Khuôn mặt gần trong gang tấc, khiến Du Thiên Linh lại có chút hốt hoảng vô thố, trực giác nói cho nàng biết người này rất nguy hiểm, nàng duỗi tay để ở trước ngực hắn đẩy hắn lùi về phía sau, né tránh gông cùm xiềng xích của hắn, cười có chút cứng đờ nói: “Ta lại không phải người bảy tám chục tuổi đầu óc hồ đồ, sao ta có thể không nhớ rõ ngươi ?”
Có thể nói Bạch Dung là người mở ra một thế giới mới cho nàng, trước hắn, đối với nam nhân Du Thiên Linh không phải đánh chửi đuổi xa, thì chính là xưng huynh gọi đệ, chưa bao giờ sinh ra cảm giác vi diệu như tình yêu nam nữ, tất nhiên nàng sẽ không bao giờ quên hắn.
Nhưng yêu hận cùng dây dưa lúc trước, nàng đã sớm quên không còn một mảnh, chỉ là hiện tại hắn đứng gần nàng như vậy , khó tránh khỏi sẽ khiến nàng không được tự nhiên.
Dù sao hiện nay nàng cũng là người có gia thất , không thể trầm mê tình cũ không quên, nghĩ đến tiểu Phò mã thích ăn dấm của mình, đầu óc nàng liền thanh tỉnh hơn một chút, nàng tránh sang bên cạnh: “Sự tình trước kia ai đúng ai sai, cũng không còn ý nghĩa gì nữa, ta biết, ngươi cũng không phải loại người bụng dạ hẹp hòi, rốt cuộc……”
Dung Tranh giữ chặt tay nàng, mạnh mẽ túm nàng trở về, đối diện với hai tròng mắt của nàng hắn nói: “Ta tìm nàng ba năm, ba năm này nàng có đi tìm ta không?”
Du Thiên Linh sửng sốt, nhìn vẻ mặt chất vấn của hắn, nàng có chút chột dạ cùng áy náy.
Ngay từ đầu nàng cũng rất khó chịu, nghĩ đến việc sẽ đi tìm hắn, nhưng Hạ Diệc Thầm vẫn luôn ở bên cạnh khuyên nàng không nên đi, tự hạ thấp thân phận đi tìm một người không thèm để ý nàng , đó là chuyện không có ý nghĩa.
Khi đó nàng có chút tự phụ, vừa nghe như vậy nàng liền không đi tìm nữa, thời gian lâu rồi, tình cảm của nàng đối với Bạch Dung cũng trở nên phai nhạt, có người mới tới tới lui lui bên người nàng, đương nhiên nàng đã không thèm để ý đến phần tình cảm ngây thơ kia.
Dung Tranh thấy nàng không trả lời, hắn cũng tự hiểu, nhưng hắn vẫn chưa từ bỏ ý định hỏi nàng: “Nếu thời điểm nàng chọn Phò mã, ta ở kinh thành, nàng có thể chọn ta hay không?”
Du Thiên Linh không phải người hay ghi hận , nếu biết Dung Tranh chính là Bạch Dung, nàng nhất định sẽ tìm Dung Tranh hỏi rõ ràng chuyện năm đó , hiểu lầm được giải thích rõ ràng, hắn đối với nàng vẫn còn tình cũ, đương nhiên sẽ là ứng cử viên hàng đầu.
Nàng có chút khó xử nói: “Hiện tại nói cái này cũng không có tác dụng gì, chung quy ta cũng không thể thành thân thêm một lần nữa……”
Dung Tranh ngắt lời nàng, nâng cao giọng nói: “Ta chỉ hỏi nàng có hay không!”
Đã nhiều năm Du Thiên Linh chưa từng bị người chất vấn như vậy, trong lúc nhất thời có chút ngây ngốc, nói ra sự thật : “Có……”
Khuôn mặt vẫn luôn căng chặt của Dung Tranh sau khi nghe câu trả lời của nàng, rốt cuộc cũng hòa hoãn một chút.
Du Thiên Linh ý thức được dường như câu trả lời của mình sẽ khiến hắn hiểu lầm, nàng vội nói: “Nhưng ngươi phải hiểu , chúng ta có duyên không có phận, quá khứ cũng sẽ không quay trở lại, hiện nay ta có Phò mã, ta cũng không phải người……”
Dung Tranh vẫn không thèm nghe nàng nói hết lời, lại hỏi nàng: “Có phải nàng nuôi dưỡng trai lơ đúng hay không?”
Du Thiên Linh ngơ ngác nói: “A?” Có , nhưng đó là giả ! Chẳng lẽ hắn cũng muốn làm trai lơ của nàng? Nàng thật sự không biết rằng bản thân mình có mị lực lớn như vậy.
Nàng vội nói: “Trai lơ đều được nuôi dưỡng ở thâm cung hậu trạch bị người coi như đồ vật để giải trí, ngươi có tiền đồ như gấm, không nên……”
Dung Tranh nói: “Sẽ không, ta sẽ không làm trai lơ của nàng.”
Du Thiên Linh nghe vậy nhẹ nhàng thở ra, chỉ là khẩu khí này còn chưa có hoàn toàn nuốt trôi, lại nghe Dung Tranh nói: “Như thế xem ra, vị Phò mã này cũng không hợp tâm ý nàng , bằng không vì sao nàng còn muốn nuôi dưỡng trai lơ?”
Du Thiên Linh vừa nghe thế, thật sự hết đường chối cãi, thời điểm nàng đang không biết có nên giải thích cho hắn hay không, phía sau liền có người gọi nàng: “Thiên Linh!”
Dám gọi nàng như vậy cũng chỉ có vài người, Du Thiên Linh vừa nghe thanh âm liền biết Thời Hoài Kim tới, vội vàng đẩy bàn tay Dung Tranh vẫn đang nắm cánh tay nàng ra, xoay người đi về phía Thời Hoài Kim, ra vẻ trấn định nói: “Nói chuyện với lão quốc công xong rồi?” Nói xong nàng không lên tiếng quan sát thần sắc Thời Hoài Kim, không biết vừa rồi hắn có nhìn thấy không.
Biểu cảm trên gương mặt Thời Hoài Kim rất bình thường, phảng phất như vừa rồi hắn chưa hề nhìn thấy cái gì, hắn gật đầu, nhìn về phía Dung Tranh đang đứng một chỗ, cười nói: “Không phải Dung đại nhân sao? Nghe đại danh Dung đại nhân đã lâu.” Nói xong