*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.HAZEL KHÔNG HỀ TỰ HÀO VỀ VIỆC KHÓC LÓC.
Sau khi đường hầm sụp xuống, cô nức nở và la hét như một con nhóc hai tuổi quấy khóc. Cô không thể dịch chuyển được các mảnh vụn ngăn cách cô và Leo với những người khác. Nếu như lòng đất rung chuyển thêm một lần nữa, toàn bộ cái đống này sẽ sụp lên đầu họ. Dù vậy, cô vẫn đấm tay vào những hòn đá đó và hét lên những lời nguyền rủa có thể khiến cô bị rửa mồm bằng bột giặt nếu như vẫn còn ở Học viện Thánh Agnes.
Leo chằm chằm nhình cô, mở to mắt không nói nên lời.
Cô đã không công bằng với cậu ta.
Lần cuối cùng hai người họ ở với nhau, cô đã lôi cậu vào quá khứ của cô và cho cậu thấy Sammy, ông cố ngoại của cậu – bạn trai đầu tiên của Hazel. Cô đã đặt lên vai cậu một gánh nặng cảm xúc không cần thiết và làm cậu choáng đến nỗi họ suýt bị giết sạch bởi một con quái tôm.
Bây giờ họ lại ở đây, một lần nữa một mình với nhau, trong khi bạn bè của họ có thể sắp chết dưới tay của một đoàn quân quái vật, và cô lại đang cáu giận.
‘Xin lỗi.’ Cô lau mặt.
‘Hey, cậu biết không…’ Leo nhún vai. ‘Mình cũng đã tấn công một vài tảng đá vào ngày của mình,’
Cô nuốt khó khăn. ‘Frank…cậu ấy –‘
‘Nghe này,’ Leo nói. ‘Frank Zhang có nhiều
chiêu mà. Cậu ta sẽ biến thành một con kangaroo và đi một vài đường nhu thuật của thú có túi vào những cái mặt xấu xí của bọn chúng.’
Cậu đỡ cô đứng dậy. Mặc dù cơn hoảng loạn đang sôi sục trong cô, cô cũng vẫn biết rằng Leo đã đúng. Frank và những người khác không hề vô vọng. Họ sẽ tìm ra cách sống sót. Việc tốt nhất mà cô và Leo có thể làm là tiến lên phía trước.
Cô chăm chú nhìn Leo. Tóc cậu đã mọc dài hơn và bù xù hơn, và mặt cậu thon hơn khiến cậu đỡ giống một con yêu tinh lùn hơn mà giống một tên yêu tinh uyển chuyển trong các câu chuyện cổ tích hơn. Thứ khác nhất chính là mắt cậu. Chúng liên tục di chuyển, như thể Leo đang cố tìm cái gì đó xa xa phía chân trời.
‘Leo, mình xin lỗi,’ cô nói.
Cậu nhướn một bên lông mày. ‘Được ròi. Vì sao vậy?’
‘Vì…’ Cô ra hiệu xung quanh bất lực. ‘Tất cả mọi thứ. Vì nghĩ cậu là Sammy, vì đã dẫn cậu đi. Ý mình, mình không có ý, nhưng nếu mình đã –‘
‘Hey.’ Cậu siết tay cô, mặc dù Hazel không hề cảm thấy có gì lãng mạn trong cử chi đó. ‘Máy móc được thiết kế ra để làm việc mà.’
‘Ờ, cái gì cơ?’
‘Mình nhận ra rằng vũ trụ về cơ bản cũng như là một cỗ máy. Mình không biết rằng ai đã làm ra nó, là Ba nữ thần Mệnh hay các vị thần hay là Chúa với C hoa hay là ai khác. Nhưng mà nó chạy theo lối mà nó phải đi phần lớn thời gian. Chắc chắn rồi, thỉnh thoảng có vài mảnh vỡ ra và các thứ bị rối dây, nhưng mà đa phần … mọi chuyện đều xảy ra là có lí do. Như việc cậu và mình gặp nhau.’
‘Leo Valdez,’ Hazel kinh ngạc, ‘cậu đúng là một triết gia đấy.’
‘Nah,’ cậu nói. ‘Mình chỉ là một thợ máy thôi. Nhưng mình nhận ra rằng
cụ Sammy của mình biết được việc gì ra việc gì. Ông ấy để cậu ra đi, Hazel. Việc của mình là phải nói cho cậu rằng mọi chuyện đều ổn thôi. Cậu và Frank – hai người rất đẹp đôi. Chúng ta đều sẽ vượt qua được việc này. Mình hy vọng rằng chàng trai của cậu có thể có cơ hội được hạnh phúc. Bên cạnh đó, Trương không thể tự buộc dây giầy mà không có cậu giúp.’
‘Thế không hay đâu,’ Hazel trách, nhưng cô cảm thấy như có thứ gì đó đang được gỡ ra bên trong cô, như là một nút thắt căng thẳng mà cô đã mang nhiều tuần qua.
Leo thực sự
đã thay đổi. Hazel đang bắt đầu nghĩ rằng cậu đã tìm ra được một người bạn tốt.
‘Chuyện gì đã xảy ra với cậu khi cậu mất tích?” cô hỏi. ‘Cậu đã gặp ai?’
Mắt cậu giật giật. ‘Chuyện dài lắm. Mình sẽ kể cho cậu nghe một lúc nào đó, nhưng mình vẫn đang đợi xem việc đó sẽ đi đến đâu.’
‘Vũ trụ này là một cỗ máy,’ Hazel nói, ‘nên mọi chuyện sẽ ổn thôi.’
‘Mong là thế.’
‘Chỉ cần đó không phải là cỗ máy
của cậu làm thôi,’ Hazel thêm vào. ‘Bởi vì máy móc cậu tạo ra
không bao giờ làm cái việc mà nó phải làm cả.’
‘Đúng rồi, ha ha.’ Leo triệu hồi lửa trên lòng bàn tay. ‘Bây giờ thì đường nào đây, Quý cô Lòng đất?’
Hazel quét qua con đường phía trước họ. Phía trước mười mét, đường hầm tách ra thành bốn nhánh nhỏ hơn, tất cả đều giống hệt nhau, nhưng mà có một cái bên trái tỏa ra hàn khí.
‘Lối đó,’ cô quyết định. ‘Có vẻ như đó là cái nguy hiểm nhất.’
‘Theo luôn,’ Leo nói.
Thế là họ bắt đầu hành trình về nguồn.
Khi họ vừa tới được lối vòm đầu tiên, thì chồn hương Gale vừa khéo tìm thấy họ.
Mụ trèo vụt lên một bên sườn Hazel và cuộn quanh cổ cô, chít chít cáu kỉnh như thẻ nói:
Các người ngủ quên ở đâu vật? Đến muộn rồi đó.‘Lại là con chồn hương đánh rắm,’ Leo phàn nàn. ‘Nếu mà cái thứ đó mà xả ở một góc hẹp thế này, cộng với lửa trong tay mình và mọi thứ khác, thì chúng ta sẻ nổ banh xác đấy.’
Gale sủa một lời sỉ nhục bằng tiếng chồn với Leo.
Hazel bịt miệng cả hai người bọn họ. Cô có thể cảm thấy được đường hầm phía trước hơi dốc, chạy dài xuống tầm một trăm mét, rồi mở vào một căn phòng lớn. Trong căn phòng đó có một sự hiện diện … lạnh lẽo, nặng nề và đầy sức mạnh. Hazel chưa bao giờ cảm thấy cái gì như thế kể từ lúc ở trong cái động đó ở Alaska nơi Gaia ép cô kéo dậy Porphyrion – vua của các Gigantos. Lần đó Hazel đã ngăn cản được kế hoạch của Gaia, nhưng cô phải kéo sập cả cái động, hy sinh mạng sống của mình và mẹ. Cô không hề mong chờ việc lặp lại một trải nghiệm như thế.
‘Leo, sẵn sàng đi,’ cô thì thầm. ‘Chúng ta gần đến rồi.’
‘Gần đến đâu cơ?’
Một giọng phụ nữ vang vọng qua hành lang: ‘Gần đến chỗ
ta.’Một đợt buồn nôn chấn động Hazel mạnh đến nỗi cô sụm cả đầu gối. Cả thể giới thay đổi. Cảm nhận phương hướng của cô, vốn hoàn hảo khi ở dưới lòng đất, giờ trở nên quay mòng mòng.
Leo và cô không có vẻ gì là di chuyển gì cả, nhưng đột nhiên họ ngay trước lối vào căn phòng, xa ba trăm mét tính từ chỗ họ vốn đứng.
‘Xin chào,’ giọng nữ đó nói. ‘Ta đã mong chờ chuyện này từ lâu lắm rồi đấy.’
Mắt Hazel quét qua căn động. Nhưng cô chẳng thể nhìn thấy người nói.
Căn phòng gợi cô nhớ đến đền Pantheon ở Rome, chỉ trừ việc nơi này được trang trí theo Phong cách Hades Hiện đại.
Các bức tường đá hắc diện thạch được chạm khắc những hình ảnh của cái chết: nạn nhân dịch hạch, xác người nơi sa trường, các căn phòng ta tấn với những bộ xương treo trong lồng sắt – tất cả đều được tô điểm với những viên đá quý mà bằng một cách nào đó khiến cho các hình ảnh còn trở nên kinh dị hơn.
Giống như ở đền Pantheon, mái trần vòm có dạng như là bánh xốm với những ô vuông lõm, nhưng ở đây môi ô là một tấm bia – một tấm bia mộ với những kí tự Hy Lạp cổ. Hazel tự hỏi liệu thực sự có những cái xác được chôn đằng sau những tấm bia đó hay không. Với giác quan lòng đất đã bị mất lái thế này, cô không thể chắc được.
Mắt Hazel trôi về phía trung tâm căn phòng.
‘Chuẩn rồi,’ Leo lầm bầm. ‘Đó là cánh cửa, quá chuẩn luôn.’
Cách đó mười lăm mét là hai khối cửa thang máy đứng độc lập, chạm khắc từ bạc và sắt. Những hàng xích sắt chạy theo cả hai phía, nối khung cửa với những cái neo to đùng trên sàn.
Khu vực xung quanh cánh cửa rải rác những mảnh vụn đen. Giận thắt cả ruột, Hazel nhận ra rằng đó một cái bàn thờ cổ của thần Hades đã từng đứng ở đây. Nó đã bị phá hủy để dành chỗ cho Cánh Cửa Tử Thần.
‘Bà ở đâu?’ cô hét.
‘Ngươi không thấy chúng ta sao?’ giọng người phụ nữ trêu chọc. ‘Ta lại cứ tưởng Hecate chọn ngươi vì ngươi có khả năng cơ.’
Một cơn buồn nôn nữa xoắn lấy ruột Hazel. Trên vai cô, Gale lại sủa và xì hơi, một việc chẳng hề giúp cô tí nào cả.
Những chấm đen trôi nổi trong mắt Hazel. Cô cố chớp cho chúng bay đi, nhưng mà chúng chỉ có tối thêm. Những chấm đó hợp nhất thành một cái bóng cao sáu mét lừng lững cạnh Cánh Cửa.
Tên khổng lồ Clytius được bao phủ trong khói đen, y như cô đã thấy ở ngã tư, nhưng bây giờ Hazel có thể lờ mờ nhận ra hình dạng của hắn – đôi chân giống chân rồng với những cái vảy màu tro và một thân trên có hình người được bọc trong giáp sắt sông Styx; mái tóc dài, được tết lại trông như được làm từ khói. Da hắn có màu tối như da thần Chết (Hazel biết chứ, cô đã gặp đích thân thần Chết mà). Đôi mắt hắn lạnh như kim cương. Hắn không cầm một thứ vũ khí nào cả, nhưng mà việc đó chẳng làm hắn ít kinh hoàng đi tí nào.
Leo huýt gió. ‘Ông biết đấy, Clytius … với một anh chàng to lớn, thì ông có một chất giọng tuyệt đẹp đấy.’
‘Đồ ngu,’ người phụ nữ rít.
Ở giữa khoảng trống từ Hazel đến chỗ tên Gigantos, không khí lay động. Mụ phù thủy hiện ra.
Mụ ta mặc một bộ đầm không tay bằng chỉ vàng, mái tóc tối màu búi thành hình nón, bọc trong kim cương và ngọc lục bảo. Quanh cổ mụ là một mặt dây chuyền nhìn như một cái mê cung thu nhỏ, treo trên một sợt dây được kết từ hồng ngọc làm Hazel nghĩ đến những giọt máu kết tinh.
Người phụ nữ đẹp lộng
lẫy như không có tuổi – giống như là một bức tượng mà người ta có thể ngưỡng mộ nhưng không thể yêu nổi. Mắt mụ ta ánh lên vẻ tàn độc.
‘Pasiphaë(1),’ Hazel nói.
Người đàn bà nghiêng đầu. ‘Hazel Lesvaque yêu quí của ta.’
Leo ho. ‘Thế ra hai người biết nhau à? Như kiểu là bạn dưới Âm Phủ, hay –‘
‘Im lặng, thằng ngu kia.’ Pasiphaë nói nhẹ nhàng, nhưng đầy nanh độc. ‘Ta không cần mấy đứa á thần trai làm cái gì cả – luôn luôn tự mãn, lúc này cũng thô lỗ và phá hoại.’
‘Ê này, thưa quí bà,’ Leo cự lại. ‘Tôi không phá hủy các thứ nhiều đâu. Tôi là con trai thần Hephaetus mà.’
‘Một thằng thợ hàn nồi,’ Pasiphaë đập lại. ‘Còn tệ hơn. Ta biết Daedalus. Mấy cái phát minh của hắn đem cho ta không gì khác ngoài rắc rối
Leo chớp mắt. ‘Daedalus…là, Daedalus
đấy á? Ồ, thế thì có điều này bà cần biết về chúng tôi,
những tên hàn nồi. Chúng tôi thích sửa chữa, chế tạo, thỉnh thoảng thì là nhét giẻ lau dầu và mồm các quý bà thô lỗ-‘
‘Leo.’ Hazel chặn tay ngang ngực cậu ta. Cô có cảm giác rằng mụ phù thủy sắp sửa biến cậu thành một thứ gì đó không dễ chịu nếu như cậu không chịu im đi. ‘Để mình lo chuyện này, được không?’
‘Nghe bạn của ngươi đi,’ Pasiphaë nói. ‘Hãy là một thằng bé ngoan và để cho cánh phụ nữ nói chuyện.’
Pasiphaë dợm bước trước mặt họ, xem xét Hazel, đôi mắt đầy thù hằn đến nỗi làm da Hazel ngứa râm ran. Sức mạnh của mụ phù thủy bức xạ ra như nhiệt trong lò nung. Nét mặt của mụ bất ổn và quen một cách mơ hồ…
Bằng một cách nào đó, tên khổng lồ Clytius còn làm cho Hazel lo sợ hơn.
Hắn chỉ đứng ở đằng sau, im lặng không động đậy ngoại trừ khói đen tỏa ra từ người hắn cuộn quanh chân.
Hắn chính là hàn khí mà Hazel cảm thấy lúc trước – giống như một cái neo bằng tảng đá hắc diện thạch, quá nặng đến nỗi Hazel không thể mảy may lay chuyển, hùng mạnh, không thể hủy diệt và hoàn toàn không có cảm xúc.
‘Ông – ông bạn của bà có vẻ hơi kiệm lời nhỉ,’ Hazel lưu ý.
Pasiphaë quay lại nhìn tên Gigantos và khịt một cái khinh thị. ‘Cầu nguyện rằng hắn cứ giữ im lặng đi, bé cưng. Gaia đã cho ta cái vinh dự được xử lí ngươi, nhưng mà Clytius là, à, hộ vệ. Chỉ riêng ta và ngươi biết thôi nhé, như những chị em phù thủy với nhau, ta nghĩ rằng hắn ta ở đây để đảm bảo ta dùng quyền năng của ta đúng chỗ, đề phòng trường hợp ta quên mất lệnh của tân nữ chủ nhân của ta. Gaia luôn cẩn thận thế đó.’
Hazel khát khao muốn cự lại rằng mình không phải là phù thủy. Cô không muốn biết Pasiphaë tính ‘xử lí’ họ như thế nào, hay làm thế nào mà tên khổng lồ có thể đảm bảo quyền năng của mụ dùng đúng chỗ. Nhưng cô đứng thẳng lưng lên và cố ra vẻ tự tin.
‘Cho dù bà đang dự tính cái gì,’ Hazel nói, ‘nó sẽ không được đâu. Chúng tôi đã vượt qua tất cả quái vật mà Gaia đặt trên đường của bọn tôi.’
Chồn hương Gale nghiến răng xác nhận, nhưng mà Pasiphaë chẳng có vẻ gì là ấn tượng cả.
‘Ngươi trông không giống thế lắm,’ mụ phù thủy ngâm nga. ‘Nhưng mà dù sao thì tất cả bọn á thần các ngươi đều thế. Chồng của ta, Minos, vua đảo Crete? Hắn là con trai thần Zeus. Nhìn vào lão ta thì các ngươi chẳng bao giờ đoán ra được. Lão ta cũng gầy gò gần như cái thằng này này.’ Mụ ta phẩy tay về phía Leo.
‘Ái chà,’ Leo lầm bầm. ‘Minos hẳn đã làm một việc gì đó vô cùng tệ hại nên mới xứng với
bà.’Hai cánh mũi của Pasiphaë phồng lên. ‘Ồ…ngươi
không biết được đâu. Lão ta quá kiêu ngạo để mà tế đúng vật tế cho Poseidon, nên các vị thần đã trừng phại
ta vì cái sự láo xược của lão.’
‘Nhân ngưu Minotaur,’ Hazel đột nhiên nhớ ra.
Câu chuyện quá ghê tởm và kì cục đến nỗi Hazel luôn phải bịt tai mình lại mỗi khi người ta kể chuyện đó ở Trại Jupiter. Pasiphaë bị nguyền rủa phải yêu say đắm con bò tế của chồng mình. Bà ta đã sinh ra Minotaur – nửa người, nửa bò tót.
Bây giờ, trước ánh mắt hình viên đạn Pasiphaë dành cho mình, Hazel nhận ra vì sao mà ánh mắt đó lại quen thuộc đến thế.
Mụ phù thủy cũng có sự cay đắng và căm thù trong mắt giống như mẹ của Hazel đã từng. Vào những lúc tồi tệ nhất, Marie Lesvaque luôn nhìn Hazel như thể
Hazel là một đứa con quái thai, một lời nguyền rủa từ thần thánh, nguồn gốc của mọi rắc rối của Marie. Đó chính là lý do vì sao câu chuyện về Minotaur làm Hazel ám ảnh – không phải chỉ mỗi vì cái ý tưởng kinh tởm về chuyện Pasiphaë và con bò mà là về cái ý nghĩ rằng tất cả một đứa con,
bất kì đứa con nào, cũng đều được coi như một con quái vật, là sự trừng phạt cho cha mẹ của chúng, để mà bị xua đuổi và ghét bỏ. Với Hazel, Minotaur luôn giống như là nạn nhân trong câu chuyện đó hơn.
‘Đúng vậy,’ Pasiphaë cuỗi cùng cũng nói. ‘Mối nhục nhã của ta quả thật là không thể chịu đựng nổi. Sau khi con trai ta ra đời và bị nhốt trong Đại Mê Cung, Minos từ chối bất kì sự liên quan nào đến ta. Lão nói rằng ta đã phá hoại thanh danh
của lão! Và ngươi có biết chuyện gì đã xảy ra với Minos không, Hazel Lesvaque? Để trả giá cho mọi tội ác và sự kiêu ngạo của lão? Lão được
tưởng thưởng. Lão trở thành quan tòa phán xử người chết dưới Âm Phủ, như thể rằng lão có cái quyền để mà phán xét người khác ấy! Hades đã cho hắn cái vị trí đó.
Là cha ngươi đó.’‘Thực ra cha tôi ra Pluto.’
Pasiphaë mỉa. ‘Chẳng liên quan. Ngươi hiểu rồi đó, ta ghét á thần cũng nhiều ta ghét thần thánh. Bất kì huynh đệ nào của ngươi còn sống sót sau chiến tranh, Gaia đã hứa cho ta, để ta có thể xem bọn chúng chết từ từ tại miền đất mới của ra. Ta chỉ ước rằng ta có nhiều thời gian hơn để mà tra tấn hai ngươi cho đúng cách. Trời đất ạ -‘
Ở trung tâm căm phòng, Cánh Cửa Tử Thần phát ra một tiếng chuông êm tai. Cái nút LÊN mà xanh ở bên phải khung cửa bắt đầu phát sáng. Những sợi xích rung lên bần bật.
‘Đấy, ngươi thấy không?’ Pasiphaë nhún vai tỏ vẻ xin lỗi. ‘Cánh Cửa lại được sử dụng rồi. Mười hai phút, và nó sẽ mở ra.’
Ruột gan Hazel run rẩy mạnh gần như là các sợi xích. ‘Có thêm Gigantos nào nữa à?’
‘Tạ trời đất, không.,’ mụ phù thủy trả lời. ‘Tất cả bọn chúng đều đã lên xong xuôi – trở lại trần gian và vào vị trí cho trận chiến cuối cùng.’ Pasiphaë tặng cô một nụ cười lạnh lẽo. ‘Không, ta nghĩ rằng cánh Cửa đang được sử dụng bởi những kẻ khác … những kẻ nào đó trốn vé.’
Leo nhích tới trước. Khói bốc lên từ hai nắm tay. ‘Percy và Annabeth.’
Hazel không nói lên lời. Cô không chắc rằng cái cục nghẹn trong cổ mình là niềm vui hay nỗi thất vọng. Nếu mà các bạn cô vượt qua được đến tận Cánh Cửa, nếu như họ thực sự dắp xuất hiện ở đây trong mười hai phút nữa …
‘Ồ, đừng lo.’ Pasiphaë phải tay một cái thô bạo. ‘Clytius xẻ xử lí chúng thôi. Ngươi thấy đấy, khi mà chuông ngân lên một lần nữa, thì phải có một ai đó bên phía
chúng ta ra ấn cái nút LÊN, không thì Cánh Cửa sẽ không thể mở ra và bất cứ ai bên trong – cũng
bụp. Đi luôn. Hay cũng có thể là Clytius sẽ để cho chúng ra và đích thân xử lí chúng. Điều đó phụ thuộc vào
hai ngươi.’Miệng Hazel tanh như thiếc. Cô không muốn hỏi, nhưng cô phải hỏi. ‘Phụ thuộc vào hai chúng tôi chính xác là như thế nào?’
‘Thì, rõ ràng quá mà, chúng ta chỉ cần có một đôi á thần còn sống,’ Pasiphaë nói. ‘Hai đứa may mắn đó sẽ được mang tới Athens và hiến tế cho Gaia vào ngày Lễ Hy Vọng.’
‘Rõ ràng rồi,’ Leo lầm bầm.
‘Thế thì đó sẽ là hai ngươi hay là các bạn của các ngươi trong thang máy?’ Mụ phù thủy xòe bàn tay. ‘Để xem ai vẫn còn sống sau mười hai … thực ra là, mười một phút nữa, tính từ bây giờ.’
Cả cái hang động tan trở lại vào bóng tối
——————–
(1) Pasiphaë: hoàng hậu của vua Minos, người do sự bất kính của vua Minos với thần Poseidon (thần Poseidon cho hắn một món quà đàn bò đi lên từ biển, trong đó có một con bò trắng tuyệt đẹp => ‘chỉ’ yêu cầu Minos tế mỗi con bò đó, nhưng Minos vì tham lam và kiêu ngạo đã lấy một con bò khác kém hơn để thay vào) mà bị nguyền rủa nên yêu say đắm con bò tế và đẻ ra nhân ngưu Minotaur; vốn là người có quyền năng phép thuật và thảo dược