Khi Hoài Ân bị thương, Huệ An Hầu có tức giận cũng không giải quyết được gì, nôn nóng hỏi: “Phò mã có bị thương nặng không?”
Thái giám truyền lời lắc đầu: “Nô tài không biết, còn thỉnh hầu gia vào cung đi xem .”
Trong cung có thái y, chắc hẳn Hoài Ân cũng sẽ không nguy hiểm đến tánh mạng, quan trọng là trọng thương ở chỗ nào, sau này cũng không dùng được giống như trưởng tử, đó mới là hỏng chuyện.
Huệ An Hầu nói: “Đa tạ công công truyền lời, ta liền chuẩn bị vào cung, chỉ là con thứ hiện đang bị bệnh, không nên vào cung đi, miễn cho đem bệnh khí mang vào trong cung.” Lúc này sao có thể đưa Thời Hoài Kim tiến cung , nếu hắn biết chuyện còn không giáp mặt vạch trần.
Thái giám nói: “Chuyện này nô tài không làm chủ được , thánh thượng vẫn luôn phân phó, lệnh cho hầu gia, phu nhân cùng nhị công tử vào cung, nô tài cũng chỉ là người đi truyền lời, không thể làm chủ được ý của thánh thượng .”
Huệ An Hầu vừa nghe vậy, hôm nay sợ là không thể không mang Thời Hoài Kim tiến cung, liền nói: “Công công hồi cung trước, ta chuẩn bị sau đó sẽ tiến cung.”
Thái giám vừa đi, hầu phu nhân khóc ròng nói: “Hoài Ân sao lại làm ra chuyện hồ đồ thế này? Hiện nay lại bị thương, cũng không biết bị thương ở chỗ nào……”
Huệ An Hầu cũng thật sự không nghĩ tới Khi Hoài Ân sẽ làm ra chuyện hồ đồ cỡ này, nhưng chung quy cũng vì hắn quá mức trọng tình nghĩa, biết công chúa chính là người khiến bản thân rung động , trong lòng không cam lòng, mới có thể phạm phải tội khi quân như thế này.
Muốn trách thì trách thủ đoạn của công chúa quá cao minh, lừa gạt được tâm nhi tử của ông, lừa gạt đến loại tình trạng này.
Nhưng, hiện nay Hoài Ân giúp nàng chắn một đao, cho dù sự việc đã bại lộ, cũng có thể coi như lấy công chuộc tội, xem như có chút bảo đảm.
“Đi! Đi gọi thế tử tới đây!”
Hầu phu nhân nghe vậy nói: “Hầu gia thật sự muốn Hoài Kim đi cùng sao? Trước không nói hắn hiện đang bệnh, thân thể yếu đuối không chịu được lăn lộn.
Nếu hắn biết Hoài Ân giả mạo hắn đi gặp công chúa, trong lòng không biết có bao nhiêu tức giận.”
Huệ An Hầu nhíu mày nói: “Hắn tức giận? Hắn có cái gì mà đòi tức giận.
Vị trí Phò mã này vốn là của Hoài Ân, người có tình ý với công chúa cũng là Hoài Ân.
Hoài ân vì công chúa ngay cả sinh mạng cũng không cần, sao công chúa có thể trách tội Hoài Ân? Nói không chừng chuyện hôn sự này lại có biến cố.”
Bên kia, Thời Hoài Kim còn đang hôn mê bị mạnh mẽ kéo dậy, thay quần áo, hắn mơ mơ màng màng ho khan vài tiếng, nói: “Làm sao vậy?”
Gã sai vặt mặc quần áo cho hắn nghe vậy trả lời: “Thế tử, chuyện lớn rồi, nhị công tử giả mạo ngài đi gặp công chúa, trên đường gặp thích khách, nhị công tử thay công chúa chắn một đao, bị trọng thương! Hiện tại bệ hạ triệu kiến hầu gia, phu nhân cùng ngài vào cung!”
Thời Hoài Kim nghe vậy mới thanh tỉnh hơn một chút: “Hoài Ân giả mạo ta đi gặp công chúa? Công chúa bị ám sát? Hoài Ân bị thương?”
Gã sai vặt nâng hắn dậy nói: “Cụ thể tiểu nhân cũng không biết, chỉ biết hầu gia bảo ngài nhanh chóng đi qua, cùng tiến cung.”
Hôm qua Thời Hoài Kim đã cảm thấy kỳ quái, khi hắn đi tắm đã đóng kín các cửa sổ, nhưng đến lúc tỉnh lại cửa sổ thì mở mà nước đã lạnh ngắt, hắn mặc tốt quần áo đi ra ngoài, gã sai vặt nhóm lửa bên ngoài đang ngủ gà ngủ gật, lúc này mới khiến hắn bị đông lạnh dẫn tới ngã bệnh.
Hắn sờ lên cổ tay của chính mình, chiếc lắc tay có răng nanh kia quả nhiên đã không thấy.
Thật trùng hợp, hắn vừa bị bệnh, Khi Hoài Ân liền giả mạo hắn cùng Du Thiên Linh đi ra ngoài, lắc tay cũng không cánh mà bay.
Nếu nói hắn bất thình lình bị bệnh không có quan hệ gì với Khi Hoài Ân, hắn cũng không tin.
Thật sự không nghĩ tới, người đệ đệ thanh cao kia, thế nhưng sẽ dùng loại thủ đoạn ti tiện này để đối phó với hắn, không màng tới một chút tình nghĩa huynh đệ trong quá khứ.
Kia…… không biết Du Thiên Linh sẽ nghĩ như thế nào? Nàng có nhận ra Hoài Ân không phải hắn không? Hoài Ân liều mình cứu nàng, nàng có thể lại thay đổi hôn sự hay không?
Ấn đường Thời Hoài Kim đau nhức, dưới sự giúp đỡ của gã sai vặt cố gắng chống đỡ thân mình đi tiền viện.
Vô luận như thế nào hắn cũng muốn tiến cung , ít nhất hắn phải biết được sự tình rốt cuộc là như thế nào.
Huệ An Hầu vừa nhìn thấy hắn, ngay lập tức đánh phủ đầu : “Hoài Kim, vi phụ biết ngươi biết Hoài Ân giả mạo ngươi đi gặp công chúa, trong lòng sẽ có oán hận.
Nhưng dù sao các ngươi cũng là huynh đệ, cũng đều là người của Huệ An Hầu phủ , sau khi vào cung nên nói như thế nào, nên làm như thế nào, trong lòng ngươi hẳn là rõ ràng.
Hiện giờ Hoài Ân giúp công chúa chắn một đao, cũng không biết chuyện hôn sự sẽ thay đổi thành cái gì.
Vi phụ khuyên ngươi, vô luận như thế nào cũng do một câu của công chúa, cho dù trong lòng ngươi không muốn, cũng không thể làm ra chuyện quá khó coi.”
Lời này của phụ thân, là nhận định chuyện hôn sự sẽ có sự thay đổi.
Cũng không biết vì sao Thời Hoài Kim lại cảm thấy Du Thiên Linh sẽ không dễ dàng thay đổi chủ ý như vậy.
Khuôn mặt hắn tái nhợt, ho khan vài tiếng, thanh âm có chút nghẹn ngào nói: “Những lời phụ thân nói con đều hiểu, công chúa lựa chọn như thế nào đều là tự do của công chúa, nếu chuyện hôn sự của con cùng công chúa không thành, cũng chỉ do con không có phúc khí.”
Rốt cuộc cũng là nhi tử thân sinh của mình, Huệ An Hầu nhìn bộ dáng hắn suy yếu như vậy cũng không đành lòng, thở dài nói: “Sự tình rơi xuống tình trạng này, cũng không phải mong muốn của vi phụ, vi phụ cũng biết ngươi chịu ủy khuất, nhưng Hoài Ân dù sao cũng là đệ đệ của ngươi, ngươi làm huynh trưởng nên nhường nhịn một ít.”
Thời Hoài Kim gật đầu: “Con không oán Hoài Ân, rốt cuộc chuyện tình cảm không thể cưỡng cầu……”
Huệ An Hầu lại thở dài, phân phó gã sai vặt : “Mau đỡ thế tử lên xe ngựa, dọc theo đường đi hầu hạ thế tử cẩn thận!”
*
Trong cung.
Du Thiên Linh ngồi trên ghế thái sư, chân bắt chéo, trong tay cầm một ly trà: “Thương thế của hắn thế nào?”
Thái y : “Bẩm công chúa, Phò mã chỉ bị thương ngoài da, cũng không quá đáng ngại.”
Du Thiên Linh nheo đôi mắt lại, trong giọng nói có chút không vui : “Vậy tại sao hắn vẫn chưa tỉnh?”
Thái y thấy sắc mặt nàng chuyển thành âm u, trong lòng run sợ, vội trả lời: “Phò mã bị chút kinh hách, lúc này mới hôn mê bất tỉnh.”
Du Thiên Linh nhíu mày, mắng một câu: “Không có tiền đồ.”
Nàng đứng lên đi đến trước mặt Khi Hoài Ân, nhìn chằm chằm gương mặt hắn ngủ đến an ổn, lắc nhẹ chén trà trong tay, xấu xa nói: “Ta hất ly trà này lên mặt hắn, có phải hắn sẽ tỉnh lại hay không?”
Thái y nghe vậy thì sửng sốt, đối với tin đồn công chúa thập phần sủng ái Phò mã , ông có chút hoài nghi, vội ngăn lại nói: “Không được, lão thần thi châm cho Phò mã, Phò mã có thể tỉnh dậy.”
Du Thiên Linh trừng mắt liếc ông một cái: “Vậy còn không nhanh chóng thi châm! Lão tử không có nhiều thời gian ngồi đợi hắn chậm rãi tỉnh lại!”
Thái y vừa nghe vậy, vội lấy hòm thuốc qua tìm kiếm ngân châm, châm một châm vào vị trí nhân trung của Khi Hoài