"Khê Thần, đúng không?"
Người phụ trách JJ Live nhìn hồ sơ Văn Khê nộp, cho dù đã xác nhận vô số lần nhưng vẫn có chút không dám tin.
Có thực sự là vị Khê Thần đó không? Vậy mà cậu ấy lại đến làm livestream.
Văn Khê nghe giọng nữ trong điện thoại, cũng qua một lúc lâu mới phản ứng lại: "Ầy, đúng, là tôi. Đừng gọi tôi là Khê Thần, tôi sẽ rất áp lực..."
Giọng của cậu rất dễ nghe, làm cho người ta có một loại cảm giác yếu ớt, nghe không có chút sức mạnh nào.
Người phụ trách JJ Live không quan tâm đến giọng điệu của cậu, cô kinh ngạc: "Sao cậu lại làm livestream vậy?"
"Tôi thiếu tiền." Văn Khê thốt lên.
Sau khi tốt nghiệp đại học, Văn Khê chuyển ra khỏi nhà, thuê một căn nhà gần ga tàu điện ngầm.
Vốn định như vậy đi làm sẽ thuận tiện hơn chút nhưng tuyệt đối không nghĩ tới, vừa mới thuê nhà xong không lâu, cậu đã bị buộc phải từ chức.
Lý do là con gái ông chủ từ nước ngoài về, muốn ngồi ở vị trí của cậu, và cậu không muốn đến một vị trí khác nên chỉ có thể từ chức.
Vừa trả tiền thuê nhà xong đã mất việc, đối với Văn Khê mà nói không thể nghi ngờ là đả kích cực lớn.
Cậu suy sụp hai ngày, nghĩ trái nghĩ phải, vẫn không dám nói chuyện này với gia đình, quyết định tự mình nghĩ biện pháp giải quyết.
Sau đó, duyên phận trùng hợp, cậu ký hợp đồng với nền tảng phát sóng trực tiếp JJ, trở thành người dẫn chương trình trò chơi.
Người phụ trách nghe Văn Khê trả lời xong thì có chút im lặng.
Nhưng nghĩ lại, cảm thấy loại lý do "thiếu tiền" này không có gì đáng trách.
Hơn nữa, nếu đó là lý do thì giao dịch tiếp theo của họ sẽ dễ dàng hơn nhiều.
Nghĩ như vậy, cô trực tiếp cắt vào chủ đề chính: "Tôi gọi cho cậu cũng là vì cái này. Nội dung bây giờ cậu đang phát sóng trực tiếp, nếu cậu muốn dựa vào livestream để kiếm sống thì căn bản không thể."
Văn Khê mím môi không nói gì.
"Thực sự acc lớn của cậu rất có danh tiếng, nhưng trò chơi "Linh Tích" này đã nguội lạnh, không ai nguyện ý xem cậu luyện acc nhỏ, cậu cũng không có khả năng mỗi ngày dùng acc lớn đánh đấu trường. Tôi nghĩ cái này cậu cũng rõ ràng."
"Ừm." Văn Khê yếu ớt đáp một tiếng.
Tuần đầu tiên cậu phát sóng, người tới cũng không ít, nhưng mấy ngày tiếp theo, người xem gần như là tụt thẳng tắp, khiến cậu vừa thấy không an toàn vừa vô lực, hoàn toàn không biết nên làm cái gì bây giờ.
Ngay khi cậu đang bối rối thì cuộc gọi này đến.
"Tôi có một đề nghị." Đối phương thăm dò nói, "Có biết SGH không?"
Văn Khê chớp chớp mắt: "Có nghe nói qua."
Không giống như trò chơi nhập vai "Linh Tích", SGH là một trò chơi chiến thuật bắn súng cạnh tranh.
Phong cách và sức nóng của hai trò chơi là hoàn toàn khác nhau.
"Linh Tích" là trò chơi trong nước, chỉ bùng nổ được một thời gian, còn "SGH" phổ biến trên toàn thế giới, từ năm này qua năm khác.
"Cậu là người bắn cung trong Linh Tích, cho nên tôi cảm thấy hẳn là cậu sẽ tương đối giỏi bắn súng, đề cử cậu chơi thử SGH. Chơi SGH không cần phải tối đa như Linh Tích, miễn là kỹ thuật của cậu đạt tiêu chuẩn, sau đó chỉ cần thao tác ổn định, luôn luôn có người sẵn sàng trả tiền." Dừng một chút lại nói " Hôm nay cậu tải trò chơi xuống làm quen một chút đi, ngày mai tôi sẽ tìm người dẫn cậu."
Nghe JJ Live có ý nâng mình, Văn Khê không khỏi có chút cảm động: "Cảm ơn."
Kết quả đối phương thở dài, bất đắc dĩ đáp lại: "Không cần cảm ơn, tôi là fan của Khê Thần cho nên không muốn trơ mắt nhìn Khê Thần nguội lạnh dễ dàng như vậy. Cơ hội tôi đã cho cậu, còn nắm bắt hay không vẫn phụ thuộc vào chính cậu."
Văn Khê sửng sốt một chút, bừng tỉnh hiểu ra, lúc này thật sự cảm động.
Cậu "Ừ" một tiếng vô cùng nghiêm túc: "Tôi sẽ cố gắng!"
Sau khi cúp máy, trước tiên Văn Khê mua trò chơi SGH.
Mặc dù chỉ cần 99 đồng nhưng vẫn khiến Văn Khê đau đớn một phen.
Trả hết một lèo tiền thuê nhà nửa năm, hiện tại là trạng thái không một xu dính túi, ngay cả ăn cơm cũng là vấn đề.
99 đồng, có thể ăn bao nhiêu bữa cơm...
Chẳng qua nghĩ đến thông qua livestream để kiếm tiền là có thể hồi vốn, thậm chí vùng lên, Văn Khê vẫn cắn răng mua.
Dung lượng trò chơi không lớn, rất nhanh đã download xong, chia làm hai phiên bản quần áo trong nước và quần áo nước ngoài.
Văn Khê chần chờ một chút, chọn trang phục trong nước.
Lần đầu tiên vào game phải tạo nhân vật, Văn Khê chọn hình ảnh mặc định của người châu Á.
Khi đặt biệt danh thì cậu phát hiện không có cách nào để nhập tiếng Trung Quốc, thế nên cậu đã lấy một tên tiếng Anh là Wency.
Cái tên này là giáo viên tiếng Anh hồi tiểu học giúp cậu đặt, lúc học trung học cơ sở còn bị người ta cười nhạo giống tên nữ, nên không bao giờ cậu dùng nữa.
Nhưng bởi vì cái tên này dịch ra rất giống với tên thật của cậu, cho nên làm sao cậu cũng không quên được.
Nghĩ nếu giống tên nữ, vậy thì dứt khoát chơi một acc nữ đi —— Văn Khê đổi hình tượng của mình thành hình tượng mặc định của phụ nữ châu Á, bấm enter tiến vào trò chơi.
Trò chơi SGH này có hai cách chơi cơ bản, một là chế độ đấu loạn trên phố, hai là chế độ chạy gϊếŧ trên đảo hoang.
Cái trước đúng như tên gọi của nó, có thể trực tiếp chiến đấu trong bản đồ trò chơi, chết thì nhất định sẽ làm rơi trang bị.
Tiếp đó, bởi vì các trang bị trong SGH đều phải mua bằng tiền mặt nên nhiều người kiếm tiền bằng cách gϊếŧ người và nhặt trang bị.
Ngược lại cái sau có cảm giác cạnh tranh hơn, với quy tắc ném 90-100 người chơi vào một hòn đảo hoang vắng và chiến đấu cho đến khi chỉ còn lại người cuối cùng.
Tùy thuộc vào số lượng thành viên lại chia thành nhiều chế độ thi đấu như 1vs1, 2vs2, 4vs4.
Ở chế độ này, người chơi mà chết sẽ không rơi trang bị, sau khi trò chơi kết thúc tất cả trang bị còn nguyên vẹn, xem như là một chế độ tương đối thân thiện.
Văn Khê vừa tiếp xúc với SGH đương nhiên là chọn hình thức chạy gϊếŧ trên đảo hoang tương đối thân thiện.
Trước khi tiến hành trận đấu đầu