Mười một giờ đêm Lâm Mộc Nhuận mới buông bút xuống, cậu tháo kính rồi đi vào nhà vệ sinh.
Bạn cùng phòng đang gật gù bỗng ngẩng phắt đầu dậy, nghe thấy tiếng động liền vội vã dụi mắt hỏi: "11 giờ rồi à?"
"Ừ." Lâm Mộc Nhuận vào nhà vệ sinh lấy nước lạnh lau mặt rồi nói: "Đi ngủ đi, mai còn dậy sớm."
Bạn cùng phòng ngáp một cái, khép sách vở lại: "Vậy tôi đi ngủ trước nhé, cậu cũng nhanh đi."
"Ừm." Lâm Mộc Nhuận bật đèn học, lấy sách luyện tập ra.
"Ngủ ngon nhé học bá." Tiếng tắt điện vang lên, bạn cùng phòng xỏ dép lê loẹt quẹt đi tới bên giường.
"Ngủ ngon."
Điện đã tắt hết, trong bóng tối chỉ còn ánh sáng lờ mờ từ chiếc đèn bàn nhỏ.
Lâm Mộc Nhuận ngồi trên bàn, nâng tay xoa xoa huyệt thái dương.
Ánh sáng ấm áp của đèn bàn chiếu lên da cậu, hàng lông mi như cánh bướm khẽ rung động, cậu nâng mắt, đôi đồng tử sáng màu dưới ngọn đèn trông như viên ngọc lưu ly vàng vừa trong veo vừa trống rỗng.
Tiếng ngáy nho nhỏ truyền đến từ trên đỉnh đầu, bạn cùng phòng đã ngủ rồi.
Lâm Mộc Nhuận mở nắp bút, nhẹ nhàng lật sách luyện tập.
Sau khi thu xếp xong xuôi cho Tiểu Bạch, lúc này Tư Bân mới có thời gian chữa bài kiểm tra.
Đại Bạch vừa thức giấc từ sô pha nghe thấy tiếng nên chạy đến, duỗi người rồi uốn éo đi vào phòng sách ở tầng hai.
Tư Bân ngẩng đầu liếc mắt nhìn nó một cái, thuận tay tăng nhiệt độ điều hòa lên.
Đại Bạch theo thói quen nhảy lên bàn rồi cọ cọ vào tay Tư Bân.
"Đừng nghịch." Tư Bân gãi gãi đầu nó, lấy một tập đề sai ra rồi bắt đầu sửa lại ví dụ mẫu.
Khi Lâm Mộc Nhuận buông bút đã là hơn nửa đêm, hành lang cực kỳ im ắng, ngoài cửa sổ truyền đến tiếng côn trùng kêu vang.
Lâm Mộc Nhuận tắt đèn, cử động các khớp ngón tay rồi đứng dậy đi ra ngoài ban công.
Xuyên qua kính cửa sổ, cậu có thể nhìn thấy bầu trời sao lấp lánh trong đêm cùng với sân trường vắng vẻ yên tĩnh.
Sân bóng rổ náo nhiệt vào ban ngày giờ đã ngủ say, xa xa là bóng dáng tòa nhà dạy học cao lớn, cột đèn trên con đường ngoài sân thể dục vẫn còn đang mở, thỉnh thoảng vẫn có bảo vệ tuần tra đi lại xung quanh, đèn pin lóe qua từng ngóc ngách.
Lâm Mộc Nhuận ngồi bên cửa sổ im lặng nhìn sân trường dưới bóng đêm, tiếng ngáy của bạn cùng phòng vẫn vang bên tai, không biết qua bao lâu, cậu mới mệt mỏi mà thiếp đi.
Đã lâu rồi Lâm Mộc Nhuận mới có một giấc mơ đẹp như đêm nay, trong đó, cậu trở lại những ngày trước khi ba qua đời.
Ba Lâm mặc sơ mi trắng vẫn ở trong bộ dáng trẻ trung ấy, trên sống mũi là cặp kính gọng kim, đôi đồng tử sáng màu phía sau vừa dịu dàng lại bình tĩnh.
Ba Lâm đang cầm một tập thơ, dịu dàng ngâm cho Lâm Mộc Nhuận nhỏ nghe.
"Nếu tôi yêu em---- tuyệt đối sẽ không như đóa hoa huệ leo, tôi sẽ cho em mượn cành cao để vươn vai khoe chính mình......"
Bài 《 Gửi cây sồi》này là khúc thơ mà Ba Lâm thích đọc nhất để dỗ con ngủ, nó đã chứng kiến tình yêu của ba Lâm và mẹ Lâm, cũng bầu bạn với Lâm Mộc Nhuận suốt hơn nửa thời thơ ấu.
"......Chúng ta chia sẻ luồng gió lạnh, bão táp, phong ba; chúng ta cùng hưởng làn sương sớm, mây mù với cầu vồng."
Đọc đến chỗ này, ba Lâm bỗng dừng lại.
Lâm Mộc Nhuận ngẩng đầu, ngơ ngác nhìn ba mình: "Ba ơi?"
"Ba phải đi rồi." Ba Lâm khép tập thơ lại, dịu dàng xoa đầu con trai.
"Ba đi đâu vậy ạ?" Lâm Mộc Nhuận lo lắng kéo áo ba Lâm.
"Đi tìm mẹ của con." Ba Lâm nói rồi đẩy cánh cửa lớn ra.
"Thế còn con thì sao?"
Vạt áo sơ mi nhẹ nhàng tuột khỏi tay Lâm Mộc Nhuận.
"Sẽ có người đến đón con mà." Vừa dứt lời, một con mèo trắng nhỏ mắt xanh nhảy vào từ cửa lớn.
Nó ve vẩy cái đuôi, kêu meo meo đi vòng quanh Lâm Mộc Nhuận.
"Đi nào." Ba Lâm đứng bên cửa, khẽ nói.
Mèo trắng nhỏ nhẹ nhàng chạy ra cửa, thấy Lâm Mộc Nhuận không theo kịp liền quay lại kêu vài tiếng.
Lâm Mộc Nhuận đi tới cửa lớn, ngẩng đầu nhìn ba mình.
"Đi đi." Ba Lâm mỉm cười nói với con: "Ba và mẹ sẽ luôn dõi theo con từ phía sau."
Giữa tiếng kêu thúc giục của mèo nhỏ, Lâm Mộc Nhuận bước ra khỏi phòng, cậu vừa chạy vừa quay đầu lại, hành lang bình thường như bị kéo ra dài vô tận, dần dần cậu không thể thấy rõ nụ cười của ba nữa.
Mèo trắng dẫn Lâm Mộc Nhuận chạy xuống lầu, nhanh nhẹn nhảy vào lòng một chàng trai mặc áo giáp.
Cậu đi tới nhưng lại không thể thấy rõ mặt người đó.
Đồng hồ báo thức kêu inh ỏi, Lâm Mộc Nhuận đang chìm vào giấc mơ liền bị kéo lại trong nháy mắt, cậu híp mắt vươn tay tắt báo thức, chỉ thấy trong đầu là một mảnh hỗn độn.
Trình Tùng làu bàu nằm nguyên trên giường không muốn dậy.
"Chào buổi sáng."
Màn hình điện thoại bỗng sáng lên, hai tin nhắn của Tư Bân rơi vào tầm mắt Lâm Mộc Nhuận.
Lâm Mộc Nhuận ngồi dậy, mơ màng mở khóa màn hình rồi vào WeChat.
Ngoài lời chào buổi sáng ra, Tư Bân còn gửi đến một tấm ảnh, trong ảnh chính là Tiểu Bạch đang ngủ say trong ổ mèo, ánh mặt trời đắp thêm một tầng vàng nhạt trên bộ lông trắng của nó.
Lâm Mộc Nhuận còn đang lơ ngơ lúc này mới tỉnh hẳn.
Đến mãi hôm qua, con mèo trắng nhỏ lang thang gần một tuần này rốt cuộc cũng đã có nhà mới và tên mới.
Cái ổ của nó trông rất thoải mái, bộ lông trắng mềm cũng đã được chủ nhân mới chăm chút sạch sẽ.
"Buổi sáng tốt lành." Lâm Mộc Nhuận lưu ảnh của nhóc mèo về máy, đứng dậy thay quần áo rồi vệ sinh cá nhân.
Mới vừa bước vào lớp, cậu đã lập tức nhận ra bầu không khí khác thường đang bao trùm căn phòng.
- ---- Sau khi đặt một chân qua bậc cửa, hầu như tất cả mọi người đều đổ dồn ánh nhìn về phía cậu.
Thân Hạo ngồi ngay cạnh cửa, thấy đối tượng xuất hiện liền sán tới hỏi: "Hôm qua cậu với Tư Bân