nhíu lại một chút, giống như đang suy nghĩ đến điều gì đó: “Mạt tướng có một câu nói muốn dặn dò Phò mã, thỉnh Phò mã trước khi thành thân cùng Đại tướng quân tận lực không cần ra khỏi phủ, nếu ra khỏi phủ cũng thỉnh mang đủ hộ vệ, trăm triệu lần không thể đi một mình ra ngoài.”
Thời Hoài Kim nghe vậy khó hiểu nói: “Tướng quân đây là ý gì?”
Trần Nhượng lại không chịu nói thêm nữa: “Mạt tướng muốn dặn dò chỉ có chuyện đó, Phò mã bảo trọng, cáo từ.” Dứt lời xoay người lên ngựa nghênh ngang rời đi, cũng không cho Thời Hoài Kim có cơ hội hỏi cho rõ ràng.
Thời Hoài Kim nhìn theo đoàn người Trần Nhượng hoả tốc rời đi, trong lòng cân nhắc thâm ý trong lời nói của Trần Nhượng, sau đó đi vào hầu phủ.
Quản gia lập tức đi lên đón, so với trước kia thì sắc mặt a dua không ít: “Thế tử đã trở lại.”
Thời Hoài Kim lên tiếng: “Ừ, thay ta đi chỗ tổ mẫu và mẫu thân nơi đó thông báo một tiếng, ta về viện trước.” Dứt lời lập tức hướng đi về phía viện của mình, trong lòng còn nghĩ tới chuyện vừa rồi .
Tuy nhiên đi được nửa đường, đột nhiên nghe thấy tiếng: “Đại ca đã trở lại.”
Thời Hoài Kim nghe tiếng ngẩng đầu, Khi Hoài Ân không biết là đi từ đâu ra, trên mặt mang theo vài phần tìm tòi nghiên cứu.
Hắn thôi không cau mày, mỉm cười gật đầu nói: “Ừ, vừa trở về.”
Khi Hoài Ân lại đã sớm nhìn thấy bộ dáng nhíu mày mới vừa rồi của hắn, thầm nghĩ trong lòng: Hiện tại giả bộ thành một bộ dáng thanh thản có tác dụng gì? Nhấy định là đại ca ở trong cung bị bệ hạ cùng Hoàng Hậu nương nương kiểm tra học vấn, hiện giờ mới biết, biết vậy chẳng làm.
Một người hiền tế văn không thể văn , võ không thể võ, hoàng gia sao có thể vừa lòng? Đại ca còn tưởng rằng chỉ cần mình có thể mê hoặc công chúa, thì có thể tránh được đôi mắt sáng của bệ hạ cùng Hoàng Hậu nương nương? Quả thực là suy nghĩ kỳ lạ.
Nghĩ vậy , sự chán nản của Khi Hoài Ân trong rất nhiều ngày nay chuyển biến tốt đẹp hơn một chút, hắn nói: “Đại ca mới vừa rồi như thế nào lại mặt ủ mày chau, hay là vào cung một chuyến , có chuyện gì phiền lòng ?”
Thời Hoài Kim sao lại không hiểu tâm tư của đệ đệ, nở một nụ cười, thần thái bình thản nói: “Không có, ta chỉ đang suy nghĩ một số chuyện.
Bệ hạ cùng nương nương bình dị gần gũi, sáu vị hoàng tử cũng dí dỏm hài hước, ta ở trong cung rất tốt, đa tạ Hoài Ân đệ quan tâm.” Dứt lời liền vòng qua hắn muốn rời khỏi đây.
Khi Hoài Ân thấy đại ca chấp mê bất hối (u mê không chịu hối hận), đuổi theo khuyên nhủ: “Đại ca, huynh vẫn nên nghe ta khuyên một câu đi.
Con rể hoàng gia không dễ làm như vậy, gạt được nhất thời, nhưng làm sao gạt được một đời? Chúng ta là người trong nhà ta mới khuyên huynh, không cần đến thời điểm không thể vãn hồi mới hối hận, lúc đó đã không kịp.”
Thời Hoài Kim nghe vậy bước chân dừng lại, hắn cũng không tức giận, chỉ cảm thán đệ đệ đã từng thiện lương ôn hòa , tại sao lại biến thành người như bây giờ?
“Hoài Ân, sự quan tâm của đệ ta đã biết, đệ yên tâm, ta sẽ không hối hận.” Dứt lời không đợi hắn , nhanh chóng rời khỏi nơi này.
Khi Hoài Ân thấy đại ca vội vàng rời đi, càng nhận định đại ca ăn không tiêu những thứ trong cung, bằng không tại sao lại trốn tránh hắn như vậy? Nói không chừng qua mấy ngày ý chỉ từ hôn sẽ truyền xuống dưới, đại ca không nghe khuyên bảo thì thôi, nhìn xem đến thời điểm mất mặt sẽ là ai!
*
Liên tiếp mấy ngày Khi Hoài Ân cũng không thấy thánh chỉ từ hôn được truyền xuống, trong lòng