Cả Triều Văn Võ Toàn Ưu Phiền

Chương 110


trước sau


Phong ba lúc trước tuy rằng là một hồi hiểu lầm, nhưng rốt cuộc Du Thiên Linh bởi vì sinh con mà “Hy sinh” thân mình, với người ngoài mà nói nàng đã không còn lớn mạnh như lúc trước, mặc dù hiện nay ngại với thế cục trong triều nên không ai dám nhắc tới việc yêu cầu nàng thoái vị , nhưng một khi triều đình trở về quỹ đạo, tất nhiên sẽ có người mượn đề tài, dâng tấu ép Du Bá Thiên thay đổi trữ quân.
Mặc dù thời niên thiếu Du Thiên Linh từng có dã tâm hùng bá thiên hạ, nhưng khi quyền lực tối cao nằm trong tầm tay nàng lại cảm thấy bất quá cũng chỉ như vậy, thân ở địa vị cao là một loại trói buộc, mà cuộc sống trói buộc này cũng không thích hợp với nàng.
Nàng phân tích nói: “Đây là chuyện sớm muộn, hiện nay là thời cơ tốt nhất để con thoái vị, bị lời đồn hãm hại, lại mất đi trượng phu kết tóc, kết hợp với chuyện khó sinh khiến cho tinh thần bị giảm sút, nản lòng thoái chí là lý do hợp lý nhất để rời kinh.

Phụ hoàng cũng có thể bởi vì con rời đi mà giận chó đánh mèo các triều thần, tiếp tục chỉnh đốn bốn phía, bức cho Lưu Tiếp tự loạn đầu trận tuyến, đến lúc đó muốn thu thập ông ta còn không phải dễ như trở bàn tay hay sao?”
Tuy rằng lời khuê nữ nói rất có đạo lý, nhưng Du Bá Thiên lại càng hy vọng khuê nữ tiếp tục làm Hoàng Thái Nữ: “Lúc trước mặc dù lập con làm Hoàng Thái Nữ chỉ là một kế sách, nhưng trong lòng cha con vẫn là người thích hợp nhất , đây tuyệt đối không phải cha chỉ dỗ dành để con vui vẻ.

Ở trong mắt cha, sáu vị ca ca của con đều không xuất sắc bằng con, trong lòng cha hy vọng con có thể kế thừa đại thống.”
Du Thiên Linh nghe vậy cười khẽ một tiếng.


Lời này nàng tin, người Du gia không có mệnh nữ nhi, từ nhỏ cha đã thấy nàng chỗ nào cũng tốt, ở trong lòng ông đương nhiên nàng là người xuất sắc nhất.

Nhưng nếu nói sáu vị ca ca không bằng nàng, đó chính là hữu danh vô thực, sáu vị ca ca của nàng mỗi người mỗi vẻ, tùy tiện chỉ bất kỳ một người nào kế thừa đại thống đều không thành vấn đề.
“Cha, tâm ý con đã quyết, qua mấy ngày nữa con sẽ rời kinh, Tấm Tắc tạm thời lưu lại bên người cha nương, ngay cả Hoài Kim…… con cũng hy vọng hắn tạm thời lấy thân phận của Khi Hoài Ân để ở lại hầu phủ, đi theo bên người con quá mức nguy hiểm.” Kỳ thật cũng không cần nàng hy vọng, nàng đoán hiện nay hắn cũng luyến tiếc rời đi cùng nàng ? Rốt cuộc vật nhỏ Tấm Tắc kia không rời được hắn.
Du Bá Thiên nghe xong mới ý thức được một vấn đề trọng điểm trước mắt: “Đi? Khuê nữ, con định đi đâu ? Thoái vị cũng không đến mức một hai phải rời kinh chứ?”
Du Thiên Linh nói: “Trên thực tế mấy tháng trước con đã nhận được mật tin của Dung Tranh, Lưu Tiếp vẫn luôn tàng trữ binh khí, trước đây ông ta nhìn trúng tài hoa của Dung Tranh, chỉ là Dung Tranh vô tâm với quyền thế nên vẫn luôn từ chối ông ta, mà sau khi Lưu Tiếp biết được Dung Tranh quyết liệt với con lại tìm đến Dung Tranh một lần nữa, hy vọng Dung Tranh có thể làm việc cho ông ta, Dung Tranh biết con đang tìm quân đội mà Lưu Tiếp nuôi dưỡng, liền một mình đi vào.

Mấy ngày trước Dung Tranh có gửi mật tin cho con, hiện nay hắn đang bị Lưu Tiếp trông giữ nên không có cách nào thoát thân, hắn lưu lại nơi đó đã là vô dụng, ngày sau chắc chắn Lưu Tiếp sẽ trừ bỏ hắn, cho nên con muốn đi cứu hắn.”
Nói như vậy, không phải khuê nữ của ông quá mạo hiểm sao? Đó chính là hang ổ của Lưu Tiếp, chứa đựng không biết bao nhiêu binh lực, khuê nữ lại lén lút rời đi, nhất định không thể mang theo quá nhiều binh lực, chuyến này thập phần nguy hiểm.
Du Bá Thiên nói: “Nhưng nếu Dung Tranh thật sự quy thuận Lưu Tiếp, lần này muốn dụ con tới thì sao? Con cáo già Lưu Tiếp kia rất cẩn thận, nếu không tín nhiệm Dung Tranh, đương nhiên sẽ giám thị nhất cử nhất động của hắn, vậy mật tin của hắn được đưa tới bằng cách nào?”

Nếu không có Hướng Trạch, tất nhiên Du Thiên Linh cũng băn khoăn về điểm này: “Bởi vì con còn có Hướng Trạch làm nội ứng, cha yên tâm đi, lần này con đi không có gì nguy hiểm, tất cả mọi việc đều lấy đại cục làm trọng.” Trên thực tế chuyến này có nguy hiểm rất lớn.
Kỳ thật thời điểm nàng biết được Dung Tranh muốn tiến vào hang ổ của Lưu Tiếp, nàng đã có ý ngăn cản hắn, nhưng hắn lại mang tâm thế được ăn cả ngã về không , sau khi biết được địa điểm liền đưa mật tin cho nàng, lúc ấy hắn vẫn có thể liên hệ với hộ vệ bên ngoài.

Sau này Lưu Tiếp trông giữ hắn một cách nghiêm ngặt, hắn liền im bặt không có tin tức, không biết còn sống hay đã chết.

Với tính tình của Lưu Tiếp, mặc dù tích tài, nhưng chờ đến khi Dung Tranh trở nên vô dụng ông ta sẽ giết người diệt khẩu, chắc chắn

sẽ không cho Dung Tranh cơ hội toàn thân rút lui.
Cho nên Du Thiên Linh vẫn luôn lệnh cho Hướng Trạch âm thầm hỏi thăm tin tức của Dung Tranh, cuối cùng đưa người của mình trà trộn vào trong quân đội của Lưu Tiếp.

Dung Tranh đã bị giam lỏng, hắn cũng không cầu xin Du Thiên Linh đi cứu hắn, vẫn mang bộ dáng cả đời vô sở cầu, sợ rằng cho dù chết ở bên trong hắn cũng không thèm để ý.
Du Thiên Linh muốn đi cứu hắn là thập phần khó khăn, nơi đó là hang ổ của Lưu Tiếp, nếu tấn công mạnh mẽ sẽ rút dây động rừng ảnh hưởng đến mặt sau của kế hoạch, nhưng âm thầm rời đi, binh lực không đủ lại thập phần nguy hiểm.


Cho nên nàng và Hướng Trạch đã nghĩ ra một kế, để Hướng Trạch kiến nghị Lưu Tiếp lấy Dung Tranh dụ Du Thiên Linh cắn câu, nếu Lưu Tiếp bắt được Du Thiên Linh, sẽ là vũ khí sắc bén lớn nhất có thể đối phó với Du Bá Thiên, cho nên Lưu Tiếp mới có thể sai người làm giả bút tích của Dung Tranh gửi mật tin cầu cứu cho nàng.
Kỳ thật đây là kế sách dương đông kích tây của Du Thiên Linh, chỉ có như vậy nàng mới có thể khiến Lưu Tiếp mạo muội tạo phản dưới tình huống ông ta chưa chuẩn bị đầy đủ, nhưng đây là một nước cờ hiểm, hạ cờ không tốt sẽ đưa luôn mạng của nàng đi vào, cho nên tạm thời nàng không muốn nói rõ với cha, chờ sau khi nàng rời đi sẽ nói cho ông biết.
“Cha, chuyện này con chỉ nói với người, cha giúp con gạt Hoài Kim, không cần nói cho huynh ấy, người cũng biết quan hệ trước kia của con và Dung Tranh, nếu Hoài Kim biết con đi cứu hắn, chắc chắn sẽ nổi cơn ghen.”
Du Bá Thiên luôn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng , nhưng ông lại không nói nên lời không đúng ở chỗ nào, bị khuê nữ gián đoạn như vậy liền bỏ qua, nói: “Ta thấy tính tình Hoài Kim cũng không phải người bụng dạ hẹp hòi, bằng không con và hắn cùng đi đi.”
Du Thiên Linh lắc đầu: “Hắn tay trói gà không chặt còn có thể làm gì? Bất quá chỉ tăng thêm sự trói buộc thôi, được rồi, con đi về trước, chờ Tiểu Tấm Tắc trăng tròn con sẽ khởi hành, người chuẩn bị sẵn sàng đi.” Dứt lời xoay người trở về Đông Cung .
Du Bá Thiên nhìn bóng dáng khuê nữ rời đi, không hiểu sao ông có chút hoảng hốt, luôn cảm thấy có chỗ nào đó rất không thích hợp.
*
Hiện nay Thời Hoài Kim ở tạm bên trong Đông Cung, hắn cũng không tiện đi lại khắp nơi, nên mỗi ngày đều ở cạnh nhi tử và tức phụ, từ trước tới nay hắn chưa từng trải qua những ngày tháng thích ý như vậy.
“Thiên Linh, đã trở lại.” Thời Hoài Kim thấy Du Thiên Linh trở về, ôm Tiểu Tấm Tắc đi đón nàng.
Đã nhiều ngày nay Du Thiên Trạch vẫn luôn ngủ cùng cha nương, đối với mẫu thân cũng rất quen thuộc, vừa nhìn thấy mẫu thân liền duỗi tay muốn nương ôm một cái.
Du Thiên Linh đối với tính tình dính người của nhi tử vừa yêu lại vừa hận, yêu hắn biết thân mật như vậy, lại hận hắn không có một chút khí khái nam tử chỉ biết làm nũng.


Tuy nhiên nàng vẫn duỗi tay ôm lấy nhi tử: “Hôm nay Tiểu Tấm Tắc có ngoan không?”
Du Thiên Trạch dẩu cái miệng nhỏ tràn đầy nước miếng hôn một cái lên mặt Du Thiên Linh, khiến Du Thiên Linh vừa bực mình vừa buồn cười: “Con đồ ở dơ này, suốt ngày chỉ biết chảy nước miếng!”
Du Thiên Trạch chớp đôi mắt thiên chân nhìn mẫu thân, tỏ vẻ mình nghe không hiểu.
Cuối cùng Du Thiên Linh đành bất đắc dĩ nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ của hắn.
Mấy ngày nay là những ngày nhàm chán nhất đối với Du Thiên Linh, tuy nhiên đó cũng là những ngày hạnh phúc nhất.

Gần như từ sớm đến tối nàng đều cùng nam nhân và nhi tử nhà mình ở bên nhau, tuy rằng không có chuyện gì để làm, nhưng ở bên cạnh hai người này nàng cũng không cảm thấy không thú vị, mỗi ngày đều là một ngày vui vẻ, ngay cả đi ngủ hay dùng bữa đều trở nên rất thú vị.
Nhưng tất cả mọi thứ sắp phải kết thúc.
“Hoài Kim, ta đã nói qua với cha, huynh tạm thời lấy thân phận Khi Hoài Ân trở lại hầu phủ đi, miễn cho ở lâu trong cung sẽ bị người phát hiện manh mối.”
Thời Hoài Kim đang lau miệng cho Du Thiên Trạch nghe vậy thì sửng sốt, kinh ngạc nhìn về phía Du Thiên Linh, dường như không hiểu vì sao nàng đột nhiên ra quyết định này.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện