Cả Triều Văn Võ Toàn Ưu Phiền

Chương 63


trước sau


Du Tam nói: “Tên cáo già Lưu Tiếp này thật khó đối phó, bên trong triều đình trải đầy tai mắt của hắn, chỉ cần có một chút động tĩnh, hắn đều có thể biết.”
Du Đại nói: “Ai nói không phải đâu, rốt cuộc hắn từng cách vị trí hoàng đế một bước rất gần, nhưng cuối cùng lại bị cha chúng ta vung đao đoạt mất, sao hắn có thể dễ dàng nuốt xuống cục tức này.”
Du Bá Thiên ném một cuốn sổ con lên bàn quát: “Lão tử vẫn còn sống rất tốt đấy, toàn lũ cẩu đồ nô tài nhắc đi nhắc chuyện lão tử lập trữ quân, đang ngóng trông lão tử chết sớm sao?”
Du Ngũ thưa: “Cha , ai bảo nhi tử của người rất nhiều , bên trong triều đình kéo bè kéo cánh, kiềm chế lẫn nhau, muốn tránh cũng không thể tránh, hiện nay quyền lực của đại ca và tam ca đang ở vị trí tối cao, nên mới nghĩ ra biện pháp xấu như vậy nhằm xúi giục chia rẽ mối quan hệ của huynh đệ chúng ta, may mà sáu huynh đệ chúng ta đồng lòng, nên mới không để bọn họ đạt được ý nguyện.”
Từ xưa đến nay huynh đệ trong hoàng gia , thời đại nào cũng vì vị trĩ trữ quân mà tay chân tương tàn, nhưng huynh đệ Du gia lại khác, sáu người cùng nhau lớn lên, từng đánh nhau , cãi lộn, tranh chấp, nhưng vừa đến trước mặt người ngoài thì huynh đệ lại một lòng, thân tình quan trọng hơn tất cả mọi thứ, giữa các huynh đệ không có nửa phần cất giấu.
Muốn khiêu khích xúi giục bọn họ để đoạt lại giang sơn của Du gia, khiến bọn họ tranh đấu nội bộ, Lưu Tiếp thật đúng là nghĩ sai rồi.
Bàn tay Du Bá Thiên vung lên: “Cứ để cho bọn họ nháo đi thôi, cuối cùng lão tử lập khuê nữ làm trữ quân, xem bọn họ muốn nháo như thế nào !”
Sáu huynh đệ vừa nghe thế, đồng thời nhìn về phía tiểu muội vẫn luôn không lên tiếng.
Du Thiên Linh ngáp ngắn ngáp dài, trông có vẻ uể oải ỉu xìu, thấy bọn họ đồng loạt nhìn qua, vẻ mặt Du Thiên Linh ngơ ngẩn, hiển nhiên là vừa rồi không nghiêm túc nghe bọn họ nói chuyện: “Gì? nhìn muội làm gì?”
Du Lục ngồi bên cạnh nàng, thọc thọc nàng, nháy mắt nói: “Cha nói cho muội kế vị vị trí hoàng đế đấy.”
Du Thiên Linh nghe vậy vẻ mặt liền không kiên nhẫn: “Không phải cha vẫn đang sống tốt sao? Kế vị cái gì! Còn nữa muội không thích làm hoàng đế, ai thích thì cứ làm, các huynh đừng cái rắm gì cũng đẩy lên người muội, phiền muốn chết!”
Sặc, tiểu muội bọn họ coi vị trí hoàng đế là rắm đấy, đoán chừng nếu đám triều thần kia mà biết được sẽ tức chết.
Du Tam làm mặt quỷ với nàng: “Thiên Linh, nghe nói gần đây muội phu ăn không ít dấm nha, nhìn bộ dáng mỏi mệt này của muội, hắn khiến muội lăn lộn thảm đi?”

Còn không phải sao.

Hôm qua Thời Hoài Kim mạnh mẽ ăn toàn bộ dấm, từ trên giường đến phòng tắm, cũng không biết làm bao nhiêu lần, ở trên người nàng hết gặm lại cắn, khiến trên cổ nàng hiện lên mấy điểm đỏ, hôm nay nàng không thể không mặc xiêm y cao cổ để che dấu, nhưng nóng chết nàng.
Trên mặt Du Thiên Linh không hề có chút lúng túng, trừng mắt nói: “Huynh ấy rất ngoan.

Nhưng thật ra tam ca huynh lại không được nha, thành hôn lâu như vậy mà tam tẩu còn chưa hoài thai, có bệnh thì nên xem bệnh, mặt mũi quan trọng hơn cơm ăn sao?”
Du Tam nghe xong sắc thái trên gương mặt biến đổi liên tục: “Tam ca không có cách nào so sánh với muội, muội trong nhà ngoài nhà phải ứng phó nhiều như vậy, chậc, nếu muội là nam nhân, đoán chừng hiện nay nữ nhi đã thành đàn.”
Du Thiên Linh nâng cằm miệt thị hắn: “Như thế nào? Mị lực của ta lớn, huynh hâm mộ sao? Ta sinh ra đã có sẵn, hâm mộ cũng không được, nếu không huynh đi tìm nương mà thắc mắc đi, tại sao không sinh huynh tốt một chút?”
Du Tam bị thân muội muội nói cho không còn gì để nói, mấy huynh đệ khác cùng Du Bá Thiên đều nghẹn cười, vẫn là Du Đại đứng ra hoà giải: “Được rồi hai người các ngươi, đây là lời nói mà thân huynh muội nên nói sao? Để người ngoài nghe thấy còn không chê cười hai người các ngươi!” Nói xong còn đặc biệt nói với Du Tam, “Tam nhi, có ca ca nào nói như vậy với muội muội sao? Thật không có bộ dáng ca ca!”
Du Tam oan muốn chết, cãi nhau thua cũng thôi đi, từ bao giờ mà người sai biến thành hắn rồi!
Du Thiên Linh khoe khoang: “Nghe thấy đại ca nói không? Về sau nói chuyện với muội phải khách khí một chút, phải có bộ dáng của ca ca! Cũng không biết những triều thần đó làm sao thấy được tiềm lực nhất thống thiên hạ của huynh, chậc, đoán chừng tất cả đều bị mù đi.” Nói xong nàng còn quay sang nói với cha “Cha, người nhớ kỹ những người này, người mắt mù cũng không thể trọng dụng!”
Du Tam quay mặt đi: Ta lựa chọn không nghe thấy.
Du Nhị nói: “Tiểu muội thật đúng là có bản lĩnh, khối xương khó gặm là Văn gia kia cũng bị muội gặm sạch, tuy nhiên ta nghe bên ngoài đồn thổi rằng kinh thành tam kiệt Dung Tranh cũng có vài phần sâu xa với muội?”
Du Tứ vừa nghe thế thì phì một tiếng: “Thiên Linh, muội thật có bản lĩnh, kinh thành tam kiệt tất cả đều bị muội gặm qua rồi?”

Du Thiên Linh xì một tiếng khinh miệt: “Gặm cái gì? Gặm cái gì! Nếu muội là cẩu, các huynh một người cũng không chạy được!”
Lúc này vẫn là Du Đại kéo trở về chủ đề chính, nói: “Tiểu muội, chuyện của muội với Dung Tranh là thế nào?”
Du Thiên Linh nhíu mày, ngày hôm qua nàng mới gặp Dung Tranh, bên ngoài nhanh như vậy đã có tin đồn nhảm nhí, tất nhiên là do có người nhìn thấy, còn cố tình truyền ra ngoài.
“Hắn chính là Bạch Dung.”
Du Bá Thiên và sáu huynh đệ vừa nghe thế, tất cả đều im bặt.

Tiểu công chúa nhà bọn họ sống đến bây giờ rất ít khi ăn mệt, chỉ có duy nhất một lần chính là thua trên người tên Bạch Dung này, sau khi trở về còn thương tâm một trận đấy, vì thế hai chữ Bạch Dung này đều trở thành cấm kỵ nhà bọn họ.
Du Thiên Linh gõ đầu ngón tay lên bàn, hỏi: “Dung gia là vây cánh của ai?”
Mấy huynh đệ hai mặt nhìn nhau, Du Nhị nói: “Cũng coi như là thanh quan đi, có quan hệ không tồi với Lưu hàn lâm, Lưu hàn lâm là môn sinh của Văn thái sư.

Mà cách làm việc của Dung gia này chính là làm nhiều nói ít, giống như không kéo bè kéo cánh, tuy nhiên ta nghe nói quan hệ của Dung Tranh với người trong nhà cũng không tốt lắm, hắn vẫn luôn sống tại quan xá, rất ít khi về nhà.”
Du Ngũ nói: “Trong kinh thành đích thứ rất rõ ràng, tuy rằng hắn có tài hoa, nhưng dù sao cũng là con vợ lẽ, nghĩ đến ở trong

nhà bị con vợ cả đè nặng sẽ sống không được thoải mái đi, nghe nói con vợ cả còn nhỏ tuổi hơn hắn.”
Hiện nay Dung Tranh hai mươi tuổi, theo lời hắn nói thì năm hắn mười tám tuổi hắn mới nhận tổ quy tông.


Du Thiên Linh chỉ cần nghe vài câu nói, cũng biết hắn và Dung gia có một quá khứ không thoải mái.
Lúc này Du Tam lại ngoi đầu lên nói: “ Dung Tranh này là một nhân tài, lúc trước thời điểm xây dựng tháp chạm phải vách tường, ba, năm lão thần Công Bộ tụ họp lại cũng không giải quyết được vấn đề, chính hắn là người đã hóa giải được vấn đề, cuối cùng mới có thể thuận lợi hoàn thành việc xây tháp, là nhân tài đáng giá để mượn sức.”
Du Tứ nói: “Nhân tài thì thế nào? Dám trêu chọc tiểu muội của chúng ta, ta cũng không thể cho hắn ăn trái ngọt đâu!”
Du Thiên Linh nghe xong lắc đầu: “Chuyện muội và hắn là chuyện đã qua, lúc trước …… Kỳ thật là muội hiểu lầm hắn, về phía hắn muội sẽ nhìn rồi làm, các huynh không cần nhúng tay.”
Mấy người ca ca hai mặt nhìn nhau, vẫn không rõ lắm rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra.
Du Bá Thiên nhìn tiểu nữ nhi, nửa ngày sau mới nói: “Thiên Linh, cha dung túng con, chủ yếu vẫn là muốn con được sống vui vẻ, chuyện trong triều đình nếu con không muốn quản, cũng không cần miễn cưỡng.”
Kỳ thật Du Thiên Linh tùy ý làm bậy như vậy, là muốn giúp sáu vị ca ca chắn không ít phiền toái, thanh danh của nàng rất hỗn loạn, nhưng cũng khiến những việc vô lý mà nàng làm có vẻ càng hợp tình hợp lý hơn, để người trong triều không cảnh giác với nàng.

Trên triều đình luôn có một số việc không dễ dàng giải quyết ở ngoài sáng, Du Bá Thiên làm hoàng đế có rất nhiều mối lo, vì thế Du Thiên Linh sẽ đi làm, vừa không khiến người chú ý lại có thể thuận lợi giải quyết.
Cho nên Du Thiên Linh đã làm rất nhiều chuyện mà nàng không nguyện ý làm, nàng cũng không tùy ý như nàng thể hiện bên ngoài.
Du Thiên Linh đứng lên nói: “Cái gì miễn cưỡng với không miễn cưỡng? Thiếu nợ, sớm muộn gì cũng phải trả, con đi về trước.” Dứt lời vẫy tay, nhanh nhẹn chạy lấy người.
Trước khi Du Thiên Linh rời cung nàng dạo qua một vòng trước của Công Bộ, không phát hiện bóng dáng Dung Tranh, nàng cũng không đến hỏi Dung Tranh đi đâu, mà thay đổi bước chân đi về phía ngoài cung.
Nàng trái lo phải nghĩ, vẫn không nên để Dung Tranh lỗ mãng hấp tấp đến phủ Phò mã , tính tình Thời Hoài Kim hiện tại quả thực không thể trêu vào, nàng vẫn muốn đơn độc nói chuyện cùng Dung Tranh trước.
Ngày hưu mộc, Du Thiên Linh mời Văn Tu Viễn tới chơi.
Thời điểm Thời Hoài Kim cùng nàng ra cửa đón khách , hắn hỏi: “Hôm nay không phải Dung đại nhân muốn tới đây sao? Sao nàng còn mời Trọng Khanh.”

Du Thiên Linh vỗ đầu, nói: “Ai, đã quên nói với huynh, hôm qua ta gặp Dung Tranh, Công Bộ của hắn rất bận hắn không có cách nào thoát thân, hôm nay hắn không tới được, ta nghĩ hôm nay là ngày hưu mộc , không thể lãng phí, hôm qua thời điểm đi về vừa lúc gặp được Trọng Khanh, hỏi hắn có thời gian tới nhà chúng ta chơi không, hắn liền đồng ý.”
Thời Hoài Kim nghe vậy không tiếng động liếc mắt đánh giá nàng một lượt, thời điểm bị hắn nhìn tới mức Du Thiên Linh có chút chột dạ, hắn mới nói: “Như vậy sao , vừa lúc ta cũng chép xong sách, có mấy câu đọc không hiểu, có thể thảo luận một chút cùng Trọng Khanh.”
Du Thiên Linh vừa nghe vậy vội vàng gật đầu: “Trọng Khanh học thức uyên bác, nhất định có thể hiểu, huynh thảo luận với hắn thật tốt.”
Hai người đến trước cửa phủ đón Văn Tu Viễn, hiện giờ Văn Tu Viễn và Thời Hoài Kim càng nói chuyện càng hợp, sau khi chào Du Thiên Linh, hắn liền quay sang nói chuyện cùng Thời Hoài Kim.
Du Thiên Linh đi phía sau, nàng tiến vào thư phòng cùng bọn họ, ngồi bên cạnh trầm mặc không lên tiếng nhìn hai người ngươi một lời ta một chữ nghiên cứu thi thư, nhưng tâm trạng lại trôi nổi ở tận đâu, thỉnh thoảng lại liếc mắt nhìn ra bên ngoài một cái.
Hình như Thời Hoài Kim đã nhận ra, hắn ngước mắt nhìn nàng một cái: “Thiên Linh, nếu nàng bận việc, cứ đi làm việc của mình đi, ta và Trọng Khanh cũng không thể xong trong chốc lát được.”
Du Thiên Linh vừa nghe vậy liền xua tay nói: “Vội cái gì nha, ngày hưu mộc ta cũng không có chuyện gì, ta sẽ ở lại đây cùng các huynh .” Nói xong nàng còn thò người qua nhìn vài lần.
Chỉ là lời này của nàng vừa dứt, bên ngoài Trần Nhượng liền bước tới bẩm báo: “Đại tướng quân, Lục tướng quân có việc gấp muốn bẩm báo với ngài, muốn ngài quay về doanh trại một chuyến.”
Du Thiên Linh nghe xong thì nhíu mày: “Lão lục này! Mỗi ngày đều chỉ huy ta tới tới lui lui, nếu hắn có việc gấp , hắn không biết đến phủ Phò mã tìm ta hay sao? Còn bắt ta trở lại doanh trại!”
Thời Hoài Kim thông tình đạt lý khuyên nàng: “Hẳn là trong quân có việc, nàng mau chóng đi đi, đừng trì hoãn.”
Du Thiên Linh còn tỏ vẻ rất không vui: “Được rồi được rồi, các huynh trò chuyện đi, ta qua đó nhìn xem.” Nói xong nàng lại quay sang Văn Tu Viễn, “Buổi tối lưu lại dùng bữa tối nha! Ta nhất định sẽ nhanh chóng trở về!” Nói xong người chạy nhanh như chớp.
Văn Tu Viễn ngước mắt nhìn thoáng qua, nhàn nhạt nói: “Nhìn qua có vẻ thật sự cấp bách.”
Thời Hoài Kim rũ con ngươi xuống, cầm bút tiếp tục viết, lạnh nhạt nói: “Lòng có sở niệm, có thể không vội sao?”
Văn Tu Viễn nhìn chữ viết của hắn, kết cấu đã loạn, rõ ràng trái tim đã bị quấy nhiễu .


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện