Nghe mưa trong rừng trúc nằm tại một tòa lâu gồm hai tầng, được thiết kế xây dựng bên trong rừng trúc, chỉ cần đặt chân vào đó là hương trúc thanh thanh đã nồng nàn nơi chóp mũi, đường đi quanh co yên tĩnh.
Ở đây cũng chỉ đón tiếp khách quen, người không liên quan không thể tùy ý tiến vào, thích hợp với các văn nhân học đòi văn vẻ.
Du Thiên Linh đối với loại địa phương thanh nhã này cũng không cảm thấy hứng thú, nàng có chút không kiên nhẫn gõ gõ đầu ngón tay, nhìn Văn Tu Viễn pha trà phía đối diện.
“Có phải nam nhân các ngươi đều thích pha trà hay không? Thú vị sao?”
Văn Tu Viễn là người rất thu hút sự chú ý của người khác, có thể là vì muốn phù hợp với khung cảnh nơi đây, nên hắn mặc một thân trường bào màu xanh nhạt, khoác một chiếc áo khoác lụa mỏng thêu thanh trúc, mái tóc đen dài được ngọc quan buộc lại nửa mái đầu , lộ ra một gương mặt tuyệt sắc khuynh thành.
Một tay hắn nâng ấm trà, tay kia giữ tay áo, tinh tế rót đầy một ly trà nhỏ, ngón tay trắng nõn nhẹ nhàng đẩy ly trà tới trước mặt Du Thiên Linh.
Giọng nói của hắn trầm thấp, mang theo một loại từ tính dễ nghe: “Pha trà là một loại tu hành, tâm trạng con người khác nhau thì trà pha ra sẽ có hương vị không giống nhau.” Hắn ngẩng đầu hỏi nàng, “Bên người công chúa có người thích pha trà sao?”
Trà đạo của Văn gia có thể nói là nổi tiếng thiên hạ, tổ tiên của hắn có không ít bậc thầy về trà đạo, vì thế khả năng pha trà của người nhà họ Văn đương nhiên cũng không giống bình thường, có không ít văn nhân, vương tôn quý tộc vắt hết óc muốn nếm thử một ngụm, nhưng trà đối với Du Thiên Linh nàng lại là khinh thường.
Du Thiên Linh uống trà chỉ để giải khát, không có thói quen chậm rãi phẩm trà, bưng lên uống một ngụm hết chung trà, đáp: “Bên cạnh ta ngoài phò mã, còn có thể là ai?”
Văn Tu Viễn đối với cách uống trà thô bỉ như vậy của nàng cũng không để ý, ngược lại lại rót thêm cho nàng một ly nữa: “Ồ? Phò mã cũng yêu thích pha trà?”
Yêu thích hay không Du Thiên Linh không biết: “Đại khái là vậy, thỉnh thoàng thấy huynh ấy ngồi pha trà, phí nửa ngày còn không phải uống hết trong vòng mấy ngụm?”
Văn Tu Viễn dùng chung trà che miệng, nhẹ nhàng cười, hỏi nàng: “Vậy Phò mã pha trà công chúa có uống không?”
Du Thiên Linh không tiếng động liếc hắn một cái: “Đương nhiên uống hết, nam nhân nhà mình pha trà sao có thể không uống? Dù sao cũng phải cảm thấy thật hãnh diện nha.”
Văn Tu Viễn hỏi nàng: “Không biết trà của ta và Phò mã , công chúa cảm thấy có gì khác nhau?”
Du Thiên Linh đối với trà quả thật không có sự nghiên cứu, uống vào đều chỉ cảm nhận được một loại mùi vị: “Chẳng lẽ ngươi muốn hỏi ta, hai ngươi ai pha trà ngon hơn?”
Văn Tu Viễn ngước mắt lên liếc nhìn nàng một cái, hỏi: “Vậy ý của công chúa như thế nào?”
Du Thiên Linh chậc một tiếng: “Vậy thì ngươi hỏi sai rồi, cho dù ngươi pha ngon hơn, ta cũng sẽ không nâng cao chí khí của ngươi, mà tiêu diệt uy phong Phò mã nhà ta, người ngoài sao có thể so sánh với người trong nhà , ta đương nhiên phải hướng về người trong nhà, cho dù như thế nào ta cũng sẽ nói huynh ấy pha ngon hơn.”
Văn Tu Viễn hạ thấp mặt mày, gạt đi bọt trà, gật đầu nói: “Ừ, nói có lý.”
Du Thiên Linh chống nửa thân thể thò lại gần, chống cằm trên bàn, hướng hắn chớp mắt nói: “Nhưng nếu lấy người khác so sánh với ngươi, ngươi là cái này.” Nàng vươn tay, dựng ngón tay cái về phía hắn, khen nói, “Nước trà vốn dĩ dùng để giải khát, nhưng ngươi lại pha ra được hương vị thanh đạm nhuận hầu, một hương vị nồng đậm hương trà, ta không nỡ uống.”
Văn Tu Viễn nghe xong lời nàng nói , đầu tiên là ngẩn ra, sau đó không tiếng động mỉm cười: “Nói chuyện phiếm cùng công chúa, luôn luôn có sự thu hoạch.
Chỉ là không biết hôm nay công chúa cho mời là có chuyện gì quan trọng?”
Du Thiên Linh không phải người thích vòng vo , nếu hắn hỏi, nàng sẽ tiến luôn vào chủ đề chính.
Nàng đưa ba cuốn sách cho hắn: “Nhìn xem, có thích không .”
Văn Tu Viễn duỗi tay tiếp nhận, vừa nhìn đến tiêu đề của cuốn sách thì hơi sửng sốt, lại mở lần lượt từng cuốn sách ra xem: “Mực là mực mới, đây là cuốn viết tay, nhưng chữ viết cực kỳ tương tự ba vị tổ tiên Thạch Anh Minh, Hoắc Dung Chi, Bành Uyên, thế bút nối liền liền mạch lưu loát, rất có nét tinh túy của tổ tiên, không biết điện hạ mời được vị cao nhân nào sao chép ba cuốn sách này?”
Lời này giống như đang khen Phò mã nhà nàng, tâm tình Du Thiên Linh sung sướng nói: “Phò mã của ta sao chép, hắn mới vừa viết xong đã bị ta cướp đi mang cho ngươi, đủ thành ý đi?”
Thời Hoài Kim? Văn Tu Viễn có chút kinh ngạc: “Kiến thức và tài trí của Khi nhị công tử ta đã thỉnh giáo qua, ta vẫn luôn cảm thấy danh hào tam kiệt của hắn bất quá là dính ánh sáng của hầu phủ, hiện giờ vừa thấy, không ngờ Khi đại công tử mới thật sự là người tài hoa hơn người.
Công chúa điện hạ thật sự rất biết cánh chọn người, bằng không Khi đại công tử chính là minh châu bị phủ kín bởi bụi trần.”
Du Thiên Linh được hắn khen thật sung sướng, nàng lấy lại một cuốn mở ra nhìn, nhưng nàng chỉ có thể nhìn ra nam nhân nhà nàng viết chữ rất đẹp, cũng không nhìn ra đạo lý gì bên trong, nàng cảm thán nói: “Đáng chú ý như vậy sao? Ngươi vừa nói như vậy, ta càng xem càng cảm thấy đẹp, ta lại không bỏ được mà cho ngươi.”
Văn Tu Viễn mỉm cười, lấy cuốn sách trên tay nàng trở về, rất dứt khoát, có chút nghiêm túc nói: “Công chúa, viết chữ đẹp không khó, khó nhất chính là có thể bắt chước được chữ viết tinh túy của người khác, ba vị Thạch, Hoắc, Bành, vốn chính là đại gia, thư pháp và thế bút của bọn họ phải trải qua muôn ngàn thử thách mới luyện ra khí khái như thế này, Khi đại công tử tuổi còn trẻ đã có thể bắt chước được gần như thế, có thể thấy được người này tài hoa hơn người, thật sự khiến người khác phải khâm phục.”
Đánh giá cao như vậy, Du Thiên Linh cảm thấy thụ sủng nhược kinh thay nam nhân nhà mình.
Văn Tu Viễn là người nào nha, mọi người trên phố đều hình dung hắn mắt cao hơn đỉnh đầu, lúc trước Du Thiên Linh tiếp xúc với hắn, cũng cảm thấy hắn ngạo đến lợi hại, miệng lại độc không chịu được, thế nhưng hôm nay hắn lại khen nam nhân nhà nàng như vậy.
Du Thiên Linh nhất thời đắc ý vênh váo, nói: “Nếu Hoài Kim nghe được lời ngươi nói nhất định sẽ cực kỳ cao hứng, huynh ấy còn muốn sao chép bốn quyển sách khác, chờ viết tay xong sẽ đưa cho ngươi nhìn xem.” Cho ngươi thưởng thức một chút tài hoa của nam nhân nhà ta!
Văn Tu Viễn không tỏ ý kiến, lấy một bao trà đưa cho nàng: “Hôm nay nghe công