Đoạn thời gian trước Du Thiên Linh phái người thành lập một đội quân hùng mạnh ở địa giới Lũng Tây, hiện giờ đã có chút quy mô, nàng cần phải tự mình đi thị sát, chuyến này vừa đi, ít nhất phải mất bảy ngày mới có thể trở về.
Thời Hoài Kim nhậm chức ở trong triều cũng không thể đi cùng được, cộng thêm công vụ bận rộn, vì thế ngày mai hắn cũng không thể đưa tiễn.
“Mấy ngày nay ta trở về muộn, cũng không biết nàng chuẩn bị thế nào, đồ vật đã mang đầy đủ hết chưa? Lũng Tây thiên về lạnh, mang nhiều thêm mấy bộ xiêm y.” Thời Hoài Kim đi đến tủ treo xiêm y, lựa chọn thêm mấy bộ dày hơn một chút.
Du Thiên Linh hành quân bên ngoài quanh năm, loại chuyện này đương nhiên có người xử lý: “Ai, huynh không cần nhọc lòng, đã sớm xử lý tốt.” Nàng duỗi tay túm hắn lại gần, kéo hắn vào trong lòng ngực, cọ cọ lên ngực hăn, “Ngày mai ta phải đi rồi, huynh không tỏ vẻ một chút sao?”
Làm phu thê lâu như vậy, mỗi một động tác của Du Thiên Linh, Thời Hoài Kim đều biết nàng muốn làm gì, nhất định là muốn làm mấy chuyện hạ lưu , hắn tỏ vẻ không biết nói: “Ngày mai phải xuất phát sớm, đêm nay nên nghỉ ngơi thật tốt mới đúng, trên đường chú ý an toàn……”
Du Thiên Linh nghe xong cắn một ngụm lên cổ hắn, nhe răng nói: “Gỉa bộ, huynh lại giả bộ!”
Thời Hoài Kim tê một tiếng, không để ý cười.
Kỳ thật , càng ở chung, Thời Hoài Kim càng cảm thấy Du Thiên Linh giống như một chú chó nhỏ ấu trĩ, nhìn thì có vẻ hung hăng kiêu kỳ nhưng thật ra nàng có rất nhiều điểm đáng yêu .
Hắn vòng tay ôm lấy eo nàng, dùng một chút lực ôm nàng lên, Du Thiên Linh kinh ngạc mở to hai mắt, ôm cổ hắn, ánh sáng trong mắt thật rạng rỡ, có chút nóng lòng muốn nếm thử.
Thời Hoài Kim ôm nàng đến mép giường thì đặt nàng xuống, tiện đà cúi người đè ép lên, hắn đè nàng trên giường, so với ngày thường thì có vẻ chủ động hơn không ít.
Du Thiên Linh có chút kích động chu miệng: Tới nha tới nha! Không cần thương tiếc ta!
Thời Hoài Kim nhìn miệng nàng giống một con heo nhỏ thì bật cười, mổ nhẹ một ngụm: “Ngày mai nàng phải đi xa, cần bảo tồn thể lực, không thể……”
Du Thiên Linh còn không chưa nghe xong đã vội vàng ôm cổ hắn cướp lời nói: “Ta không có việc gì! Ta có thể! Tới tới tới!”
Thời Hoài Kim cười nhẹ vài tiếng, chế nhạo nàng nói: “Nhìn nàng gấp gáp như vậy, ta muốn nói rằng nàng không cần hao phí thể lực.” Hắn đè thấp thân mình, cách nàng càng ngày càng gần, cánh môi bám vào sườn tai của nàng, thì thầm, “Ta tới là được.”
Hô hấp ấm áp phun lên gáy, thanh âm tràn ngập từ tính truyền vào lỗ tai, thân mình Du Thiên Linh hơi căng thẳng, nàng nuốt nước miếng có chút gấp không chờ nổi: “Nghe huynh, đều nghe huynh! Tiểu yêu tinh!”
Thời Hoài Kim nghe xong dùng miệng bịt kín môi nàng, đỡ phải tiếp tục nghe nàng nói hươu nói vượn.
Có Thời Hoài Kim chủ động, đêm nay Du Thiên Linh cảm thấy rất vừa lòng, trong lòng lại càng không bỏ được Phò mã nhà nàng, sáng sớm lại bổ sung thêm một lần, thở dài nói: “Thật là càng ngày càng không rời được huynh.”
Hai tròng mắt nhuốm màu tình dục của Thời Hoài Kim có chút mờ mịt, duỗi tay sửa sang lại xiêm y cho nàng, nhu tình mật ý nói: “Vậy nàng trở về sớm một chút, ta chờ nàng.”
Du Thiên Linh nghe xong , cả người đều lâng lâng.
Kéo hắn hết hôn lại sờ nắn, thẳng đến khi Thời Hoài Kim không thể không đi lâm triều , hai người mới tách ra.
Thời Hoài Kim đi không lâu, Du Thiên Linh cũng khởi hành, trong lòng lúc nào cũng nhắc nhở chính mình phải làm việc thật mau, để sớm hồi phủ đoàn tụ cùng Phò mã nhà nàng, càng ngày càng thiếu kiên nhẫn, đến buổi trưa đoàn người mới dừng lại dựng bếp nấu cơm.
Lần này nàng để Trần Khiêm và Trần Nhượng ở lại cùng Thời Hoài Kim, sợ hắn gặp phải nguy hiểm , một mình Trần Khiêm không thể ứng phó.
Hiện nay bên người nàng là mấy người tòng quân, đọc sách nhiều cũng kiêng kị nhiều, không dám ngồi quá gần nàng.
Du Thiên Linh cũng không kiêng kỵ nhiều như vậy, câu được câu không nói chuyện cùng bọn họ .
Lúc này có một tiểu binh bưng rổ thức ăn ngồi xổm trước mặt nàng, lấy ra mấy chén đĩa đựng đầy đồ ăn tinh xảo: “Điện hạ, thời điểm chuẩn bị rời phủ tiểu nhân có chuẩn bị chút thức ăn, dọc theo đường đi đều được giữ nhiệt, vẫn còn nóng.
Phò mã nói ngài hơi kén ăn, bảo tiểu nhân chiếu cố đến vấn đề ẩm thực của ngài, không thể để ngài ăn uống linh tinh ở bên ngoài rồi hỏng bụng.”
Lúc này Du Thiên Linh mới nhìn kỹ tiểu binh này, hắn đương nhiên không phải người trong quân nàng, một đôi tay thon dài trắng nõn vừa nhìn liền biết là người sống trong nhung lụa, dưới chiếc mũ kia là một gương mặt hoàn mỹ tinh xảo, vừa nhìn liền cảm thấy một loại quen thuộc nói không nên lời.
“Phò mã phái ngươi tới?”
Người nọ gật đầu: “Tiểu nhân tên Phong Linh, nữ tử theo quân không tiện, tiểu nhân là nam nhi , liền phụng theo mệnh lệnh của Phò mã đến hầu hạ vấn đề ăn, mặc, ở, đi lại của điện hạ.”
Du Thiên Linh liếc mắt nhìn bên hông hắn một cái, xác thật hắn có đeo lệnh bài phủ Phò mã, nàng hỏi hắn: “Tại sao ta chưa từng thấy ngươi?”
Phong Linh một chút cũng không sợ nàng, đáp: “Tiểu nhân mới tới không lâu, lúc trước không có vinh hạnh đến trước mặt điện hạ hầu hạ, đương nhiên điện hạ chưa từng thấy tiểu nhân.” Dứt lời cười nhợt nhạt, thế nhưng lúc cười rộ lên có vài phần tương tự bộ dáng Thời Hoài Kim .
Du Thiên Linh liếc hắn một cái, ồ một tiếng, nhận chén cơm lại gắp chút đồ ăn : “Ta ăn bằng này là đủ rồi, ngươi phân phát cho mấy vị tướng quân khác đi.”
Phong Linh nhìn đồ ăn trong chén nàng, dường như cảm thấy có chút thiếu, nhưng hắn cũng không nói thêm gì nữa, cất đồ ăn còn lại vào trong rổ, sau đó đứng dậy đi phân phát.
Du Thiên Linh thấy hắn đi đường có chút khập khiễng, hỏi: “Chân làm sao vậy?”
Phong Linh nghe vậy xoay người lại, sắc mặt có chút đỏ