Lần tiếp theo nhìn thấy Bân ca là vào buổi tối sau khi bài kiểm tra kết thúc.
Lâm Mộc Nhuận về phòng, gấp gọn áo đồng phục của trường dạy nghề còn thơm phức mùi bột giặt rồi cho vào túi nhựa sạch sẽ.
Thứ năm sau khi kiểm tra xong thì không có tiết tự học, phần lớn học sinh nội trú đều đã về nhà hết, bạn cùng phòng Trình Tùng của cậu cũng vác cặp té ngay sau khi nộp bài, đến cả quần áo phơi trên ban công cũng chưa kịp rút.
Tháng chín ở Giang Nam là thời điểm mưa bão nhiều nhất, một khi mưa là sẽ không dứt.
Mùa mưa kéo đến đồng nghĩa với việc độ ẩm trong không khí cũng tăng lên, quần áo rất khó khô, Lâm Mộc Nhuận nhìn nhìn sắc trời, cuối cùng vẫn quay lại phòng thu hết đống quần áo của Trình Tùng vào.
Khi cậu cầm theo đồng phục trường nghề thơm tho sạch sẽ đi ra cổng trường thì thấy "Bân ca" đang đứng dựa vào một cái motor đen.
Không phải là Lâm Mộc Nhuận cố tình chú ý đến hắn, mà là do người này nổi bật quá mức.
Thân xe motor màu đen rất lớn, nước sơn bóng loáng, kiểu dáng cũng rất ngầu, dù không biết là hãng gì nhưng người ngoài như Lâm Mộc Nhuận cũng có thể thấy trên chiếc xe đó treo đầy chữ "đắt".
"Bân ca" đã thay đồng phục, hắn mặc một cái áo phông ngắn tay hiệu LV, cặp chân dài xỏ trong chiếc quần đen.
Tóc hắn hơi dài, bị gió nam ấm áp thổi bay loạn xạ, mặc dù đang rũ mắt suy nghĩ, nhìn qua đã thấy lười biếng nhưng quanh thân hắn vẫn toát ra khí thế mạnh mẽ "người lạ chớ gần".
Ăn mặc như vậy còn kèm theo cái motor đứng trước cửa trường nhất trung, muốn người khác không chú ý cũng khó.
Bởi vậy nên khi đi qua cổng, Lâm Mộc Nhuận không khỏi nhìn hắn nhiều thêm một chút, đương nhiên vị "Bân ca" đó cũng chú ý tới cậu.
Bốn mắt chạm nhau, Lâm Mộc Nhuận lễ phép gật đầu một cái rồi thu hồi ánh mắt.
Khi đi