Vòng qua bức tường đi vào trong viện, Du Tứ vốn tưởng rằng trong sân viện sẽ có cảnh cỏ dại mọc thành cụm, một bộ dáng hoang vu nghèo túng, lại không nghĩ tới trong viện rất sạch sẽ, mặc dù là ban đêm nhưng vẫn có thể nhìn ra nơi đây thường xuyên có người tới xử lý.
Hắn gọi Dung Tranh lại nói: “Này, nơi này có người sống sao?”
Dung Tranh không để ý đến hắn, chạy thẳng đến trước mặt Du Thiên Linh, cầm cổ tay nàng nói: “Tiểu thất, ta dẫn nàng đi xem.
” Dứt lời hắn lôi kéo Du Thiên Linh đi theo hắn.
Du Tứ vội theo sau: “Ai! Ngươi đừng nghĩ đưa tiểu muội ta rời khỏi tầm nhìn của ta!”
Dung Tranh không thèm để ý tới hắn, lôi kéo Du Thiên Linh chạy ra phía sau ngôi nhà, phía sau là tiểu lâu hai tầng, trong nháy mắt Du Thiên Linh liền biết hắn muốn đưa nàng đi xem cái gì.
Dung Tranh nhét đèn lồng trong tay vào tay nàng: “Tiểu Thất, nàng đứng ở chỗ này chờ một chút, ta vào trong đốt đèn.
” Nói xong hắn mang vẻ mặt gấp không chờ nổi chạy vào trong tiểu lâu.
Du Tứ đuổi kịp đứng bên cạnh Du Thiên Linh nói: “Tiểu muội, trong hồ lô của hắn bán cái gì vậy? Tiểu lâu khó coi như vậy có gì để xem.
”
Du Thiên Linh khoanh tay đứng yên, lẳng lặng nhìn tiểu lâu dần dần được thắp sáng trong bóng đêm, từ lầu một đến lầu hai, cửa sổ đều được mở ra, từ xa cũng có thể nhìn thấy các kệ để đồ tầng tầng lớp lớp ở bên trong, Dung Tranh lướt qua chúng, nhanh chóng chạy xuống dưới lầu, chạy đến nàng trước mặt.
Hắn cười nhìn nàng, trong mắt dường như chứa đựng đầy ánh sao, lấp lánh tỏa sáng: “Tiểu Thất, ta dẫn nàng vào xem!” Dứt lời hắn kéo tay nàng, dẫn nàng đi vào bên trong.
Bên trong giống như tưởng tượng của Du Thiên Linh, đều là kệ đỡ vũ khí, bên trên có đủ loại vũ khí với các kiểu dáng khác nhau, chủng loại còn nhiều hơn số lượng mà nàng biết, hắn lại đưa nàng lên lầu hai, lầu hai có rất nhiều kệ sách, bên trên đều là chút bí tịch võ công, hoặc binh pháp truyền kỳ, còn có một mặt tường trống, trên tường được dán những bức họa, cũng không phải núi cao nguy nga, bình nguyên rộng lớn gì đó, mà là một nữ tử đang luyện kiếm, mặc dù nàng kia không có khuôn mặt, nhưng Du Thiên Linh vừa nhìn chiêu thức liền biết đó là nàng, hắn nhớ hết bộ dáng ngày thường lúc nàng luyện võ, thậm chí mỗi một chiêu thức võ công đều đi kèm với một bộ xiêm y không giống nhau, những chi tiết này hắn đều nhớ kỹ……
Dung Tranh thấy nàng nhìn bức họa trên tường, hắn đi đến chạm vào chi tiết chưa vẽ của bức tranh, trong giọng nói lộ ra một tia buồn bã : “Không biết vì sao, thời điểm ta ngồi vẽ ở nơi này, ta luôn không nhớ nổi nàng trông như thế nào, nhưng hiện tại thì tốt rồi, nàng ở bên cạnh ta, ta có thể bổ sung thêm gương mặt cho bức tranh!” Hắn quay đầu lại nhìn nàng, trên mặt mang theo một chút chờ đợi, “Tiểu Thất, ngày mai chúng ta cùng nhau làm , được không?”
Du Thiên Linh nhìn những bức tranh sinh động như thật đó, nửa ngày sau nàng mới nhìn về phía Dung Tranh, thần sắc bình tĩnh nói: “Bạch Dung, ta mệt mỏi, ta muốn đi nghỉ ngơi.
”
Nàng không cự tuyệt, cũng không đồng ý, mà lựa chọn cái gì cũng không nói.
Dung Tranh nhìn hai tròng mắt bình tĩnh không gợn sóng của nàng, cuối cùng ánh sáng trong mắt hắn cũng ảm đạm giống như ánh đèn mờ không thể sáng rõ.
Hắn nói: “Được, ta đưa nàng đi nghỉ ngơi.
” Hắn đi đến trước mặt nàng, giữ chặt tay nàng, Du Thiên Linh cũng không cự tuyệt, chỉ là thần sắc trên mặt rất lạnh nhạt.
Du Tứ xem xong đủ các loại binh khí mới lạ ở dưới lầu một , rốt cuộc cũng chạy lên lầu hai , thấy Dung Tranh nắm tay tiểu muội nhà hắn, hắn đi lên tách rời tay hai người ra: “Tiểu tử thúi, ngươi định nhân cơ hội chiếm tiện nghi của tiểu muội ta có phải hay không? Tránh ra tránh ra!” vừa nói hắn vừa đẩy người ra, đứng giữa hai người, lại đánh giá khắp nơi một lần, “Nơi này giống như không có gì đẹp nha.
”
Du Thiên Linh đi xuống dưới lầu trước: “Muội mệt mỏi, nếu huynh muốn nhìn ngày mai lại xem đi.
”
Du Tứ đuổi theo nàng: “Không phải muội vừa mới tỉnh ngủ sao? Tại sao bây giờ đã mệt mỏi rồi, tiểu muội, gần đây muội rất không thích hợp nha!”
Tâm tình Du Thiên Linh không được tốt, nàng không phản ứng lại mà xải bước đi ra bên ngoài, mới vừa bước ra liền có thị vệ tiến lên bẩm báo: “Điện hạ, chúng ta bắt được một lão nhân lén lút ở ngoài cửa.
”
Ngôi nhà này rõ ràng là có người quét tước định kỳ, lão nhân kia tất nhiên là người quét tước cho ngôi nhà.
“Đưa người tới đây, không được vô lễ.
”
Thị vệ gật đầu đồng ý, qua một lúc lâu thị vệ dẫn một lão hán đầu tóc hoa râm tới đây.
Lão hán nhìn thấy Du Thiên Linh đầu tiên là kinh ngạc, sau đó bước nhanh đến trước mặt nàng cẩn thận nhìn, sau đó tươi cười rạng rỡ nói: “U, đây không phải là tức phụ Bạch gia sao? Rốt cuộc ngươi cũng trở lại! Cuối cùng Tiểu Bạch cũng đợi được ngươi trở lại!” Nói xong ông mới nhìn thấy Bạch Dung ở phía sau, lại đi qua chúc mừng hắn nói, “Ta vừa thấy ngôi nhà này sáng đèn, liền biết ngươi đã trở lại, thật không nghĩ tới ngươi còn mang tức phụ trở về ! Ngươi nha, cuối cùng cũng hết khổ!”
Dung Tranh nhận ra ông: “An bá.
”
Lúc này Du Thiên Linh mới nhớ tới, đây là lão hán hàng xóm trước đây ở Quách gia thôn, bạn già của ông qua đời, nhi tử và tức phụ đều đi làm thuê ở bên ngoài, để lại một mình lão hán ở nhà, vì thế ông thường xuyên lại đây ăn cơm, trêu ghẹo hai người bọn họ.
“Thì ra là An lão bá.
”
An bá vừa nghe thế liền vỗ tay nói: “Còn không phải sao, mệt ngươi còn nhớ đến ta! Ngươi cũng không biết mấy năm nay Tiểu Bạch sống khổ sở biết bao nhiêu, ngày ngày hắn đều mong ngóng ngươi trở về, hiện tại cuối cùng ngươi cũng trở lại!” ông lải nhải nói về những khổ sở mà Dung Tranh phải chịu trong mấy năm nay,