Khi Lâm Mộc Nhuận tỉnh lại đã là sáng ngày hôm sau, cậu mơ màng ngồi dậy từ trên giường, phát hiện mình vẫn mặc nguyên trang phục từ hôm qua.
Trên quần áo vẫn thoang thoảng mùi cồn, Lâm Mộc Nhuận vò tóc, lấy quần áo mới đi vào phòng tắm.
Ầy! ! Đã chín giờ rồi, rượu bia làm mình lỡ thời gian học tập.
Lâm học bá vừa đánh răng vừa nghĩ như vậy.
Ngay khi cậu tắm xong thì chuông điện thoại vang lên.
Cậu một tay lau lau tóc, một tay cầm điện thoại lên xem.
Là Tư Bân gọi tới.
"Alo?" Lâm Mộc Nhuận nghe máy.
"Dậy rồi à?" Tư Bân ở đầu dây bên kia hỏi.
"Ừ.
" Lâm Mộc Nhuận đáp.
"Nhanh đi ăn sáng đi, nhớ ăn cái gì dễ tiêu chút.
" Tư Bân dặn dò: "Uống tí sữa vào, hoặc uống nhiều nước cũng được, giúp giải rượu.
"
"Được.
" Lâm Mộc Nhuận xoa mắt trả lời.
"Lần sau đừng uống bia rượu nữa, không tốt cho sức khỏe.
" Tư Bân tiếp tục nói: "Thể hiện cũng phải có mức độ thôi, cậu thử nghĩ xem bình thường trong thời gian này cậu làm được bao nhiêu đề rồi?"
"À! ! " Lâm Mộc Nhuận ngắc ngứ đáp: "Chỉ cần luyện nhiều hơn là được.
"
"Luyện gì mà luyện?" Tư Bân lạnh lùng nói: "Mau đi ăn sáng đi.
"
Nói xong cũng không đợi Lâm Mộc Nhuận trả lời, hắn dứt khoát cúp máy luôn.
Lâm Mộc Nhuận buông điện thoại, mãi mới phản ứng lại được.
- -----Hôm qua mình về nhà kiểu gì vậy?
Câu hỏi này đã được giải đáp trên bàn ăn.
"Hôm qua Tư Bân cõng anh về đấy.
" Lâm Thanh Thanh vừa ăn cháo vừa nói.
"! ! " Lâm Mộc Nhuận đang gặm bánh mì ngẩng đầu lên.
"Lúc đó anh đang ngủ, em còn định gọi anh dậy thì Tư Bân ngăn lại, cậu ta sợ anh say rượu thấy khó chịu nên dứt khoát cõng anh lên lưng đi về luôn.
" Lâm Xanh Xanh thả lỏng tay: "May là tòa nhà của chúng ta có thang máy, không thì cậu ta phải cõng anh leo cầu thang lên tận tầng tám luôn.
"
Bây giờ cậu Lâm đang ra ngoài đi dạo, mợ Lâm thì ở trong phòng ngủ bù, Lâm Thanh Thanh nhìn trái nhìn phải, xác định không có ai chú ý tới anh em bọn họ thì mới ghé lại nói với Lâm Mộc Nhuận: "Ngô Dật Thần còn hỏi em rằng quan hệ giữa anh và Tư Bân là gì đấy.
"
Lâm Mộc Nhuận nhớ lại cuộc gọi ban nãy, hạ cốc nước xuống: "Ban nãy cậu ấy không kể.
"
"Ai không kể cơ? À, anh nghe em nói hết đã!" Lâm Thanh Thanh tiếp tục: "Em bảo cậu ấy em cũng không biết, nhưng cậu ấy không tin.
"
"Anh nói đi, trước khi chuyển trường anh có quen Tư Bân không đó?"
Lâm Mộc Nhuận nghĩ nghĩ rồi đáp: "Hình như không.
"
"Vậy sao hai người trông thân thiết thế?" Lâm Thanh Thanh kinh ngạc: "Ban đầu em định để Ngô Dật Thần cõng anh cơ, cậu ấy còn không đồng ý, bảo sợ bị ba mẹ em thấy.
"
"Cũng tàm tạm! ! " Lâm Mộc Nhuận uống một ngụm nước, nói: "Tốt bụng với người khác, còn dễ gần dễ nói chuyện.
"
Lâm Thanh Thanh trưng ra bộ mặt như gặp ma: "Lần đầu em nghe thấy có người nói Tư Bân tốt bụng dễ gần đấy.
"
Lâm Mộc Nhuận: "?"
"Anh chưa nghe qua hả? Hồi sơ trung(cấp 2) cậu ta học ở trường thực nghiệm, toàn giao du kết bạn với mấy đứa hay phá hoại thôi, năm nhất năm hai suốt ngày trốn học đánh nhau, đầu năm ba mới đột nhiên thông suốt mà lao đầu vào học, sau đó cuối cấp từ bét bảng thi được vào nhất trung.
" Lâm Thanh Thanh nhíu mày nói: "Chuyện này là Ngô Dật Thần kể cho em đấy, tuy rằng bây giờ tính tình Tư Bân có vẻ đã thu liễm rất nhiều rồi, nhưng bản chất con người vốn không thể thay đổi trong thời gian ngắn được.
"
Lâm Mộc Nhuận rũ mắt suy tư một lúc: "Bản chất cậu ấy đâu có xấu.
"
"Nhưng mà bọn em đều thấy cậu ta siêu nhẫn tâm.
" Lâm Thanh Thanh bĩu môi.
Lâm Mộc Nhuận nhớ đến buổi tối khi bọn họ đưa Tiểu Bạch đến bệnh viện thú y, mặc dù không phải cố tình nhưng rời khỏi nơi quen thuộc vẫn khiến mèo con cảm thấy bất an, cả đường đi cứ giãy dụa cào Tư Bân, khi đến nơi, tay Tư Bân cũng toàn những vết đỏ do bị nó cào, nhưng hắn không hề tỏ ra mất kiên nhẫn hay phiền chán.
"Nhỡ bọn em hiểu lầm về cậu ấy thì sao?" Lâm Mộc Nhuận nói.
Lâm Thanh Thanh lắc đầu: "Anh chắc cũng biết Lý Mộng Lai lớp anh đúng không, hồi trước cậu ấy chủ động tỏ tình Tư Bân nhưng bị từ chối, việc này truyền ra gây ồn ào dữ lắm, anh nói xem, cậu ta thế không phải là làm tổn thương người ta sao!"
"Vậy chẳng lẽ cậu ấy nên đồng ý à?" Lâm Mộc Nhuận hỏi lại.
"Hả?" Lâm Thanh Thanh sửng sốt, vừa suy nghĩ vừa nói: "Thì cũng không nên từ chối thẳng thắn như vậy chứ, có thể thử hẹn hò với nhau trước, thấy thật sự không có tình cảm gì thì chia tay cũng được.
"
"Làm vậy còn dễ gây tổn thương hơn.
" Lâm Mộc Nhuận nói.
"Vì sao chứ?" Lâm Thanh Thanh ngơ ra hỏi.
"Nếu không thích thì cần gì phải gieo hy vọng cho người khác.
" Lâm Mộc Nhuận trả lời.
"À! Em hiểu rồi, cho nên hôm qua anh mới không đồng ý với Giai Gia hả?" Lâm Thanh Thanh cắn cắn thìa, cười nói: "Em biết ngay mà! Đã bao giờ nghe nói anh có bạn gái đâu.
"
"Nhưng mà em nói thật, cậu ấy thật sự có nhiều người theo đuổi lắm đấy.
" Lâm Thanh Thanh nháy mắt mấy cái: "Anh thật sự không lo lắng chút nào à?"
Lâm Mộc Nhuận múc một thìa cháo, hỏi: "Em hay đi chơi với bọn họ sao?"
"Cũng không hẳn! ! " Lâm Thanh Thanh nghĩ nghĩ: "Ban đầu em gặp Ngô Dật Thần ở tiệc sinh nhật của Vi Thiến Thiến, mấy người hôm qua đều là bạn bè của Ngô Dật Thần hết.
"
"Làm sao vậy ạ?" Cô bé hỏi.
Lâm Mộc Nhuận rũ mắt nhìn bát cháo, một lúc lâu sau mới trả lời: "Sau này vẫn nên gặp nhau ít thôi.
"
"Hả?" Lâm Thanh Thanh khó hiểu nói: "Vì sao chứ?"
Lâm Mộc Nhuận đáp: "Em và bọn họ không phải người trên cùng một con đường.
"
Tin đồn nào cũng luôn được lan truyền rất nhanh trong giới học sinh, giữa đám thanh niên chỉ cần có một người nói nhỏ, bất cứ chuyện lớn bé gì đều sẽ như mọc cánh mà bay khắp vòng bạn bè của người đó.
"Chúc mừng Lâm ca, chúc mừng Lâm ca!" Lý Thiến cầm phiếu điểm quay đầu nói: "Lại hạng nhất này!"
"Lâm ca đỉnh vãi!" Dư Thiến Di ngồi sau cũng tâng bốc.
"Lâm học bá, cho hỏi ông dùng cách gì để không nhầm lẫn giữa chuyện yêu đương và học hành thế?" Thân Hạo quay đầu hỏi.
"Yêu cái gì cơ?" Lý Thiến sửng sốt: "Lâm Mộc Nhuận có người yêu à?"
"Cậu còn không biết cơ á!" Thân Hạo nhướng mày: "Trần Giai Gia ở trường số 5 bảo đấy, Lâm ca có bạn gái rồi nên từ chối lời tỏ tình của cậu ta.
"
Lý Thiến: "Ôi đệch!"
Dư Thiến Di: "Vãi chưởng!!"
"Gì cơ?" Ngay cả Chu Hiên đang nằm úp mặt trên bàn cũng ngẩng đầu lên.
"Tôi không có! ! "
Giữa đám quần chúng đang hăng hái gặm dưa, lời bác bỏ của Lâm Mộc Nhuận yếu nhớt chẳng có tí sức lực gì.
"Bọn này hiểu mà.
" Lý Thiến tỏ vẻ cảm thông.
"Nhớ đừng lan tin ra ngoài đấy! Không được bán đứng bạn bè.
" Thân Hạo nói với mấy đứa ngồi xung quanh.
"Tôi thật sự không! ! " Lâm Mộc Nhuận còn chưa dứt lời đã bị Thân Hạo xen ngang.
"Đừng sợ mà Lâm học bá, yêu sớm chỉ là một chuyện bình thường ở nhất trung thôi.
" Thân Hạo phổ cập kiến thức: "Ở đây nhiều đứa cặp bồ lắm, chỉ cần không ảnh hưởng đến học tập, không ảnh hưởng đến người khác thì giáo viên cũng đều mắt nhắm mắt mở cho qua hết.
"
"Hơn nữa bọn này dễ tính lắm, nhìn thấy tường thổ lộ dưới kia không? Dù bồ cậu là gái hay trai, chỉ cần dám công khai, bọn mình sẽ dám chúc mừng.
" Lý Thiến vỗ ngực tự hào: "Mình từng đẩy thuyền thành công cho hai đàn chị lớp 12 đó nha!"
Hoàng Hạo không nói gì từ nãy