Thời gian dần trôi sau những ngày đi học luyện đàn, giữa trưa thứ năm hôm đó, Lâm Mộc Nhuận nhận được khoản lương cuối cùng từ ông chủ Viên.
Hội diễn văn nghệ được tổ chức vào ngày mai nên hôm nay không có giờ tự học buổi tối, sau khi tan học, mọi người không tranh nhau đến căng tin trường nữa, tốp năm tốp ba đi về nhà hoặc tụ tập ở các quán ăn bên ngoài.
Đối với các học sinh không phải biểu diễn thì tính cả thứ sáu này sẽ có ba ngày nghỉ, mặc dù hai trong đó bắt buộc phải đến trường nhưng cũng không ảnh hưởng đến tâm trạng vui sướng của bọn họ.
Vừa không phải đi học lại còn được xem văn nghệ, chuyện hay như vậy ai mà không muốn chứ?
Chu Hiên và Dư Thiến Di phải về nhà nên đã thu dọn sách vở từ sớm, chuông mới reo là vội vàng chạy ngay, thế nên hôm nay chỉ có mình Lâm Mộc Nhuận đến căng tin ăn cơm.
Căng tin trước giờ luôn đông đúc chật ních bỗng yên tĩnh đến lạ, bên cửa sổ lấy cơm không có ai xếp hàng, thậm chí số học sinh có mặt còn không ngồi kín sảnh một.
Các dì phòng bếp thấy Lâm Mộc Nhuận mặt mũi ưa nhìn nên vừa khen vừa cho cậu thêm vài con tôm.
"Nhà ăn không ngờ hôm nay ít học sinh đến thế, con ăn nhiều chút không sao đâu." Dì đầu bếp cười.
"Cảm ơn dì ạ." Lâm Mộc Nhuận cầm khay đi tìm chỗ ngồi, đột nhiên nhìn thấy Tư Bân bên một ô cửa sổ lấy cơm gần đó.
"Ấy! Lâu không gặp mà con lại cao thêm rồi Tư Bân!" Dì quản lý múc cho hắn một muôi thịt đầy vào khay, nhìn nhìn rồi lại lấy thêm một chút như cảm thấy chưa đủ: "Ăn nhiều vào nhé! Các con đang ở độ tuổi phát triển mà!"
"Dạ." Tư Bân cười: "Con cảm ơn dì."
Vừa quay đầu thì chạm mắt với Lâm Mộc Nhuận.
"Cậu không về nhà sao?" Tư Bân nâng khay đến hỏi.
"Không, tối mai tôi biểu diễn rồi, buổi sáng sẽ luyện tập lại ở trường." Lâm Mộc Nhuận đáp.
"Cậu thì sao?" Lâm Mộc Nhuận hỏi: "Lớp cậu khi nào biểu diễn?"
"Bọn tôi tận ngày kia cơ." Tư Bân dắt theo Lâm Mộc Nhuận đến một chỗ ngồi cạnh cửa sổ.
"Hi! Bân ca!" Có học sinh bàn bên lên tiếng chào hỏi.
"Khách hiếm này! Sao hôm nay lại đến căng tin thế?" Một người khác nói.
Tư Bân đáp lại: "Hôm nay ít người."
"Bên ca ông ăn gì không? Tôi bao!" Một nữ sinh vừa nói xong thì để ý tới Lâm Mộc Nhuận đi cùng Tư Bân, cô ngạc nhiên: "Ô! Tôi từng thấy cậu kia rồi này!"
"Chị thấy ở đâu cơ?" Tư Bân ngồi xuống.
"Trên tường tỏ tình đấy." Cô nàng nói: "Có ai dán ảnh cậu ấy lên tường tỏ tình của trường mình, lúc đó tôi tình cờ đi qua nhìn thấy, còn bảo bạn là cái trường này làm gì có chuyện trai đẹp đến thế nhập học."
Đám bạn của cô đều cười phá lên.
"Hóa ra cậu là bạn của Tư Bân hả?" Nữ sinh cười tủm tỉm.
"Ăn cơm của chị đi." Tư Bân ra hiệu Lâm Mộc Nhuận ngồi xuống, rồi giới thiệu cho cậu: "Đây đều là bạn của tôi, vị này là đàn chị lớp 12-1 đã đủ tư cách tuyển thẳng vào đại học A rồi, trước đây hay giúp tôi bù bài, tính tình cũng tốt lắm mỗi tội không biết tuổi tác của mình, toàn hùa theo gọi tôi là anh."
Đàn chị cười với Lâm Mộc Nhuận: "Gọi vậy mới giúp chị đây trẻ trung dễ thương nhỉ!"
Chắc chắn là đàn chị thông minh này thuộc diện quen thân rồi, Lâm Mộc Nhuận không biết đáp sao nên đành gật gù thuận theo.
"Đi nào đi nào, bọn này ăn xong rồi, mấy cậu cứ chậm rãi thưởng thức nhé." Có vẻ là đàn chị nhận thấy Lâm Mộc Nhuận không được tự nhiên cho lắm, cô cầm khay đựng cơm lùa hết đám bạn ra.
"Chị Tuyết Văn, không phải vừa nổ sẽ bao Tư Bân đấy à?" Có cậu bạn hỏi.
Cô nàng Tuyết Văn quay đầu nhìn Lâm Mộc Nhuận thêm cái nữa, thần thần bí bí: "Hôm nay tạm bỏ qua, lần sau có cơ hội sẽ gặp lại nhé."
Lâm Mộc Nhuận:???
"Ăn canh không?" Tư Bân hỏi: "Tôi lấy thừa một bát."
Thấy Lâm Mộc Nhuận gật đầu hắn mới đặt bát canh nóng hổi qua, sau đó nói: "Chị Tuyết Văn thích cậu rồi đấy."
Lâm Mộc Nhuận:?
Cậu im lặng uống một ngụm canh, khó hiểu nói: "Tại sao?"
Tư Bân thấy vào mắt cậu, đột nhiên nở nụ cười: "Không có gì."
Lâm Mộc Nhuận: Ồ...
"Bọn họ ai cũng tốt lắm, sau này có dịp tôi sẽ giới thiệu mọi người với nhau." Tư Bân vừa nói vừa gắp hết hành trong đồ ăn ra.
"Hình như trong trường nhiều người quen cậu thật nhỉ?" Lâm Mộc Nhuận nói: "Cả dì quản lý ở nhà bếp nữa."
Tư Bân nhướng mày: "Em gái của dì ấy trước đây là bảo mẫu nhà tôi, nên cũng tính là quen."
Lâm Mộc Nhuận gật đầu.
"Cũng không phải tất cả tôi đều thân đâu, có vài người là bạn bè thật, vài người mới nhớ kỹ mặt, còn số khác..." Tư Bân dừng một chút rồi nói tiếp: "Chỉ dừng lại ở mức bạn nhậu thôi."
Tư Bân như đang cố giải thích gì đó, lại vờ như chỉ thuận miệng nói theo Lâm Mộc Nhuận, không đợi cậu phản ứng, hắn hỏi tiếp: "Hôm nay cậu có luyện đàn không?"
"Có, nhưng đợi lát nữa." Lâm Mộc Nhuận đáp.
"Đúng rồi, ăn xong cậu nghỉ ngơi nhiều chút, không biết sân treo đèn chưa." Tư Bân nói.
"Đèn?" Lâm Mộc Nhuận cắn đũa hỏi.
"Ừ." Tư Bân chỉ về phía sân thể dục: "Vào hội diễn văn nghệ hàng năm, trường sẽ cho treo đầy đèn trang trí sắc màu quanh sân, rất rất đẹp."
Lâm Mộc Nhuận nhìn theo tay hắn, ở sân bây giờ đúng là tụ tập rất nhiều giáo viên và học sinh, trong tay họ đều cầm những dây đèn.
"Lát nữa đi xem nhé." Tư Bân đề nghị.
Lâm Mộc Nhuận: "Ừm."
Tư Bân không nhịn nổi mà nở nụ cười trước bộ dáng ngoan ngoãn của cậu.
"Cậu vẫn luôn dễ tính thế này à?" Hắn hỏi.
Lâm Mộc Nhuận hơi nghiêng đầu: "Hả?"
"Không có gì." Tư Bân thu ánh mắt về, cầm đũa bắt đầu ăn cơm.
Đến khi hai người rời căng tin thì hành lang đã sáng đèn.
Càng gần đông chí trời càng tối nhanh, hoàng hôn sắp qua, mặt trời đã lặn từ lâu, chỉ còn vầng sáng đỏ mờ nhạt còn chiếu rực nửa bầu trời.
Hàng rào quanh sân được trang trí bằng những ngọn đèn lung linh, đủ màu sắc thi nhau hòa quyện chiếu sáng, nhấp nháy rất sinh động.
Vài học sinh khối 10 nhìn thấy đèn trang trí đều phấn khích chạy tới chụp ảnh, ồn ào náo nhiệt không ngừng, tất cả đều mong chờ hội diễn văn nghệ ngày mai.
"Lúc mới vào trường tôi cũng thấy rất mới mẻ." Nhìn thấy mọi người vui đùa, Tư Bân cười với Lâm Mộc Nhuận: "Khi ấy tôi đã nghĩ trường số 1 đúng là một ngôi trường đặc biệt, rất ít trường trọng điểm dành nhiều sự quan tâm như thế cho hội diễn văn nghệ."
Lâm Mộc Nhuận gật đầu: "Tôi cũng mới thấy lần đầu."
"Trước đây cậu học trường nào thế?" Tư Bân hỏi.
"Trường trung học số 5 ở thành phố N." Lâm Mộc Nhuận ngẫm nghĩ một lát rồi nói: "Trường số 5 hình như chưa bao giờ tổ chức diễn văn nghệ thì phải."
"Tôi từng nghe qua trường đó rồi." Tư Bân nói: "Là trường trọng điểm của tỉnh giành hạng nhất trong kỳ thi tuyển sinh đại học."
"Sao cậu lại chuyển đến đây học thế?" Hắn hỏi.
"Ông nội tôi qua đời, tôi còn trong tuổi vị thành niên nên phải đến đây nương nhờ họ hàng." Lâm Mộc Nhuận nhẹ nhàng đáp.
Tư Bân sửng sốt: "Thật xin lỗi."
"Không sao đâu, ông sống thọ và mất tại nhà, không chịu đau đớn gì, hơn nữa..." Lâm Mộc Nhuận đang nói dở thì đột nhiên im bặt.
Tư Bân quay đầu, chỉ thấy cậu im lặng ngắm những ngọn đèn trên hàng rào, vẻ mặt yên bình.
Tư Bân hơi lúng túng, trước giờ hắn luôn biết phải nói gì trong mọi trường hợp, nhưng cái kỹ năng bẩm sinh này cứ như bị đóng băng trước Lâm Mộc Nhuận.
Lâm Mộc Nhuận không nói gì, hắn cũng thuận theo mà trầm mặc.
"Hơn nữa đối với ông, ra đi cũng là một chuyện tốt." Sau một lúc lâu, Lâm Mộc Nhuận vẫn mở miệng nói: "Nếu không phải vì nuôi nấng tôi, ông đã sớm muốn đoàn tụ với bà nội rồi."
Thấy Tư Bân im lặng, Lâm Mộc Nhuận an ủi ngược lại: "Không sao mà, cậu đừng tự trách, mặc dù tôi có buồn nhưng vẫn thấy mừng cho ông."
"Xin lỗi nhiều." Tư Bân lại nói: "Tôi không biết ông bà cậu đã..."
"Thật ra tôi cũng chưa gặp bà nội bao giờ, chuyện xưa của hai người đều là do