Đương nhiên Du Thiên Linh có biết hắn, Dung Tranh dựa vào tài hoa mới được xếp vào nhóm tam kiệt.
Ở kinh thành việc lựa chọn tam kiệt, cũng không phải chọn mỹ nam tử, chỉ bằng một khuôn mặt là có thể thượng vị, chủ yếu vẫn phải dựa vào tài hoa.
Văn Tu Viễn tài mạo song toàn đứng thứ nhất là hoàn toàn xứng đáng, mà Khi Hoài Ân càng hơn ở dung mạo và xuất thân, chỉ có Dung Tranh, tuy nói bộ dạng cũng không kém, nhưng xuất sắc nhất chính là tài hoa, cho nên mới xếp thứ hai.
Người ta đồn đại rằng hắn có tay nghề điêu luyện sắc sảo, tạo ra các cơ quan vũ khí thập phần tinh diệu, đối với kỹ thuật dân dụng cũng rất có kinh nghiệm.
Xuất thân của hắn xem như bình thường, phụ thân là Công Bộ thị lang, cũng coi như là con kế nghiệp cha, sau khi vào quan trường vẫn luôn giữ tâm thế bình bộ thanh vân , đã làm tới vị trí Công Bộ lang trung, tiền đồ tươi sáng.
Trước đó thời điểm Du Thiên Linh lựa chọn phò mã đã từng hỏi thăm qua, nhưng bởi vì hắn không ở trong kinh nên không có duyên gặp mặt, cộng thêm nàng cũng không hứng thú với mấy tài tử phổ thông bậc này, nên cũng không cho người đi điều tra.
Hiện giờ nhìn thấy chân nhân, hắn là Dung Tranh, nhưng đã không phải người nàng quen thuộc ……
“Công chúa?”
Văn Tu Viễn lại gọi nàng một tiếng, lúc này Du Thiên Linh mới hoàn hồn, có lệ nói: “Không quen lắm.” Rồi sau đó một mình đi về phía trước, cũng không để ý đến Thời Hoài Kim ở bên cạnh.
Văn Tu Viễn, người không quá quen thuộc với nàng cũng nhận ra trạng thái của nàng không bình thường, Thời Hoài Kim lại càng nhận thấy sự biến hóa của nàng sau khi nhìn thấy Dung Tranh.
Kỳ thật Du Thiên Linh biết Dung Tranh cũng không khiến người khác cảm thấy ngoài ý muốn, rốt cuộc Thời Hoài Kim đã sớm biết lúc trước Du Thiên Linh gặp mặt nam tử trong nửa cái kinh thành này rồi, sau khi hắn vào triều làm quan, hắn lại biết thêm nàng trêu chọc cho hắn không ít tình địch.
Những nam tử từng bị nàng trêu chọc , trong tối ngoài sáng đến trước mặt hắn đề cập đến những chuyện hoang đường lúc trước của Du Thiên Linh, chỉ là hắn biết tính tình nàng, đối với những lời châm ngòi đó đương nhiên hắn không cho là đúng, hắn biết bọn họ thấy hắn trở thành Phò mã, trong lòng không cân bằng, nên mới tìm kiếm cảm giác tồn tại nơi hắn.
Nhưng người tên Dung Tranh này, khiến hắn cảm nhận được sự khác biệt một cách rõ ràng.
Thời điểm bọn họ tiến vào, mọi người đều đã đến đông đủ, Du Thiên Linh là người có thân phận tôn quý nhất trong bữa tiệc mừng thọ này, nàng vẫy tay ý bảo mọi người không cần đa lễ, sau đó nàng ngồi lên ghế trên.
Chung quốc công mắt không hoa tai không điếc, vẫn mang một bộ dáng thập phần cứng rắn, mấy năm gần đây tính tình cũng nhẹ nhàng bình thản hơn lúc trước rất nhiều, ông cung kính với Du Thiên Linh: “Công chúa điện hạ đích thân tới đây, lão thần cảm thấy cực kỳ vinh hạnh.”
Du Thiên Linh nghe qua rất nhiều lời đồn đãi về ông, đối với vị lão gia trước mắt này nàng có chút kính trọng: “Chung quốc công khách khí, đại thọ Chung quốc công, phụ hoàng đặc biệt lệnh cho ta đến chúc mừng, chúc lão quốc công sống lâu trăm tuổi, phúc thọ an khang.”
Chung quốc công nâng chén tạ ơn: “Tạ ơn những lời vàng ngọc của công chúa điện hạ.”
Sau đó hai người uống một hơi cạn sạch, tiếp theo khách khứa đến chúc mừng cũng bắt đầu ngươi một lời ta một chữ chúc mừng lão quốc công, bữa tiệc mừng thọ cũng xem như chính thức bắt đầu.
Nhưng rốt cuộc lão quốc công tuổi đã lớn, không chịu không nổi hoàn cảnh quá ồn ào, uống mấy ly rượu, sau đó cảm tạ khách khứa đã đến ngày hôm nay rồi lui về nghỉ nghơi, lưu lại hai tôn tử tiếp đón khách nhân, một số người có bối phận khá lớn cũng rời khỏi trước tiên, lúc này bữa tiệc mới bắt đầu là nơi đi lại tạo mối quan hệ của mọi người.
Bàn của Du Thiên Linh và Văn Tu Viễn bị đi lại nhiều nhất, hôm nay Văn Tu Viễn có vẻ phá lệ bình dị gần gũi, phần lớn người tới kính rượu hắn đều giữ chút ý tứ, nhưng thật ra Du Thiên Linh lại không hề cảm kích, ai tới cũng bị Thời Hoài Kim lấy trà thay rượu đẩy trở về, mới qua mấy vòng mà hắn đã uống đầy một bụng nước trà.
Thời Hoài Kim có chút chịu đựng không nổi, nhìn Du Thiên Linh đang thất thần ở bên cạnh, nói nhỏ vào lỗ tai nàng: “Ta đi tịnh phòng, ta gọi Chung Lâm tới giúp nàng chắn rượu?”
Lúc này Du Thiên Linh mới quay đầu nhìn hắn, thấy bộ dáng Thời Hoài Kim nghẹn tới mức đỏ mặt nàng mới hoàn hồn, vội vàng nói: “Mau đi đi, ta không có việc gì.”
Thời Hoài Kim liếc nhìn nàng một cái: “Ta đây đi.” Nói xong người liền đứng lên.
Thời Hoài Kim đi rồi, ánh mắt Du Thiên Linh lại đưa về phía Dung Tranh đang ngồi một góc, so sánh với người khác tốp năm tốp ba, hắn một mình ngồi một góc tự tạo thành một bàn, thức ăn trên bàn không hề được động đũa, mà rượu trong tay thì hết ly này đến ly khác, có một loại cảm giác cô đơn nói không nên lời.
“Công chúa? Công chúa?”
Du Thiên Linh nghe thấy có người gọi nàng thì hoàn hồn, lại là một người nàng không biết tên tìm nàng kính rượu, nàng bất giác bực bội, mày nhăn lại, người nọ nhất thời bị biểu cảm không vui của nàng dọa tới rồi, không dám lưu lại, vội nói: “Công chúa điện hạ chậm rãi uống, chậm rãi uống……” Nói xong mang vẻ mặt xám xịt rời đi.
Đám người đi rồi, Du Thiên Linh lại nhìn về phía Dung Tranh, đã không còn thấy bóng dáng của hắn.
Người đâu?
Ánh mắt Du Thiên Linh đang đảo qua đảo lại tìm kiếm, lại thấy Dung Tranh xuyên qua đám người, tay cầm một chén rượu đi tới trước mặt nàng, bàn tay đang cầm chén rượu của nàng không tiếng động căng thẳng.
Dung Tranh đứng yên trước mặt nàng, trên mặt có chút men say, hắn nhìn nàng, một lời cũng không nói, trong phút chốc dường như mọi âm thanh đều dừng lại, tất cả mọi ồn ào đều rời xa bọn họ.
Cuối cùng, hắn mở miệng nói: “Công chúa điện hạ?” Không phải xưng hô, mà là nghi vấn.
Du Thiên Linh nắm chén rượu, chậm rãi đứng lên, nói: “Dung đại nhân?” Cũng là một câu nghi vấn.
Ánh mắt Dung Tranh phức tạp, há miệng thở dốc dường như muốn giải thích gì đó, nhưng cuối cùng vẫn không nói ra lời: “Chúc mừng công chúa điện hạ, tân hôn vui vẻ.” Thời điểm hắn nói lời này thần sắc cực kỳ bình tĩnh.
Du Thiên Linh nghe xong, tất cả cảm xúc trong lòng đều ùa về, cuối cùng hóa thành một ý cười nhàn nhạt, nàng nói: “Đa tạ.”
Nàng nói xong, đang muốn hàn huyên cùng hắn vài câu, ai ngờ hắn ngay cả rượu cũng chưa uống đã xoay người đi mất, Du Thiên Linh có chút