Suốt một đêm Thời Hoài Kim nhìn chằm chằm vào đỉnh màn không tài nào ngủ được, Du Thiên Linh lại ngủ không thành thật, đá đông đá tây , hắn luôn phải để ý đắp chăn cho nàng, lăn lộn đến cả đêm đến tờ mờ sáng, mới chậm rãi buồn ngủ.
Thời điểm hắn tỉnh lại, bên ngoài sắc trời đã sáng rõ, Du Thiên Linh bên cạnh đã sớm không còn bóng dáng, vị trí nàng nằm đã không còn hơi ấm , cũng không biết nàng rời đi từ bao giờ.
Thời Hoài Kim ngơ ngẩn nhìn giường lớn trống vắng, hắn cảm thấy đại hôn ngày hôm qua giống như một giấc mộng, kỳ thật vẫn chỉ có một mình hắn.
Kẽo kẹt.
Gian ngoài vang lên tiếng mở cửa, Thời Hoài Kim tưởng Du Thiên Linh đã trở lại, vội đứng lên, lại thấy hai cái cung nữ bưng đồ rửa mặt cùng y phục mới đến: “Phò mã, nô tỳ tới hầu hạ Phò mã thay quần áo.”
Thời Hoài Kim tùy ý lấy một chiếc áo bào khoác lên người, phân phó nói: “Để đồ lại, các ngươi ra ngoài đi, nơi này không cần các ngươi hầu hạ.”
Hai cung nữ dạ một tiếng, buông đồ vật trong tay xuống, thối lui ra bên ngoài đồng thời khép cửa lại.
Trong phòng quay trở về trạng thái yên tĩnh, Thời Hoài Kim quay đầu nhìn ra bên ngoài, cửa sổ đang đóng, ánh sáng xuyên thấu qua khe hở trên song cửa sổ rơi vào trong phòng, thoạt nhìn có vẻ ấm áp, chói lọi, tuy nhiên cho dù hắn đang đứng dưới ánh sáng đó, nhưng lại không cảm thụ được nửa phần ấm áp.
Đứng đó một lúc lâu, sau đó Thời Hoài Kim mới rửa mặt đi ra ngoài, bên ngoài đã không còn bóng dáng của hai cung nữ kia, Trần Khiêm đứng chờ ngoài cửa, thấy hắn ra liền tiến lên nói: “Phò mã, thỉnh ngài dời bước ra đại sảng dùng bữa .”
Thời Hoài Kim gật đầu, bước một bước xuống bậc thang, vừa đi vừa hỏi Trần Khiêm : “Công chúa dùng bữa rồi sao?”
Trần Khiêm trả lời: “Đại tướng quân đã dùng qua, hiện đã rời phủ .”
Thời Hoài Kim vốn muốn hỏi nàng có đang đợi hắn hay không, lại không nghĩ tới sáng sớm tân hôn nàng đã bỏ mặc hắn, tự mình rời phủ ? Hắn biết Du Thiên Linh không vui khi có người hỏi thăm hành tung của nàng, nếu hắn hỏi Trần Khiêm, đương nhiên Trần Khiêm sẽ báo lại cho Du Thiên Linh, nên cái gì hắn cũng không hỏi , tiếp tục đi về phía trước.
Trần Khiêm đi phía sau hắn, trong lòng có chút buồn bực: Di, tại sao Phò mã lại không hỏi xem Đại tướng quân đã đi đâu? Đại tướng quân còn dặn, nếu Phò mã hỏi , thì nói rằng Đại tướng quân tự mình đi hầu phủ kính trà, bảo hắn không cần đi qua.
Lại nói tiếp, công chúa là quân, cho dù là công công bà bà đối với nàng mà nói cũng chỉ là thần, nhưng công chúa vẫn thực hiện nghi thức kính trà giống như những nữ tử bình thường khác.
Từ xưa đến nay, nếu công chúa coi trọng Phò mã, đều sẽ kính trà cho công công bà bà vào ngày đầu tiên sau ngày thành thân, tương lai nói ra ngoài, Phò mã cũng có mặt mũi.
Nhưng Trần Khiêm nghĩ: Nếu Phò mã không hỏi, ta không nên lắm miệng, Đại tướng quân sẽ tự mình nói đi?
Thời Hoài Kim ngồi trước bàn ăn, bữa sáng trong phủ Phò mã thực phong phú, chỉ là bữa sáng mà có tới 10 món ăn.
Nhưng ngồi cạnh một bàn đồ ăn lớn như vậy lại chỉ có một mình hắn, không nói tới việc hắn ăn không vô, mà hắn cũng không có cảm giác thèm ăn.
Ngày đầu tiên tân hôn, một mình dùng bữa sáng, điều này không hề giống với mong đợi của Thời Hoài Kim.
Gần buổi trưa Du Thiên Linh mới từ bên ngoài trở về, vừa vào cửa liền hỏi: “Phò mã đâu? Tỉnh chưa?”
Quản gia trả lời nàng: “Phò mã tỉnh vào giờ Tỵ, hiện giờ đang ở đình nghỉ mát trong hậu hoa viên hóng gió đọc sách.”
Du Thiên Linh nghe xong sách một tiếng, Phò mã của nàng thật là văn nhã, sáng sớm đã đọc sách, Du gia bọn họ cuối cùng cũng có một người đọc sách.
Du Thiên Linh hấp tấp chạy tới hậu hoa viên, liền thấy Thời Hoài Kim mặc một bộ hồng y tươi sáng ngồi trong đình hóng gió, ánh mặt trời xuyên qua khe hở giữa các tán cây bao phủ trên người hắn, khiến cả người hắn dường như đều phát ra ánh sáng, giống như một bức hoạ tuyệt mỹ.
Vừa trở về nhà liền nhìn thấy cảnh đẹp như vậy, tâm tình Du Thiên Linh vui sướng cực kỳ, gọi hắn: “Hoài Kim.”
Thời Hoài Kim nghe tiếng ngẩng đầu, thấy nàng bước tới, đứng dậy nghênh đón: “Điện hạ đã trở lại, dùng qua ngọ thiện chưa?”
Du Thiên Linh nghe xong bước chân hơi dừng lại, liếm liếm môi, có chút chột dạ nói: “Dùng…… Dùng qua, huynh thì sao ?”
Động tác liếm môi của nàng, đã hấp dẫn ánh mắt Thời Hoài Kim, hắn thấy cánh môi nàng hơi sưng, có chút đỏ lên.
Bàn tay cầm sách của Thời Hoài Kim không khỏi có chút căng thẳng, trong lòng lại càng nặng nề, đương nhiên hắn biết đó là cái gì, lần đó từ vọng lâu trở về, hắn nhìn mình trong gương, môi cũng như vậy.
Thời Hoài Kim hạ tầm mắt xuống, khép sách trong tay lại: “Ăn sáng muộn, nên vẫn chưa đói.”
Du Thiên Linh nghĩ giờ Tỵ hắn mới dậy, nên nhất định là thật sự không đói bụng, liền hứng thú bừng bừng nói: “Vậy chúng ta rời phủ đi, ở ngoại thành có một trại nuôi ngựa, ta dẫn huynh đi xem đua ngựa.” Nàng nghĩ kỹ rồi, tân hôn được nghỉ ba ngày, nàng có thể mang Thời Hoài Kim đi ngắm cảnh khắp nơi, không phải hắn nói nơi nào cũng chưa được đi sao? Nàng sẽ dẫn hắn đi xem.
Nhưng Thời Hoài Kim nghe xong, cũng không vui vẻ như trong dự đoán của Du Thiên Linh, hắn trở lại trong đình, đem sách đặt lên bàn nói: “Thân thể ta có chút không thoải mái, không thể ra ngoài cùng điện hạ được.”
Du Thiên Linh vừa nghe thấy thân thể hắn không thoải mái, lập tức phân phó người đi mời thái y tới đây, ngồi xuống nói: “Tại sao không thoải mái?” Tối hôm qua rõ ràng cái gì nàng cũng không làm mà?
Thời Hoài Kim mỉm cười nhìn nàng, thần sắc nhẹ nhàng nói: “Không có chuyện