Cú tát này khiến mọi người trong phòng hoảng sợ, Giang Vũ Hi thì sững sờ chết trân tại chỗ, bụm mặt không hé răng.
"Mẹ Giang Vũ Hi!" Cô Lý tiến tới khuyên nhủ: "Có chuyện gì cứ từ từ nói, đừng đánh em ấy chứ!"
"Từ từ nói? Còn từ từ nói kiểu gì được nữa?" Mẹ Giang tức vô cùng, giơ tay lên định đánh tiếp.
"Mẹ nó à!" Bố Giang bước lên nắm lấy tay mẹ Giang: "Chúng ta làm rõ chuyện này đã, bà đừng vội, phải để Vũ Hi nói xong đã chứ!"
Dưới cái nhìn chăm chú của mọi người, mẹ Giang rốt cuộc vẫn chừa lại chút mặt mũi cho Giang Vũ Hi, bà hạ tay lạnh lùng nói: "Nói! Kể hết đầu đuôi sự việc và lý do nhanh lên!"
Giang Vũ Hi cúi gằm, không trả lời.
Đợi một lúc cũng không thấy con mình đáp lại, mẹ Giang vừa thẹn vừa giận, thở gấp: "Hôm nay mày mà không nói hết, tao đánh đến khi nào mày chịu nói thì thôi!"
Nói xong bà ta quan sát trái phải, vơ đại một tập hồ sơ trên bàn giáo viên rồi ném thẳng vào mặt Giang Vũ Hi.
Góc nhọn của bìa đập vào trán Giang Vũ Hi, để lại một vệt đỏ rõ ràng.
"Ấy! Ấy! Mẹ nó ơi!"
Thấy vợ còn định tìm đồ vật khác để ném, bố Giang vội che trước người Giang Vũ Hi, nhẹ nhàng nói: "Đừng đánh chứ! Đừng đánh chứ! Đánh con xong bà cũng đau lòng mà?"
Mẹ Giang tức giận: "Ông tránh ra cho tôi!"
Bố Giang lắc đầu, kiên trì nói: "Mẹ nó bớt giận nào, đừng quan tâm chuyện này nữa, để tôi xử lý có được không?"
"Mẹ Giang Vũ Hi." Cô Lý nhặt tập hồ sơ rơi dưới đất lên, nói: "Chị đừng sốt ruột, thằng bé tuy làm sai nhưng nó vẫn chưa hiểu mình sai ở đâu, chị để tôi nói chuyện với bố em ấy đã nhé?"
Mẹ Giang cuối cùng cũng nghe lời đề nghị của cô Lý, bà tức giận liếc nhìn Giang Vũ Hi một cái, quay đầu rời khỏi văn phòng.
Mợ Lâm nhìn cái bộ dáng bùng nổ đó mà sợ, đáng ra tối nay bà có ca trực ở bệnh viện, nhưng nhận được điện thoại của chủ nhiệm Thang lại phải đổi ca rồi đến thẳng trường, sau khi thấy một đống trò hề thế này cũng bắt đầu bực.
"Nghĩ mình là gì đây? Chẳng biết nổi nóng vậy cho ai xem nữa?" Bà nhìn về phía mẹ Giang đã rời đi, lẩm bẩm.
"Ngại quá, mợ của Lâm Mộc Nhuận." Cô Mã áy náy nói.
"Mọi người nên xin lỗi thằng bé đi." Mợ Lâm nhíu mày.
Cô Mã vỗ lưng Hứa Hải Dương, ra hiệu bảo gã lên tiếng.
"Dạ...Xin lỗi cậu nhiều, Lâm Mộc Nhuận." Thấy sự tức giận của mẹ Giang, Hứa Hải Dương nãy còn kiêu căng lập tức co rúm lại như cũ.
Lâm Mộc Nhuận nhìn gã, một lúc lâu vẫn không trả lời.
Diện mạo của cậu thật sự rất xuất sắc, dù chỉ đi lướt qua giữa đám đông cũng có thể khiến người ta ấn tượng mạnh, Hứa Hải Dương vẫn nhớ cảm giác của mình khi lần đầu nhìn thấy ảnh của Lâm Mộc Nhuận được gửi về confession.
Bức ảnh kia chụp rất vội, người chụp có lẽ căng thẳng quá nên cảnh vật trong ảnh đều bị mờ nhòe đi, trong ảnh có rất nhiều người, nhưng Hứa Hải Dương quản lý confession chỉ liếc mắt một cái đã chú ý tới nam sinh da trắng lạnh lùng này.
Hàng mi cong như lông vũ rủ xuống che đi đôi mắt màu trà, lộ ra vẻ đẹp thanh khiết không thể bỏ qua dưới ánh đèn trên hành lang.
"Trang điểm đấy à?" Hứa Hải Dương đã nghĩ: "Hay người gửi cố căn góc đẹp nhất để chụp nhỉ?"
Dù Hứa Hải Dương nghi ngờ diện mạo của Lâm Mộc Nhuận nhưng gã cảm thấy nhìn kiểu gì thì tên này cũng giống một học sinh ngoan luôn tuân thủ quy tắc, kể cả khi không lên tiếng cậu vẫn im lặng như rừng trúc trong đợt tuyết đầu mùa, giọng nói vừa trong trẻo lại hơi lạnh nhạt, không hề tạo được chút uy hiếp nào.
Nhưng hôm nay Hứa Hải Dương phải lật đổ cái ấn tượng ban đầu đó về Lâm Mộc Nhuận của mình.
Lâm Mộc Nhuận nhìn gã, trong đôi mắt hời hợt là sự lạnh lùng khiến người ta sợ hãi.
"Vì sao cậu lại làm chuyện này vậy?" Cuối cùng Lâm Mộc Nhuận cũng mở miệng hỏi.
Hứa Hải Dương đã nghĩ hết đáp án trong đầu rồi, gã tìm được rất nhiều lý do để trốn tránh trách nhiệm, nhưng đối diện với ánh mắt của Lâm Mộc Nhuận, gã đột nhiên có loại cảm giác bản thân bị nhìn thấu.
"Tôi..." Hứa Hải Dương lúng túng nói: "Tại tôi muốn thu hút sự chú ý."
"Còn gì nữa không?" Lâm Mộc Nhuận hỏi.
Giọng điệu của thiếu niên rất bình thường, ánh mắt cũng không hung dữ, nhưng Hứa Hải Dương dưới cái nhìn chằm chằm của cậu đã thú nhận từng chút một.
"Cho em 800 tệ là em đồng ý tung lời đồn hả?" Cô Mã tức giận nói: "Hứa Hải Dương, nếu Giang Vũ Hi cho em 8000 tệ có phải em sẽ đồng ý chịu tội thay em ấy luôn không vậy?"
Hứa Hải Dương tự biết mình đuối lý nên cúi gằm không đáp.
"Cậu không nghĩ đến việc đăng bài viết đó lên sẽ ảnh hưởng đến tôi như thế nào à?" Lâm Mộc Nhuận rũ mắt nói.
Hứa Hải Dương mím chặt môi, mãi một lúc sau mới phun ra được câu "Xin lỗi cậu nhiều lắm."
"Bạn học sinh này, về sau tuyệt đối không được lặp lại chuyện này đâu đấy." Cậu Lâm thở dài: "Tuy nhà chú không quy trách nhiệm về phía cháu, nhưng chú hy vọng đây sẽ là một bài học cho cháu, cháu hãy giải thích đầu đuôi ngọn ngành câu chuyện trên confession trường đi, đồng thời xin lỗi Lâm Mộc Nhuận trước mọi người."
Xin lỗi chỉ hơi xấu hổ chút chứ cũng không mất miếng thịt nào, huống hồ đứa chủ mưu là Giang Vũ Hi, quay qua quay lại mình cũng đâu phải con chim đầu đàn bị bắn.
Nghĩ như vậy, Hứa Hải Dương thở phào nhẹ nhõm, vội gật đầu vâng lời.
"Tôi cũng là giáo viên nên có thể hiểu được tâm tình của các vị." Cậu Lâm nói với vài thầy cô trong phòng: "Xảy ra chuyện thế này trong lòng ai cũng khó chịu mà."
Chủ nhiệm Thang gật đầu: "Bây giờ đã giải quyết xong, hay mọi người cứ từ từ đã, nghe Giang Vũ Hi tự mình nhận sai?"
"Không cần đâu." Cậu Lâm vỗ vai Lâm Mộc Nhuận, nói: "Chúng tôi đi trước nhé thầy Thang."
"Được." Chủ nhiệm Thang mở cửa văn phòng giúp bọn họ, nói: "Lâm Mộc Nhuận là một học sinh rất ưu tú nên các giáo viên thích em ấy