Du Thiên Linh đối với chuyện này thật sự không có nửa phần ký ức, đừng nói đến việc lên giường cùng Hạ Diệc Thầm, cho dù là tay từ trước đến giờ nàng cũng chưa từng nắm qua.
Hạ Diệc Thầm ở trong lòng nàng không khác gì hai huynh đệ Trần Khiêm Trần Nhượng, nắm tay bọn họ, ngẫm lại thôi đã nổi hết cả da gà rồi, nếu thân mật thêm một chút nữa, Du Thiên Linh vừa tưởng tượng đến hình ảnh kia, liền không thể kiềm chế được xúc động muốn vác đao đi chém Hạ Diệc Thầm.
Nếu là trước đây nhất định nàng sẽ đánh Hạ Diệc Thầm đến mức nương hắn cũng không nhận ra hắn, nhưng hiện nay hắn là hoàng đế, vua của một nước, nàng không thể đụng vào hắn được! Thật tức giận!
Du Thiên Linh lại nhìn người đang nằm trên giường, tự hỏi có nên đánh thức hắn dậy, hay tiếp tục giả vờ như chưa có chuyện gì xảy ra? Loại sự tình như thất trinh này, đối với Du Thiên Linh mà nói không phải chuyện muốn chết muốn sống, nhưng Phò mã của nàng , cho dù là nam nhân hiền hoà, cũng có thể chịu đựng được thê tử của mình thất trinh sao? Nếu Phò mã không chấp nhận được sự tình này, nàng có thể đổi một người có thể chấp nhận, nhưng nàng thật sự vừa lòng đối với Thời Hoài Kim, bởi vậy mất đi vị Phò mã này, nàng thực sự luyến tiếc.
Nghĩ tới nghĩ lui, Du Thiên Linh vẫn quyết định từ bỏ, nếu sau khi Thời Hoài Kim tỉnh lại không chấp nhận được việc này, nàng vẫn sẽ vui vẻ , chỉ là trước tiên phải đuổi tên họa tinh Hạ Diệc Thầm kia đi nàng mới an tâm được.
Nghĩ như thế, Du Thiên Linh liền trở về ổ chăn, Thời Hoài Kim cảm nhận được sự lạnh lẽo trên người nàng, mở mắt, có chút mơ hồ nói: “Không thoải mái sao?”
Du Thiên Linh vừa nghĩ tới khả năng mình sẽ mất đi người Phò mã này, có chút tham luyến tiến vào trong lồng ngực hắn cọ nhẹ: “Có chút.”
Thời Hoài Kim nghe xong duỗi tay sờ xuống: “Ta xoa cho nàng.”
Cái loại địa phương này có thể xoa? Phò mã của nàng đang chính thức câu dẫn nàng đi?
Mặc kệ, trước tiên cứ tới đã, chờ hắn thanh tỉnh, sợ rằng nàng sẽ không còn được gần gũi hắn nữa.
Lần này Thời Hoài Kim hoàn toàn bị nàng lăn lộn tới tỉnh, chính là đang ngủ mơ mơ màng màng nhưng vẫn lên tinh thần tới hầu hạ nàng một phen.
Qua lần này , mồ hôi chảy dọc sống lưng, nếu không tắm rửa thật sự không ngủ nổi nữa, hắn sai người mang nước ấm tiến vào tắm gội.
Nước vừa được đưa tới, Thời Hoài Kim cầm áo ngoài phủ thêm cho nàng: “Tới, đi tắm rửa.”
Du Thiên Linh chột dạ xê dịch thân mình, cố ý cọ cọ lên người hắn: “Mệt.”
Nàng làm nũng như vậy, Thời Hoài Kim có chút ngạc nhiên, không thể ngờ rằng nữ tử sau khi phá thân sẽ ôn nhu hơn một chút? Đêm nay lăn lộn, thể lực Thời Hoài Kim hao phí không ít, nhưng vài bước này hắn vẫn có thể ôm được nàng, hắn khom lưng bế Du Thiên Linh lên, thả vào bồn tắm.
Du Thiên Linh vẫn luôn âm thầm quan sát biểu tình của hắn, chắc hẳn hắn đã nhìn thấy trên giường sạch sẽ, nhưng thần sắc lại không biến đổi, dường như cũng không để ý.
Hắn đang muốn đứng dậy, nàng liền duỗi tay ôm lấy cổ hắn: “Cùng nhau đi.”
Thời Hoài Kim nghe vậy sắc mặt có chút quẫn bách, giằng co trong chốc lát mới cởi xiêm y đi vào.
Nơi này đèn đuốc sáng trưng, mặc dù có nước che đậy nhưng cũng không thay đổi được gì, những chỗ nên lộ, hay không nên lộ đều sẽ lộ hết.
Du Thiên Linh lại là người không hiểu hàm súc, cứ nhìn chằm chằm vào cơ thể người nam nhân, dưới áp lực tầm mắt của nàng, Thời Hoài Kim không tiếng động che dấu cơ thể mình.
Du Thiên Linh đang thưởng thức thân mình trắng bóng của Phò mã nhà nàng, bị hắn che như vậy , nhất thời cười ha ha lên: “Huynh che cái gì, dùng ta còn dùng qua, còn sợ ta xem sao?”
Nói là nói như vậy, tay Thời Hoài Kim che cũng không phải, không che cũng không phải, hắn càng cảm thấy thật quẫn bách.
Du Thiên Linh thò lại gần, hai tay leo lên cổ hắn, cùng hắn mặt đối mặt, nàng chợt thu lại sự bỡn cợt mới vừa rồi, có chút đứng đắn nói: “Hoài Kim, huynh sẽ luôn làm Phò mã của ta chứ?”
Trước mắt Thời Hoài Kim vẫn có chút mơ hồ, nhất thời không rõ ràng ý đồ của Du Thiên Linh khi nàng hỏi như vậy, hắn gật đầu: “Đương nhiên, làm sao vậy?”
Du Thiên Linh bối rối nhìn chằm chằm vào đôi mắt hắn, từ trong mắt hắn nàng thấy được sự khó hiểu, nhưng không hề có sự chán ghét hoặc ẩn nhẫn.
Nàng không khỏi nở nụ cười, tiến lên hôn hắn một cái vang dội : “Không có việc gì, huynh tốt như vậy, ta luyến tiếc huynh.”
Dứt lời quay người lại, ăn vạ trong ngực hắn, thưởng thức ngón tay thon dài của hắn.
Phò mã của nàng tốt như vậy, về sau nhất định nàng sẽ đối xử tốt với hắn gấp bội.
Cánh tay Thời Hoài Kim thuận thế ôm nàng lên trên eo mình, nàng có vòng eo tinh tế săn chắc, riêng việc chỉ dùng tay đã có thể cảm nhận được đường cong tốt đẹp kia, hắn có chút tâm ý viên mãn, nhưng hắn lại càng để ý lời nàng vừa nói: Luyến tiếc hắn? Lời này có ý gì?
Da thịt gần gũi, bất cứ ai có phản ứng gì người kia đều có thể cảm nhận được, đương nhiên Du Thiên Linh cũng cảm nhận được dị vật phía sau đang nhô lên, đối với Thời Hoài Kim nàng bắt đầu phải lau mắt mà nhìn.
Hôm nay bọn họ ít nhất cũng đến ba lần, hắn vẫn còn tinh lực? Lần trước hắn không được việc, là ảo giác của nàng đi?
Có thịt liền ăn là phương châm nhất quán của Du Thiên Linh, trước giờ tinh lực của nàng luôn rất tốt, nàng xoay người quấn lên cổ Thời Hoài Kim, dùng miệng ngăn chặn câu hỏi đang chuẩn bị phát ra của Thời Hoài Kim.
Bên ngoài, hai cung nữ đứng canh gác nghe được tiếng nước bạch bạch trong phòng truyền ra, liếc mắt nhìn nhau một cái, mặt đều đỏ lên, một người trong đó nói: “Công chúa cùng Phò mã như vậy, giờ mẹo còn có thể thượng triều sao?”
Đại khái là…… Không thể.
Tới giờ thượng triều, tuy rằng Du Thiên Linh mệt mỏi, nhưng vẫn tỉnh dậy đúng giờ.
Thời Hoài Kim cũng tỉnh dậy, chỉ là sau khi rửa mặt xong, đi chưa được mấy bước, trước mắt liền biến thành màu đen, ít nhiều may có Du Thiên Linh tay mắt lanh lẹ đỡ hắn: “Làm sao vậy?”
Sắc mặt Thời Hoài Kim có chút trắng bệch: “Đại khái là có chút mệt mỏi…… Không có việc gì.” Nói xong tiếp tục đi về phía trước vài bước, chỉ là có chút lay động.
Du Thiên Linh vội vàng đỡ hắn trở về, phân phó cung nữ hầu hạ : “Mau đi gọi thái y!”
Trong phủ Phò