Đôi phu thê mới vừa bước vào trong phủ không lâu, Phong Linh liền nhẹ nhàng tiến đến, hắn mặc một bộ bạch y, mặt trên dùng tơ vàng thêu hoa văn tinh xảo, mái tóc dùng một sợi dây vàng đơn giản buộc chặt lên, bên hông có treo một bội kiếm, nhìn như vậy có vài phần bộ dáng của hiệp khách giang hồ.
Vừa ứng phó xong người yêu cũ ở bên ngoài, về nhà tiểu hồ ly tinh đã theo sát lại đây, tâm trạng của Du Thiên Linh có chút mệt mỏi.
Nàng quay đầu nhìn phò mã trước mắt, Thời Hoài Kim giữ nguyên vẻ mặt không chút để ý, hiển nhiên là không muốn quản.
Phong Linh đi tới, săn sóc nói: “Phò mã công chúa, ta đã chuẩn bị canh giải rượu, sẽ cho người bưng tới ngay lập tức?”
Du Thiên Linh cười khanh khách nhìn về phía hắn: “Ngươi có tâm, tuy nhiên không cần, chúng ta cũng không uống rượu.
Nhưng thật ra tại sao ngươi lại đeo bội kiếm, gần đây học võ sao?” Nói xong nàng đi vào bên trong.
Phong Linh đi bên cạnh nàng, sờ sờ bội kiếm bên hông: “Ta không có trăm công ngàn việc như công chúa và Phò mã, nhàn rỗi không có việc gì liền luyện kiếm một chút, công chúa điện hạ võ nghệ siêu quần, tuy rằng ta không đuổi kịp điện hạ, cũng tốt xấu học được chút võ nghệ phòng thân, nếu tương lai có thể may mắn giúp được công chúa, hoặc không kéo chân công chúa , cũng là một chuyện tốt.”
Lời này của hắn khó tránh khỏi khiến Du Thiên Linh và Thời Hoài Kim nhớ tới lần gặp nạn tại thu săn, lúc ấy Hạ Diệc Thầm cũng chọc vào chỗ đau của Thời Hoài Kim như vậy, thúc đẩy Thời Hoài Kim sinh ra tâm tư học võ.
Nhất thời sắc mặt Thời Hoài Kim liền không tốt, hắn hừ lạnh một tiếng, sải bước đi về hướng hậu viện.
Phong Linh thấy vậy thật sợ hãi, hỏi Du Thiên Linh : “Điện hạ, có phải ta nói sai cái gì hay không? Ta sẽ đi thỉnh tội cùng Phò mã ……”
Du Thiên Linh giữ chặt hắn lại, bày ra một bộ dáng phiền chán nói: “Đừng để ý đến hắn, bản lĩnh thì không có, nhưng tính tình thì rất lớn, sớm biết thế hôm nay ta đã mang ngươi ra ngoài, dẫn hắn đi hệt như đi cùng hũ nút, ngồi một bên không nói lời nào, so với đầu gỗ thì có gì khác nhau?”
Phong Linh vừa nghe thế thì trong lòng như muốn nở hoa, nhưng hắn vẫn dịu dàng khuyên nàng: “Điện hạ, dù sao Phò mã cũng là công tử hầu môn, tính tình khó tránh khỏi thanh lãnh một chút, không thích ứng được những trường hợp a dua nịnh hót cũng là chuyện bình thường, ngài không cần so đo cùng Phò mã, tức giận không tốt cho thân thể , nha?”
Du Thiên Linh vỗ vai hắn, tán thưởng nói: “Muốn loại công tử hầu môn này thì có tác dụng gì? ngoại trừ một gương mặt đẹp, cũng không thấy hắn có bản lĩnh gì.” Dứt lời nàng liếc mắt đánh giá Phong Linh một lượt, “Nói đến mới thấy ngươi không hề thua kém hắn một chút nào, ngược lại so với hắn ngươi còn hiểu chuyện hơn.
Luyện kiếm như thế nào rồi? Có thuận buồm xuôi gió không?”
Đầu tiên Phong Linh thẹn thùng cười, sau đó lại có chút ủ rũ nói: “Không dối gạt điện hạ, ta thật sự không có thiên phú trong lĩnh vực này, vừa xem sách vừa luyện một ngày cũng không thấy có một chút tiến bộ.”
Du Thiên Linh lắc đầu nói: “Xem sách sao có thể luyện thành tài? Ngươi thiếu một vị sư phụ, lát nữa luyện tập thì cho ta nhìn một cái, ta chỉ điểm cho ngươi.”
Phong Linh vừa nghe thế thì vui mừng ra mặt: “Có điện hạ chỉ điểm, ta nhất định có thể tiến bộ thần tốc!”
Du Thiên Linh duỗi tay nâng cằm hắn, chớp mắt nói: “Thần tốc hay không còn phải xem căn cốt của ngươi trước đã.” Dứt lời bàn tay lại sờ soạng trên eo hắn vài cái.
Phong Linh mười sáu tuổi, mới được nếm thử chuyện cá nước thân mật, lại là chuyện của rất nhiều ngày trước rồi, Du Thiên Linh còn là nữ tử có bộ dáng xuất chúng, nàng vừa trêu chọc như vậy, hắn đương nhiên có chút chịu không nổi, thân mình dựa gần người nàng, sắc mặt đỏ lên nói: “Không bằng công chúa đi đến viện của ta, ta luyện tập thử cho công chúa xem.”
Du Thiên Linh cong môi cười: “Được thôi, tuy nhiên ta phải về chủ viện đổi xiêm y đã, ngươi về viện của mình trước đi, lát nữa ta sẽ qua .” Dứt lời còn sờ soạng trên mặt hắn một phen.
Mặc dù hiện tại Phong Linh muốn ở cạnh nàng, nhưng hắn cũng biết tính tình Du Thiên Linh không chấp nhận được người khác ngỗ nghịch chống đối nàng, nên hắn chỉ có thể ngoan ngoãn nghe lời.
Lại nói tiếp, dù sao người cũng đã câu dẫn tới rồi, không thiếu nửa khắc nhất thời này.
“ Vậy ta về trước chờ công chúa.” Dứt lời lưu luyến rời khỏi đây,hắn nhìn nàng với ánh mắt lưu luyến không rời, nhìn đến mức Du Thiên Linh cảm thấy ê răng.
Ngươi nói, một đại nam nhân, tại sao lại dính dính nhão nhão (ẻo lả )như tiểu cô nương.
Du Thiên Linh cọ cọ tay vào vạt áo , thay đổi bước chân đi về hướng chủ viện, trong lòng cân nhắc biểu cảm mới vừa rồi của Thời Hoài Kim là giả bộ đi? Ai ngờ nàng vừa mới xoay người lại, đã thấy Thời Hoài Kim khoanh tay trước ngực đứng sau bức tường, thần sắc lạnh như băng trên mặt kia không hề giống như đang đóng kịch.
Nàng mở to hai mắt nói: “Huynh không trở về sao?” vừa rồi nàng đùa giỡn Phong Linh, hắn đều nhìn thấy rồi sao.
Thời Hoài Kim nghe vậy cong môi cười như không cười: “Đúng vậy, quan sát học tập một chút kỹ thuật diễn của điện hạ, kỹ thuật diễn của điện hạ đúng là xuất thần nhập hóa, thật sự giống như thật.”
Tính tình này của hắn thật đúng là càng lúc càng lớn, còn dám nói mấy lời châm chọc mỉa mai nàng?
Tuy nhiên Du Thiên Linh cảm thấy rất có ý