Cả Triều Văn Võ Toàn Ưu Phiền

Chương 75


trước sau


Du Thiên Linh đứng từ xa nhìn Thời Hoài Kim chẩn trị cho Dung Tranh, cũng không tiến lên hỏi thăm bệnh tình như thế nào, nàng không muốn hắn hiểu lầm nàng không tín nhiệm cách làm người của hắn.

Kỳ thật nàng rất tín nhiệm hắn, nói ra lời nói kia vì sợ rằng hắn chữa bệnh cho Dung Tranh, nhưng trong lòng lại không thoải mái, cảm thấy nàng đang làm khó người khác, so với hắn thì nàng càng coi trọng Dung Tranh hơn, nhưng nếu Thời Hoài Kim không muốn, tuy rằng nàng có chút thất vọng nhưng cũng sẽ không cưỡng cầu, nàng sẽ nghĩ biện pháp khác.
Nói ngắn lại, trên phương diện dỗ dành nam nhân, nàng có thể biểu hiện bằng hành động, nhưng lời nói thì thật sự không nói ra được.
Đang nghĩ ngợi , Thời Hoài Kim nhìn thoáng qua phía nàng, Du Thiên Linh vội vàng bày ra một gương mặt tươi cười với hắn, nhưng hắn liếc mắt một cái liền tiếp tục nói chuyện với thái y.
Du Thiên Linh sờ cánh mũi: Nương, tại sao nàng lại có loại cảm giác bị thất sủng ? tuy nhiên…… nam nhân của ta nghiêm túc lên bộ dáng thật là đẹp mắt.
Thời Hoài Kim thực sự tận tâm với Dung Tranh, sau khi đến ngay cả ngụm nước hắn cũng chưa uống, xem bệnh cho Dung Tranh, lại xử lý miệng vết thương lần nữa, sai người lấy dược sắc thuốc, lại thi châm chẩn trị, thỉnh thoảng thái y ở bên cạnh còn muốn thỉnh giáo hắn vài câu, hắn đều kiên nhẫn giảng giải.
Mới đầu mấy vị thái y này không quá coi trọng Thời Hoài Kim, nhưng từ hành động của Thời Hoài Kim, bọn họ liền tâm phục khẩu phục, đứng một bên làm trợ lý cũng là cam tâm tình nguyện.
Thấy vậy, trong lòng Du Thiên Linh không khỏi có chút kiêu ngạo, nhìn nam nhân nàng chọn xem, đa tài đa nghệ, thông tuệ săn sóc, bên ngoài tất cả những người nói hắn không tốt đều là người mù!
Du Thiên Linh nhìn trong chốc lát, cảm giác mình cũng không giúp được việc gì, thấy nam nhân nhà mình bận rộn tới mức ra mồ hôi, đang dùng tay áo lau mồ hôi, nàng vội vàng quay lại doanh trướng của mình cầm một chiếc khăn sạch sẽ lại đây, muốn lau mồ hôi cho hắn: “Huynh muốn nghỉ ngơi một chút không?”
Thời Hoài Kim ngẩng đầu đối diện với gương mặt ân cần của nàng , lắc đầu: “Điện hạ nên tránh mặt đi, ta muốn thi châm cho Dung đại nhân .”
Dung Tranh trên giường thân trên trần trụi, trên ngực cắm vài cây châm, Du Thiên Linh chỉ cảm thấy đau, cũng không cảm giác được cái gì không ổn: “Đừng khiến mình mệt mỏi, huynh có khát không? Ta đi rót cho huynh ly trà.”
Thời Hoài Kim đứng thẳng thân mình, chuyển mắt về phía nàng nói: “Điện hạ là nữ tử, lúc này Dung đại nhân quần áo không chỉnh tề, thỉnh điện hạ tránh mặt.”
Du Thiên Linh vừa nghe lời này rốt cuộc nàng nàng cũng hiểu ý tứ của nam nhân nhà nàng, vỗ trán nói: “Nhìn xem, ta cũng không chú ý tới, ta sẽ đi ra ngoài.” Từ nhỏ nang đã cùng nam nhân chơi đùa với nhau, còn cái gì chưa thấy qua, nhưng dù sao nam nhân nhà nàng cũng là nam nhân , chắc chắn huynh ấy sẽ không thích nàng nhìn nam tử khác, đặc biệt khi nam tử kia lại là người yêu cũ của nàng, nàng nhanh chóng đi ra ngoài, bảo Trần Khiêm đi vào bưng trà rót nước cho nam nhân nhà nàng.

Có Thời Hoài Kim ở đây, Du Thiên Linh đi xử lý công sự trong quân , bất tri bất giác sắc trời đã tối, thái y đã hồi cung từ sớm, hiện nay trong doanh trướng chỉ có Dung Tranh, Thời Hoài Kim và ba vị quân y.
Du Thiên Linh thăm dò nhìn thoáng vào bên trong, Thời Hoài Kim phân phó ba vị quân y cái gì đó, ba vị quân y liên tục gật đầu, sau đó lui ra ngoài, trong phòng chỉ còn lại Dung Tranh trên giường, cùng hai người Thời Hoài Kim và Trần Khiêm.
Du Thiên Linh đi vào , tống cổ Trần Khiêm rời đi, tiến đến bên cạnh Thời Hoài Kim nói: “Đói bụng sao? Đi ăn một chút trước đi.”
Thời Hoài Kim không để ý tới câu hỏi này của nàng, nói: “Mới vừa rồi Dung đại nhân đã uống thuốc xong , nếu qua một đêm hắn có thể tỉnh, liền chứng minh hắn đã dạo một vòng quỷ môn quan trở về, tiếp tục trị liệu liền có thể khỏi hẳn, nếu vẫn chưa tỉnh lại, ta cũng bó tay không có biện pháp.”
Du Thiên Linh nhìn Dung Tranh trên giường, không biết có phải do tác dụng tâm lý hay không, nàng cảm thấy sắc mặt hắn khôi phục một chút hồng nhuận, nhìn khá hơn nhiều: “Hắn có bao nhiêu khả năng có thể tỉnh dậy?”
Thời Hoài Kim cũng nhìn Dung Tranh, đáp: “Bảy phần đi.”
Du Thiên Linh nghe xong nhẹ nhàng thở ra: “Tỷ lệ vẫn tỉnh dậy rất lớn.”
Thời Hoài Kim không khách khí tạt cho nàng bát nước lạnh nói: “ Không nhất định, vẫn còn ba phần không tỉnh được.”
Du Thiên Linh duỗi tay đặt lên vai hắn, gương mặt kề sát vào gương mặt hắn: “Dự a vào bản lĩnh của tướng công ta , hắn đương nhiên sẽ tỉnh lại.”
Thời Hoài Kim lại đẩy nàng ra, nói: “Trên người ta đều mướt mồ hôi, không sạch sẽ, nàng đừng đụng vào ta.”
Du Thiên Linh càng không nghe theo, ôm chặt eo hắn, đặt cằm trên vai hắn nói: “Ai dám nói huynh không sạch sẽ, huynh là nam tử sạch sẽ nhất trên thế gian này, huynh có rớt xuống hầm cầu ta cũng cảm thấy huynh thơm nhất.” Dứt lời dùng sức hít một hơi trên người hắn, khắp khoang mũi đều là mùi hương quen thuộc kia.
Nàng ôm hắn, nhưng Thời Hoài Kim lại không biết nàng là thật lòng, hay là bởi vì muốn hắn trị liệu thật tốt cho Dung Tranh mà cố tình lấy lòng, cho nên hắn cũng không biết là mình nên tham luyến cái ôm này hay là mình nên đẩy nàng ra như một dấu hiệu của sự sáng suốt.
Nửa ngày sau, Thời Hoài Kim vẫn đẩy nàng: “Ta muốn tắm gội.”
Trong lòng Du Thiên Linh không cong cong vòng vèo nhiều như vậy, vừa nghe lời này nàng liền buông lỏng hắn ra, sảng khoái nói: “Được, ta đi phân phó người chuẩn bị nước ấm cho huynh, lát nữa huynh đến doanh trướng của ta tắm gội đi, nơi đó thanh tịnh.”
Thời Hoài Kim lắc đầu: “Không cần, dọn tới nơi này là được rồi, ta còn muốn chăm sóc Dung đại nhân.”

Du Thiên Linh lại quay đầu nhìn Dung Tranh trên giường, hiện nay hắn không động đậy, Thời Hoài Kim không ở đây chắc hẳn sẽ không có việc gì đi? Nàng không muốn nam nhân nhà mình ngay cả ăn một bữa cơm tắm rửa một cái cũng không được yên ổn, liền nói: “Huynh an tâm đi thôi, lát nữa ta gọi mấy quân y đến trông thay huynh.”
Thời Hoài Kim nói với nàng: “Nhưng ta ở chỗ này sẽ càng ổn thỏa hơn.”
Lời nói là thế, nhưng Du Thiên Linh lại càng đau lòng cho nam nhân nhà mình: “Cũng không tốn quá nhiều thời gian, huynh đi ăn một bữa cơm tử tế, tắm gội một lần, trước tiên ta ở nơi này xem một lát, nếu có việc gì ta sẽ cho người đi gọi huynh.”
Thời Hoài Kim nhìn nàng, lại nhìn Dung Tranh: “Một mình nàng?”
Du Thiên Linh vội xua tay, chỉ chỉ bên ngoài nói: “Sao có thể, không phải còn có Trần Khiêm cùng Trần Nhượng sao? Lát nữa ta gọi bọn hắn tiến vào.”
Thời Hoài Kim nhéo nhéo cổ tay có chút đau nhức, đứng lên nói: “Được rồi, ta đi dùng

bữa trước.”
Du Thiên Linh đứng dậy đưa hắn ra ngoài trướng: “Không cần ăn quá nhanh, miễn cho lại bị đầy hơi.”
Thời Hoài Kim gật đầu xoay người rời đi, Du Thiên Linh nhìn theo bóng dáng hắn cho đến khi không nhìn thấy thân ảnh nữa nàng mới xoay người trở về, ngồi xuống mép giường một lần nữa, thở dài với Dung Tranh đang hôn mê: “Sớm biết thế này, nói cái gì ta cũng không cho ngươi tiến vào quân doanh, thà rằng giữa chúng ta không còn bất cứ mối liên hệ nào nữa, vẫn tốt hơn tình cảnh hiện nay.”
“Có một số việc đã được định sẵn, trốn cũng không thoát, ông trời muốn khảo nghiệm nàng, ai cũng không tránh được.”
Du Thiên Linh nghe tiếng quay đầu lại, Hướng Trạch đi về phía nàng.
Nàng hỏi: “Ngươi còn chưa đi?”
Hướng Trạch kéo chiếc ghế trước mặt ra ngồi xuống, nói: “Không đâu, từ sau khi vào triều làm quan , ngày nào ta cũng sáng đi chiều về, không tiêu dao tự tại bằng thời điểm lăn lộn trên giang hồ, hiện giờ rốt cuộc có cơ hội lười biếng, ta sao có thể bỏ được mà trở về làm việc.”
Du Thiên Linh phụ họa hắn nói: “Đúng vậy, trở thành triều thần có quyền lực lớn, lại không tiêu dao tự tại bằng trước kia, có đôi khi ta rất hoài niệm những ngày tháng trước kia.”
“Ta không có cách nào so sánh với điện hạ, điện hạ tay cầm quyền cao, lòng mang kế hoạch lớn chí lớn, mỗi một ngày là một cuộc hành trình.


Mà ta lưu tại nơi đó cũng chỉ vì muốn báo thù rửa hận thôi, cảm giác mỗi một ngày đều là dày vò.”
Mặc dù Du Thiên Linh chưa từng thấy qua phụ thân hắn, nhưng nàng nghe nói phụ thân hắn là một vị quan tốt vì dân làm việc, nhưng lao lực cả đời lại lưu lại một tội danh tham ô nhận hối lộ, thật sự là thế đạo bất công.
Nàng hỏi: “Có tiến triển gì chưa?”
Hướng Trạch lắc đầu: “Không có tiến triển gì, nhưng cũng coi như có chút tiến triển, nhất định là năm đó người nọ có tầm ảnh hưởng lớn đối với thế cục trong triều , mà nhân vật có tầm ảnh hưởng lớn cũng không có mấy người.”
Hiện giờ người quyền thế lớn nhất không ai ngoài Lưu Tiếp, Du Thiên Linh hỏi hắn: “Là Lưu Tiếp sao?”
Hướng Trạch lắc đầu: “Ta cũng không biết, nhưng lúc ấy phụ thân ta bị hàm oan, người duy nhất đứng ra nói chuyện giúp ông đó là Lưu Tiếp, quan hệ cá nhân của ông ta và phụ thân ta cũng không tồi, lúc nhỏ ta cũng từng gặp ông ta mấy lần, hiện giờ ta trở lại trong triều, ông ta ngẫu nhiên còn chỉ điểm ta một hai câu, cho nên ta cũng không chắc.”
Hắn nói xong lại bổ sung một câu: “Tuy nhiên đây đều là quan hệ cá nhân từ đời trước, hiện nay người có ân tình với ta chính là điện hạ, ta đương nhiên sẽ đứng về phía điện hạ.”
Du Thiên Linh hiểu, nếu Hướng Trạch không đứng về phía nàng, hắn sẽ không nói những việc khiến nàng nghi ngờ ?
“Nghi người thì không dùng, dùng người thì không nghi.”
Hướng Trạch cười: “Điện hạ anh minh.

Chỉ là…… Ta vẫn luôn không quá rõ vì sao lúc trước điện hạ lại lựa chọn tin tưởng ta, lại hao hết tâm lực mạo hiểm giúp ta, ta biết lúc trước trong cuộc chiến đoạt vị của Hồng Nhạn Lâu, điện hạ đã âm thầm trợ giúp ta, cái mệnh này của ta may mà có điện hạ mới có thể giữ đến ngày hôm nay.”
Du Thiên Linh quay đầu nhìn về phía hắn, nửa ngày sau mới nói: “Ta nói là bởi vì ngươi lớn lên xinh đẹp, ngươi tin sao?”
Hướng Trạch nghe xong thì sửng sốt, sau đó cười ha ha lên: “Điện hạ, cái cớ dùng để qua loa lấy lệ với người ngoài này , không cần dùng lên người ta.”
Du Thiên Linh nhún vai: “Không tin thì thôi.” Dù sao nàng cũng sẽ không nói cho hắn, là bởi vì lúc ấy nàng lòng dạ hẹp hòi, phái người đi đánh hắn, kết quả trời xui đất khiến lại cứu hắn, sau đó thấy hắn rất đáng thương, liền buông tha cho hắn.
Hướng Trạch thấy nàng không nói gì, quay đầu nhìn về phía Dung Tranh đang hôn mê, hỏi nàng nói: “Nếu có một ngày ta cũng như thế, điện hạ sẽ cứu ta sao?”

Du Thiên Linh nghe vậy nhíu mày: “Ngươi còn ngóng trông biến thành loại nửa chết nửa sống này sao? Suy nghĩ một chút chuyện tốt đi, đừng có nhàn rỗi không có việc gì lại tìm phiền toái cho ta, chỉ một mình Dung Tranh ta đã không biết nói sao với Phò mã rồi, nếu thêm ngươi nữa, ngươi còn muốn ta sống không?”
Hướng Trạch nghe vậy cười ha ha: “Điện hạ yên tâm đi, ngày khác ta sẽ mời Phò mã, nói rõ ràng mối quan hệ giữa ta và ngài, sẽ không để hắn hiểu lầm.”
Du Thiên Linh nghi ngờ nhìn hắn: “Thật sự? Không lừa ta?”
Hướng Trạch bảo đảm nói: “Ta ngoại trừ lừa gạt bạc của ngài, đã từng lừa thứ khác chưa?”
Vừa ngẫm lại những lần bị hắn lừa bạc Du Thiên Linh liền đau lòng, nhưng nếu hắn có thể thay nàng giải thích rõ ràng với Thời Hoài Kim, số bạc đó cũng không tính là hoàng phí.

Du Thiên Linh gật đầu: “Làm tốt sẽ không thiếu chỗ tốt của ngươi.”
Hướng Trạch nghe vậy thể hiện một bộ dáng vui mừng ra mặt, đứng dậy nói: “Điện hạ chờ đi, ta đi về trước.”
Du Thiên Linh gật đầu nói: “Đi đi.”
Hướng Trạch đi không lâu, liền có quân y tới trông người bệnh thay Du Thiên Linh, Du Thiên Linh cảm thấy mình lưu lại chỗ này cũng không có việc gì, liền quay trở về doanh trướng đi thăm nam nhân của nàng.
Thời điểm nàng trở lại doanh trướng, Thời Hoài Kim đã ăn xong bữa tối, đang tắm gội, bên trong vang lên tiếng nước, chỉ nghe thôi Du Thiên Linh cũng có thể tưởng tượng được hình ảnh hương diễm bên trong.

Từ lúc Thời Hoài Kim sinh bệnh, phu thê bọn họ liền không làm những chuyện thân mật, nhưng hiện giờ cũng không phải thời điểm làm loại sự tình này.

Du Thiên Linh suy nghĩ xong thì không đi vào nữa, đứng ở ngoài cửa làm môn thần.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện