Lần này Thời Hoài Kim rất kiên quyết, không bao lâu sau hắn lại tìm Văn Tu Viễn tới làm thuyết khách, văn nhân sẽ dùng ngôn ngữ để thuyết phục người nghe, vốn dĩ Du Thiên Linh đã có chút dao động, lại bị Văn Tu Viễn thuyết phục như vậy đương nhiên là đồng ý, nghĩ tới nghĩ lui nàng lại phái thêm Chung Lâm đi cùng , đảm bảo Thời Hoài Kim sẽ lên đường bình an.
Vào tháng ba trận tuyết lớn cuối cùng cũng ngừng, tuyết đọng trong kinh thành đang dần tan, nhưng khu vực Quan Đông vẫn lạnh lẽo vô cùng, tình hình thiên tai không ngừng được báo cáo, bá tánh gặp tai hoạ càng ngày càng nhiều, triều đình lại không phái người đi cứu tế, sợ rằng người tử vong sẽ càng nhiều.
“Sao điện hạ lại ngồi bên cửa sổ? Bên ngoài khí lạnh thấu xương, điện hạ cẩn thận cảm lạnh.” Bích Hà bưng canh đi vào , đóng lại cửa sổ Du Thiên Linh vừa mở ra.
Du Thiên Linh không vui nói: “Ngày nào cũng ở lì trong phòng, trên người ta cũng sắp mốc meo rồi, còn không thể mở cửa sổ hít thở không khí sao ?”
Bích hà đặt canh trước mặt năng, khuyên giải nói: “Điện hạ nhịn một chút, ba tháng nữa là tốt rồi, ngài mau chóng uống canh khi còn nóng đi, bằng không lát nữa tiểu điện hạ sẽ đói bụng.”
Du Thiên Linh méo miệng uống mấy ngụm, nhíu mày ghét bỏ, mang thai đến muối cũng phải ăn ít đi, uống cái gì cũng không cảm nhận được mùi vị, bảo nàng nuốt xuống như thế nào?
Nàng buông chén canh, chống cằm suy nghĩ một lát, ho nhẹ một tiếng khó có khi ngượng ngùng nói: “Bích Hà, nếu là người ngươi âu yếm sắp sửa đi xa, ngươi sẽ làm gì để đưa cho hắn ?”
Bích Hà nghe vậy thì sửng sốt, sau đó nàng che miệng cười: “Điện hạ đáng nói đến Phò mã sao?” Nàng ở bên cạnh Thái Nữ mấy ngày nay, còn tưởng rằng Thái Nữ không hề có nửa điểm tâm tư nữ nhi đâu, hiện giờ xem ra cũng không phải một chút cũng không có.
Du Thiên Linh thấy nàng cười, gương mặt có chút phiếm hồng , tức giận nói: “Cười cái gì! Chuyện này có gì buồn cười!”
Bích Hà vội xua tay nói: “Điện hạ hiểu lầm, nô tì là cao hứng thay Phò mã , trong lòng điện hạ nhớ Phò mã như thế, Phò mã biết được đương nhiên sẽ thập phần vui vẻ.”
Du Thiên Linh liếc mắt nhìn nàng một cái: Ngươi cao hứng thay Phò mã làm gì? Ngươi và Phò mã rất quen thuộc sao?
Bích Hà không dám tiếp tục lỗ mãng, nghiêm túc nói : “Điện hạ, nếu là nữ tử tầm thường, trượng phu đi xa, nàng sẽ đến chùa miếu xin bùa bình an.
Nhưng hiện nay điện hạ như vậy không tiện đi ra ngoài, không bằng tự mình thêu một số đồ vật nhỏ cho Phò mã, mỗi khi Phò mã nhớ tới điện hạ có thể lấy ra nhìn xem, gửi gắm tương tư tình cảm.”
Nha? Đề nghị này không tồi.
Lần này ra cửa cũng không biết khi nào hắn mới có thể trở về, ấn theo bộ dáng đa sầu đa cảm của hắn, trên đường hắn nhất định sẽ cực kỳ nhớ nàng, nàng tự mình làm mấy món đồ cho hắn, đồng thời thể hiện tình cảm của mình, thực không tồi nha, hoàn mỹ.
Nhưng mà……
“Ta không biết thêu hoa, không thể làm thứ khác sao?”
Thực ra Bích Hà là một nữ tử thực sự, làm gì biết làm thứ gì khác, nàng suy nghĩ và nói: “Nô tỳ có thể giúp đỡ điện hạ, điện hạ cũng không cần thêu toàn bộ, chỉ cần thêu vài chỗ là đủ rồi.
Hơn nữa ra ngoài cứu tế đều phải cần kiệm mộc mạc, y phục của Phò mã cũng không thể quá mức hoa lệ, nô tỳ thấy y phục mùa đông mấy ngày trước Thượng Y Cục chế tạo gấp gáp đều rất mộc mạc, điện hạ chỉ cần thêu chút hoa văn trên cổ áo của Phò mã là được rồi.”
Du Thiên Linh không muốn thêu trên xiêm y, kiều gì cũng phải thay đổi xiêm y, lại không thể lúc nào cũng mang theo bên ngoài: “Trừ bỏ y phục còn có thể thêu ở đâu?”
“Có rất nhiều, có thể thêu trên khăn tay, trên túi tiền , cũng có thể thêu trên khăn quàng cổ dùng để chống lạnh, mũ, bao tay, ngay cả bao đầu gối cũng được, điện hạ chọn loại nào cũng có thể.”
Du Thiên Linh nghĩ tới nghĩ lui sau đó nàng vỗ án nói: “Thêu bao tay đi, giơ tay liền có thể nhìn thấy, cũng có thể khiến hắn nhớ kỹ ra cửa phải mang bao tay, để tránh tay bị đông lạnh.” Nhìn xem nàng thật tri kỷ, suy nghĩ lại chu toàn, đôi tay bạch ngọc của nam nhân nhà nàng rất quý trọng.
Bích Hà mang bao tay tới, lại cầm một quyển sách bao gồm các hình vẽ thêu chỉ cho nàng : “Điện hạ, ngài muốn thêu loại nào? Đây đều là mấy hình vẽ nam tử hay dùng, có trúc , có mây, đều tương đối dễ thêu, nơi này còn có mấy con thú, tuy rằng mang ngụ ý tốt, nhưng lại hơi khó, nô tỳ kiến nghị ngài……”
Du Thiên Linh hoàn toàn không thích những hình vẽ này, nàng cảm thấy chúng không hề phù hợp với khí chất xuất trần của nam nhân nhà nàng, nàng đoạt lấy quyển sách tự mình lật xem, tốc độ mở sách vèo vèo.
Bích Hà ngăn cản nàng nói: “Điện hạ, phía sau đều là hình vẽ thêu cho nữ tử, không thích hợp với Phò mã.”
Du Thiên Linh không để ý tới nàng, tiếp tục lật về phía sau, cuối cùng nàng dừng ở một trang giấy, chỉ vào một đóa hoa trong đó nói: “Đây là bạch liên?” (hoa sen trắng)
“Đúng vậy, điện hạ, bạch liên đều được thêu trên khăn tay hoặc làn váy của nữ tử.”
Du Thiên Linh cảm thấy cái này không tồi: “Liền cái này đi, tuy nhiên quá nhiều cánh hoa, ngươi đơn giản hoá một chút cho ta.”
Bích Hà cảm thấy đồng tình sâu sắc với Phò mã: Điện hạ ngài tự mình thích, nhưng Phò mã vẫn cần giữ mặt mũi chứ? Thêu một bông bạch liên hoa ở bao tay của nam tử ……
Trong lòng suy nghĩ như vậy , nhưng Bích Hà không dám phản bác, nàng trải mấy tờ giấy Tuyên Thành lên bàn, nghe theo lời chỉ huy của Du Thiên Linh dần dần đơn giản hoá đóa bạch liên hoa, chốc lát thì muốn no đủ một chút, lát sau lại muốn linh động một chút, cuối cùng sửa ra một bộ dáng quả thực khiến người ta không nỡ nhìn thẳng, đây là kiểu thẩm mỹ gì vậy?
Du Thiên Linh lại cầm giấy Tuyên Thành lên xem, càng xem càng vừa lòng, nàng thúc giục Bích Hà nói: “Mau mau mau, mấy ngày nay nhất định phải chế tạo gấp gáp.”
Đừng nhìn Du Thiên Linh không có kinh nghiệm trong chuyện này, nhưng nàng lại rất bướng bỉnh, đồ vật đưa cho nam nhân nhà mình, một chút nàng cũng không muốn qua tay người khác , mà muốn tự mình thêu, sau khi thêu hỏng ba cái khăn, cùng với bị kim đâm mười lần vào đầu ngón tay, rốt