Qua một khoảng thời gian thái y liền bưng thuốc tới, vẫn luôn khuyên can Du Thiên Linh: “Điện hạ, ngài nên suy nghĩ lại, thuốc này rất hại thân, ngài còn trẻ, sau này ngài vẫn cần con cháu đầy nhà……”
Du Thiên Linh ngoảnh mặt làm ngơ, liếc mắt nhìn ông một cái, vẫy tay cho hai quân y lui ra: “Các ngươi đều đi ra ngoài đi, chỉ cần thái y lưu lại là được rồi, không có lệnh của ta không được đi vào.
”
Thái y là người có trình độ cao nhất, lưu lại cũng không có gì sai, hai quân y liền lui ra ngoài, tiện tay đóng kín cửa.
Thái y tiếp tục không tiếc sức lực khuyên can Du Thiên Linh, liệt kê hơn mười lý do không nên dùng thuốc phá thai, Du Thiên Linh day day lỗ tai, tùy tiện chỉ vào chậu cây xanh: “Thấy chậu cây kia không?”
Thái y quay đầu lại nhìn thoáng qua, trả lời: “Điện hạ, đó là Da Hổ Lan.
”
Du Thiên Linh không kiên nhẫn nói: “Quản nó là Lan gì, ngươi đổ hết bát thuốc kia vào chậu cây đó là được rồi.
”
Thái y nghe vậy nhìn Du Thiên Linh một cái, lại nhìn Da Hổ Lan một cái, có chút tỉnh ngộ nói: “Điện hạ đây là……”
Ông là lão thái y trong cung, đầu óc so với rỉ sắt còn nhạy bén hơn, Du Thiên Linh nói: “Ta muốn ngươi thay ta dấu diếm chuyện ta mang thai, ngươi chỉ cần khiến mọi người cho rằng thai nhi trong bụng ta đã bị bỏ, những chuyện dư thừa ngươi không cần hỏi.
”
Thái y hiểu được, ông biết điện hạ không thể đối xử tàn nhẫn với chính mình và hài nhi của mình một cách tàn nhẫn như vậy, dù sao cũng là thai đầu, vẫn nên nhẫn nhịn một chút.
Ông bưng bát thuốc như củ khoai lang phỏng tay, vừa nghe lời này vội vàng đổ bát thuốc vào trong chậu cây: “Điện hạ như vậy là đúng rồi, duyên phận giữa mẫu tử rất khó tu, cũng không thể tùy tiện quyết định, nếu ……”
Du Thiên Linh không muốn nghe ông lải nhải, nàng ngắt lời ông: “Sau đó thì sao? Dù sao cũng phải che dấu một chút, khiến cho người bên ngoài tin là thật”
Thái y vội nói: “Dược này phải qua một lát mới có hiệu lực, thai nhi ba tháng đã thành hình, ước chứng lớn như vậy đi.
” Ông duỗi tay khoa tay múa chân một chút, “Cho nên khi uống thuốc phá thai, sẽ có một vũng máu thịt, điện hạ cũng phải nằm trên giường mấy ngày mới được.
”
Du Thiên Linh búng tay một cái, từ sau bình phong có một thị vệ đi ra, cũng là thân tín của Du Thiên Linh: “Ngươi muốn cái gì thì phân phó hắn đi chuẩn bị, cần phải xử lý sạch sẽ ổn thỏa cho ta.
”
Thái y vội vàng đồng ý, lại nói những thứ cần thiết với thị vệ, thị vệ ghi nhớ, sau đó hắn đi ra ngoài từ cửa sổ.
Thị vệ đi rồi, thái y lại ra bên ngoài gọi người chuẩn bị nước và các dụng cụ, cực kỳ bận rộn.
Mà Du Thiên Linh thoải mái dễ chịu nằm trên giường nhìn ông bận rộn, bàn tay lại sờ sờ lên bụng, nhưng không sờ được thứ gì.
Không phải nói đã thành hình rồi sao? Sao một chút cũng không thấy, chẳng lẽ là một chú lùn? Nhưng vóc dáng nàng và Thời Hoài Kim đều không lùn nha……
Du Thiên Linh vẫn cảm thấy có chút không chân thật, bằng cách nào đó nàng đã trở thành nương, để đứa nhỏ được ra đời một cách bình an, nàng nhất định phải diễn trò, sau này bụng nổi lên còn phải che dấu, thật là mệt tâm.
Du Thiên Linh hỏi thái y: “Ước chừng mấy tháng sẽ lộ bụng?”
Thái y trả lời: “Cái này không nhất định, có người đến năm, sáu tháng mới có thể nhìn ra một chút bụng, có người mới chỉ 3 tháng giống điện hạ đã có thể nhìn ra, không thể nói trước.
”
Du Thiên Linh không hiểu biết vấn đề này, nhưng tốt xấu gì nàng cũng có chút tính tự giác cuả người làm nương, nói: “Ngươi trở về viết những việc cần chú ý khi mang thai cho ta, đứa nhỏ ta sẽ giao cho ngươi bảo vệ, có vấn đề gì không ổn ngươi phải kịp thời nhắc nhở ta.
”
Thái y vội vàng đồng ý: “Thần nhất định không phụ sự gửi gắm của điện hạ.
”
Lúc này thị vệ đã đem vật thay thế cho thai nhi trở về, thái y cắt vụn, dùng bao bố vây lại đặt tạm ở một bên, nói với Du Thiên Linh : “Điện hạ, ngài nên đau bụng.
”
Du Thiên Linh không hợp tác nói: “Ừ, đau đi.
” Sau đó tiếp tục thoải mái dễ chịu nằm trên giường.
Thái y khó xử nói: “Dù sao ngài cũng phải thống khổ kêu vài tiếng chứ? Phá thai rất đau……”
Du Thiên Linh ồ một tiếng nói: “Có thể đau như thế nào? Ta bị đâm một đao cũng không cảm thấy đau!”
Thái y cũng thập phần bất đắc dĩ, khuyên nàng nói: “Không phải ngài muốn diễn trò sao? Dù sao cũng phải cho người bên ngoài biết……”
Du Thiên Linh ngại phiền toái, hô một tiếng cho có lệ: “Ai ô ô ô ~ Đau bụng!” Sau đó liền không lên tiếng nữa.
Thái y không có biện pháp, kéo cổ áo hô: “Điện hạ, cho dù đau ngài cũng đừng cắn chính mình, cắn cái này, đừng cắn vào đầu lưỡi!” Sau đó ông bắt đầu tự biên tự diễn “Điện hạ, ngài kiên trì một chút! Đau đớn một lát là qua!”
Du Thiên Linh xem ông diễn rất có tình cảm và phong phú, thiếu chút nữa vỗ tay ủng hộ.
Kết thúc buổi diễn, thái y đắp chăn cho Du Thiên Linh: “Điện hạ, ngài mới vừa đẻ non xong, phải nằm nghỉ ngơi trên giường mấy ngày, chớ nên xuống giường hoạt động, tránh gió lạnh.
”
Du Thiên Linh rất không kiên nhẫn: “Được được được, đã biết, ngươi cho người chuẩn bị cho ta chút thức ăn, ta sắp chết đói rồi.
”
Thái y nhìn nàng, lo