Du Thiên Linh thức dậy, sắc trời đã sáng rõ, cách một lớp vải thật dày vẫn có thể nhìn thấy ánh sáng chói chang bên ngoài.
Hậu quả của việc say rượu chính là, đầu nàng đau như muốn nứt ra, nàng vừa giơ tay day huyệt Thái Dương, thì chạm phải người nằm bên cạnh.
Nàng quay đầu nhìn, thấy Thời Hoài Kim ngủ ở bên cạnh, hàng mi dài che khuất đôi mắt, giống như một cây quạt nhỏ, gò má trắng nõn khi ngủ hiện lên màu hồng nhàn nhạt, đúng là vẻ đẹp khiến người ta không thiết ăn uống.
Ngủ nướng cũng có chỗ lợi, còn có thể ngắm nhìn một bức tranh mỹ nhân nằm ngủ.
Tuy nhiên…… Đêm qua tại sao nàng lại ngủ ở nơi này?
Du Thiên Linh suy nghĩ một chút, hình như nàng được Thời Hoài Kim ôm trở về, dường như còn dỗ dành nàng uống cái gì đó, sau đó lại giống như nàng đã thân thiết với Thời Hoài Kim một phen, nhưng có hành phòng (quan hệ vợ chồng ) hay không, nàng hoàn toàn không nhớ rõ.
Nàng xốc ổ chăn lên nhìn thoáng qua, nàng và Thời Hoài Kim đều mặc quần áo chỉnh tề, nàng cũng không có ký ức tắm gội hay thay quần áo gì, hẳn là cái gì cũng chưa làm đi? Thật là đáng tiếc, tại sao nàng không thừa dịp say rượu làm loạn , ăn hắn đến xương cốt cũng không còn ? Đều do nàng là người có phong phạm (phẩm hạnh ) của quân tử, nhưng trường hợp này có thể không cần nha.
Du Thiên Linh thưởng thức khuôn mặt tuấn tú của Thời Hoài Kim trong chốc lát, sau đó thật cẩn thận ngồi dậy, giữa hai chân có chút đau xót, nàng cũng không để trong lòng, đang muốn bước qua Thời Hoài Kim nằm mép giường để xuống giường, Thời Hoài Kim động động thân thể tỉnh lại: “Thiên Linh?”
Du Thiên Linh nghe thấy hắn gọi tên nàng, trong lòng vừa động liền ngừng lại, thuận thế áp lên trên người hắn, hôn một cái ở giữa trán hắn: “Tỉnh? Ngủ thêm lát nữa đi, ta cho người qua Lễ Bộ xin nghỉ giúp huynh.” Hôm nay tuy rằng được miễn lâm triều, nhưng vẫn phải đi báo danh làm việc.
Sáng sớm gương mặt kiều diễm nhất chính là gương mặt tâm ý viên mãn, Thời Hoài Kim đối diện với gương mặt trêu đùa này, cho rằng nàng nhớ rõ chuyện đêm qua, gương mặt vì xấu hổ mà dần dần đỏ lên , ậm ừ nói: “Ta không sao…… Ta có thể đi được .”
Nhìn bộ dáng thẹn thùng của Phò mã nhà nàng này , thật quá câu người.
Du Thiên Linh cọ cọ lên chóp mũi hắn: “Huynh là Phò mã của ta, muốn làm cái gì thì làm cái đó, ai cũng không thể làm khó huynh.” Đêm qua hắn chăm sóc cho con sâu rượu là nàng nhất định rất vất vả, vì thế tại sao nàng lại có thể không tỏ vẻ quan tâm đây ?
Thời Hoài Kim nghĩ rằng nàng cho là hắn đêm qua ngắn ngủi là bởi vì thân mình còn chưa tốt, vội vàng giải thích nói: “Đêm qua ta chỉ uống chút rượu, thân mình không có việc gì, còn có thể đi giải quyết công việc……”
Ai, không cần chuyên nghiệp như vậy đâu.
Du Thiên Linh đứng dậy, xuống giường: “Vậy đứng lên đi, dù thế nào cũng phải ăn sáng xong mới đi chứ, vừa vặn ta muốn đi Lại Bộ, tiện đường đưa huynh đi.”
Thời Hoài Kim nhẹ nhàng thở ra, vội đáp ứng nàng sau đó ngồi dậy.
Cung nữ bên ngoài nghe được động tĩnh, nối đuôi nhau tiến vào, hầu hạ hai vị chủ tử rửa mặt.
Du Thiên Linh thoải mái hào phóng để các nàng hầu hạ, Thời Hoài Kim vẫn tự lực cánh sinh.
Du Thiên Linh nhìn thấy thế hỏi hắn : “Nếu không quen cung nữ hầu hạ, ta điều mấy thái giám tới đây hầu hạ huynh?”
Thời Hoài Kim lắc đầu: “Không cần, ta không quen có người hầu hạ.”
Du Thiên Linh cũng không kiên trì: được thôi, hắn vui vẻ là được rồi.
Trước khi ra cửa, Du Thiên Linh nhìn hắn một cái, giống như vô tình nói: “Thân mình huynh đã tốt rồi, hôm nay ta sẽ dọn về chủ viện.”
Đêm qua khi hai người chính thức là phu thê, Thời Hoài Kim mới biết được nàng vẫn một thân hoàn bích , lại càng cảm thấy vui mừng, nghĩ đến lúc trước hắn hiểu lầm nàng, đương nhiên hiện giờ không có lý gì lại tách ra ngủ: “Lát nữa ta phân phó người đi thu thập.”
Du Thiên Linh thực sự cảm thấy thư thái, thế này mới đúng, nàng nhân nhượng cho hắn nhiều ngày như vậy, cũng nên trở về đi, phu thê mà ngủ riêng thì còn ra bộ dáng gì?
*
Thời Hoài Kim đi theo Du Thiên Linh vào cung, Du Thiên Linh đi không nhanh không chậm, chờ tới cửa cung đã chậm hơn so với ngày thường nửa canh giờ.
Việc báo danh trong cung có yêu cầu rất nghiêm khắc đối với quan viên đến trễ về sớm , nhưng Du Thiên Linh là ai , đi đến đâu cũng như vào chỗ không người, Phò mã của nàng đương nhiên cũng không có ai dám khoa tay múa chân, rất trung thực treo môn tịch (nó giống như thẻ nhân viên ý) của Thời Hoài Kim lên.
Đến trễ là cái gì? Ta không biết nha .
Du Thiên Linh rất yên tâm thoải mái, nhưng Thời Hoài Kim không có thói quen sử dụng loại đặc quyền này, hắn khuyên giải nàng: “Thiên Linh, sau này ta vẫn nên tới báo danh đúng giờ đi, trong cung có quy củ trong cung, nếu ai cũng như thế, thì lấy cái gì làm thước đo? Mà ta thân là hoàng thân quốc thích, càng phải làm gương thật tốt mới đúng.”
Du Thiên Linh không phải không có quy củ, nàng chỉ muốn nuông chiều Phò mã của nàng một chút, tuy nhiên nếu Phò mã đã nói như vậy, nàng gật đầu: được được được, huynh muốn như thế nào thì là thế đấy.
Vào cung Thời Hoài Kim cũng không ngồi kiệu, cứ như vậy đi tới Lễ Bộ, Du Thiên Linh cảm thấy không sao cả, đi cùng hắn một đường đến cửa Lễ Bộ , nhìn hắn đi vào rồi mới quay ngược lại đi sang Lại Bộ .
Trên đường , mấy vị quan lại nhìn thấy thế không khỏi tặc lưỡi: Có thể được tức phụ hộ tống đi làm việc, toàn bộ triều đình cũng chỉ có Phò mã là độc nhất vô nhị đi?
Thời Hoài Kim vào Lễ Bộ, đi tìm Lễ Bộ thị lang cáo tội, Lễ Bộ thị lang khách khí nói: “Phò mã quá lời, ai mà không có thời điểm không tiện, chậm nửa canh giờ như vậy cũng không sao.
Đúng rồi, nghe sứ thần Hạ Quốc nói, quan hệ cá nhân giữa Phò mã và sứ thần rất tốt, về sau bên phía sứ thần còn phải phiền toái Phò mã tốn nhiều tâm tư.”
Tất cả các công việc phụ trách sau khi sứ thần vào kinh vốn là công việc của mấy quan viên khác , hiện nay ý tứ của Lễ Bộ thị lang là, việc này để hắn quản?
Thời Hoài Kim tiếp nhận cũng không sao, rốt cuộc công việc bang giao cuối cùng vẫn do Thừa tướng cùng Đại hoàng tử đàm phán, Lễ Bộ chỉ cần phụ trách ẩm thực và cuộc sống hàng ngày của sứ đoàn, còn có thể ra ngoài du ngoạn.
Nhưng hắn và Tinh Võ Hầu cũng không có quan hệ cá nhân gì, người có quan hệ cá nhân chính là Du Thiên Linh, ý tứ của Tinh Võ Hầu là gì? Du Thiên Linh có biết hay không?
Du Thiên Linh đương nhiên không biết, nếu nàng biết Phò mã của mình bị an bài đi tiếp đón đám người Hạ Diệc Thầm, với tính tình của nàng , nàng sẽ mắng bốn biểu thúc thành óc heo cũng không phải không thể.
Lúc này Du Thiên Linh đang ở Lại Bộ.
Thượng Thư Lại Bộ đang lật mở thư tiến cử của nàng, có chút khó xử nói: “Điện hạ, Hướng Trạch có xuất thân tiến sĩ không sai, nhưng phụ thân hắn từng bị xử trí vì làm rối loạn kỉ cương phép nước, nhất tộc Hướng thị đều bị biếm thành nô tịch, từ đây không được thi lấy công danh, hiện giờ lại bổ nhiệm……”
Du Thiên Linh nhíu mày: “Đó đều là chuyện xưa của tiền triều, còn nếu bàn về hiện tại thì sao? Hướng Trạch ở dưới trướng của ta nhiều lần lập kỳ công, cũng từng tham gia khoa cử, xuất thân tiến sĩ, tại sao không thể gia nhập Hộ Bộ? Ta cũng không bắt phải cho hắn một chức vị quan trọng, chỉ xin một chức tiểu quan thất phẩm, hay