Văn Khê sững sờ nhìn tin nhắn hệ thống này, hơn nửa ngày mới phản ứng được cái "cậu thắng" này là có ý gì.
Momo tự tử, cậu sống lâu hơn Momo - Ván cược này, không phải là cậu thắng à?
Nhưng tại sao?
Bây giờ mưa đạn đều thét chói tai, mặc kệ biết nguyên nhân hậu quả hay không biết, không phải đang chúc phúc hai người thì chính là đang thi nhau quăng quà.
Nhưng Văn Khê với tư cách là đương sự, không cảm nhận được bao nhiêu cái "sủng" và "ngọt" mà mưa đạn nói, phần lớn là mờ mịt.
Cậu do dự, quyết định hỏi rõ ràng: "Cậu làm gì vậy? Là tôi từ bỏ ván cược, tại sao cậu lại tự tử?"
[Khê Khê đang đau lòng cho Momo sao?]
[Là đau lòng Momo tự tử hay là đau lòng Momo tặng quà?]
[Hệ thống] Momo đã tặng một quả ngư lôi nước sâu cho bạn! Kèm theo tin nhắn "Không phải đồng đội không thể hợp tác, tôi không thể xuống tay với cậu, chỉ có thể tự tử thôi, miễn cho chúng ta bị ban."
[Không xuống tay được! Ôi, tôi chết rồi!]
[Thật sự Momo rất cưng chiều Khê Thần!]
Văn Khê: "Vậy cậu cũng không cần tặng quà cho tôi mà? Rõ ràng chúng ta cược là ai có thể lấy hạng một, tôi còn chưa lấy hạng một..."
[Hệ thống] Momo đã tặng một quả ngư lôi nước sâu cho bạn! Kèm theo tin nhắn "Cậu có thể, cố lên."
Văn Khê: "... Có phải không tặng ngư lôi cậu cũng không định nói chuyện không?"
[Hệ thống] Momo đã tặng một quả ngư lôi nước sâu cho bạn! Kèm theo tin nhắn "Đã bị cậu phát hiện."
[Ha ha ha ha ha! Anh đã bị em phát hiện!!]
[Momo cũng dễ thương quá!]
[Lúc nào Momo cũng trêu chọc người ta!]
Văn Khê nghe vậy cũng bó tay rồi.
Cậu quyết định không nói chuyện với Momo nữa vì sợ hắn lại quăng tiền lung tung.
Nhưng cậu không nói, Momo cũng không quăng nhầm.
[Hệ thống] Momo đã tặng một quả ngư lôi nước sâu cho bạn! Kèm theo tin nhắn "Quăng rất nhiều quà tặng cho cậu rồi, không cho tôi một chức siêu quản lý hả?"
Văn Khê: "..."
[Hệ thống] Bạn đã đặt Momo làm siêu quản lý của mình.
Mỗi phòng phát trực tiếp của JJ Live được thiết lập 5 siêu quản lý, 20 quản lý bình thường.
Thưởng hơn 10.000 RMB mới đủ điều kiện để xin làm siêu quản lý, quyền hạn siêu quản lý hơn rất nhiều so với quản lý bình thường.
Momo vừa trở thành siêu quản lý đã nổi lửa lên, trực tiếp gửi một phụ đề lớn trên màn hình: [Đừng quên mời khách ăn cơm, chờ cậu hẹn thời gian...]
Văn Khê: "... Tôi biết rồi."
Văn Khê nói xong ba chữ này, không để ý tới Momo nữa, nhưng mà lúc sau Momo cũng không để lại mưa đạn hay bình luận gì cả, tựa như bốc hơi khỏi thế gian.
Nhưng mà ở vị trí siêu quản lý, rõ ràng avatar và ID của hắn sáng lên, chứng tỏ hắn còn đang xem Văn Khê livestream.
Sau đó Văn Khê không biết là bị hắn nhìn có chút khẩn trương, hay là bị hắn trêu chọc đến có chút choáng váng, cảm giác chơi rõ ràng không tốt như lúc bắt đầu.
Tuy rằng cuối cùng gặp chuyện kinh sợ nhưng không có hiểm nguy đoạt vị trí thứ nhất, nhưng gần như không xuất hiện thao tác thần cấp như một mũi tên nổ đầu.
Lúc chấm dứt, Văn Khê rất thấp thỏm, sợ danh hiệu "Streamer kỹ thuật" của mình cứ như vậy chôn vùi tại đây.
Nhưng mà nhìn mưa đạn, vẫn có rất nhiều người xem quăng quà cho cậu, bình luận cũng rất hài hòa.
[Nhìn ra được, Khê Khê đánh rất khẩn trương.]
[Momo ra nhận nồi đi! Anh nhìn làm Khê Khê sợ!]
[Đúng, Khê Thần không phát huy tốt tất cả đều là nồi của Momo!]
[Hệ thống] Momo đã tặng một quả ngư lôi nước sâu cho bạn! Kèm theo tin nhắn "Ok nồi của tôi."
Văn Khê: "..."
Trong khi đó, tài khoản Văn Khê nhận được tin nhắn từ Momo.
Momo: Tôi chuẩn bị off, cậu gửi số QQ cho tôi nhé, sau khi online mà thấy tôi sẽ add.
Wency: Ok.
Momo: Đi ngủ sớm một chút.
Wency:......
Giờ này khắc này, Văn Khê đã có chút không phân biệt được là mình quá mẫn cảm hay là đối phương quá biết trêu chọc —— Sao tùy tùy tiện tiện nói một câu cũng khiến cậu choáng váng như vậy?
Văn Khê cảm thấy, nếu đổi lại là con gái, không mấy người có thể chống đỡ được Momo như vậy đâu?
Và cậu... Tuy cậu là đàn ông, nhưng mà nói thật, cậu cũng có chút không chịu nổi...
Kế tiếp, Văn Khê lại chơi mấy ván 2vs2 với Thương Lang, trạng thái là càng về sau càng tốt hơn.
Không chỉ liên tục ba lần lấy được vị trí thứ nhất, đầu người trong tay cũng càng ngày càng nhiều.
Hơn 11 giờ đánh ván cuối, lần đầu tiên cậu gϊếŧ được 20 đầu người, thu hoạch một loạt quà từ người xem.
Cậu cảm thấy hôm nay dựa vào tiền quà cậu được tặng cộng lại còn nhiều hơn cuộc sống hơn 20 năm của mình.
Cuối cùng, Văn Khê không đánh với Thương Lang đến rạng sáng, đánh đến hơn 11 giờ thì tắt livestream.
Cậu cũng không quên hẹn của Momo, trước khi off thì gửi số QQ mình sang.
Vốn tưởng giờ này Momo đã ngủ, cho nên Văn Khê gửi xong cái tin nhắn là định trực tiếp tắt máy tính đi ngủ.
Không nghĩ tới tin nhắn kia của cậu vừa mới gửi đi, còn chưa kịp tắt máy tính đã nhận được lời mời kết bạn từ một người, tên acc là "Mạc Mạc"
Không phải Momo?
Văn Khê có chút kinh ngạc thêm hắn.
Văn Khê: Còn chưa ngủ à?
Mạc Mạc: Chờ cậu livestream xong.
Văn Khê:... Sao cậu phải đợi tôi livestream xong?
Mạc Mạc: Không ngủ được, tiện thể chờ luôn.
Văn Khê: Ừm.
Mạc Mạc: Cho nên, cậu muốn đi ăn ở đâu?
Văn Khê suy nghĩ một chút, không có chỗ nào đặc biệt muốn đi, sau đó nghĩ đến nếu đối phương mời khách thì vẫn là do đối phương quyết định.
Văn Khê: Cậu quyết định đi, tôi như nào cũng được.
Mạc Mạc: Cậu sống ở đâu?
Văn Khê: Thành phố S.
Mạc Mạc: Thật trùng hợp, tôi cũng vậy, tôi ở khu P.
Văn Khê: Tôi khu H.
Mạc Mạc: Vậy được, khi nào cậu có thời gian? Tôi sẽ lái xe đến đón cậu.
Văn Khê: À... Ngoại trừ thời gian livestream thì tôi đều rảnh.
Mạc Mạc: Vậy tối nay.
Văn Khê: ???
Mạc Mạc: Thì cậu nói đều rảnh (cười)
Mạc Mạc: Đùa thôi, ngày mai nhé.
Mạc Mạc: Ngày mai đón cậu lúc 10 rưỡi và đưa cậu về nhà trước 12 giờ.
Văn Khê: Được.
Ngoại trừ "được" thì Văn Khê không biết còn có thể nói gì nữa.
Cậu cảm thấy đối phương rất có năng lực hành động, quyết định cái gì sẽ đi làm cái đó, loại quyết đoán này cả đời cậu cũng không học được.
Ngoài đời Văn Khê là một người rất do dự, rất bị động, khoảng thời gian đi làm không ít lần bị sếp và đồng nghiệp dắt mũi.
Sau khi biết cậu dễ bắt nạt, ông chủ càng thêm chèn ép, đồng nghiệp không kiêng nể gì mà sai khiến.
Cho nên cậu từ chức không hoàn toàn là do vị trí của mình bị người lách vào.
Lựa chọn livestream, cũng không hoàn toàn là bởi vì suy nghĩ nông nổi.
Cuối cùng, chính cậu không muốn đi làm nữa.
Văn Khê do dự bị động, không có nghĩa là cậu thích bị người ta sắp xếp.
Nhưng không biết vì sao, tương tác với Momo chẳng những không làm cho cậu phản cảm, ngược lại còn làm cho cậu có loại cảm giác rất thoải mái.
Tuy bị mê mẩn, nhưng không thể phủ nhận cậu có chút vui vẻ.
Rõ ràng Momo cũng giống ông chủ và đồng nghiệp của cậu - Cường thế, có chủ kiến, quyết đoán như sấm rền gió cuốn.
Nhưng chưa bao giờ Momo cứng rắn ép cậu làm bất cứ điều gì cậu không muốn làm, không chỉ vậy, mà còn cố ý bảo vệ cậu, lấy lòng cậu.
Cho dù cậu biết hắn làm như vậy có thể là do giật dây cậu đi đánh chuyên nghiệp...
Không ổn, thật sự bây giờ Văn Khê có chút dao động, trong nháy mắt lại nghiêm túc suy nghĩ chuyện đi đánh chuyên nghiệp.
Ngay sau đó, Momo lại gửi cho cậu một tin nhắn khác.
Mạc Mạc: Đưa tôi địa chỉ với số điện thoại, ngày mai tôi sẽ gọi cho cậu.
Văn Khê không chần chờ, gửi một mạch địa chỉ và số điện thoại di động của mình tới.
Sau khi nhận được tin nhắn, Mạc Thần hơi sửng sốt.
Hắn bảo Văn Khê gửi địa chỉ cho hắn, chỉ là địa chỉ đưa đón, không nghĩ tới Văn Khê trực tiếp gửi địa chỉ cậu ở cho hắn.
Ý thức về cái nguy cơ này.
Mạc Thần bất đắc dĩ cười, đáp lại một câu: Tôi thấy rồi, đi ngủ sớm một chút. Với cả, sau này không nên tùy tiện tiết lộ địa chỉ sống cho người lạ, ngoan.
Khi hắn nói xong những lời này, người đã nằm ở trên giường.
Gửi xong tin nhắn, trực tiếp tắt màn hình điện thoại di động thành đen kịt, ném điện thoại lên sofa cạnh giường, quay đầu đi ngủ.
Văn Khê nhìn chữ "ngoan" kia, đầu óc choáng váng một trận, ngón tay cứng đờ nửa ngày cũng không thể gõ ra một câu trả lời hoàn chỉnh.
Người người... Người này, thật sự là càng ngày càng được một tấc tiến một thước!
Cuối cùng, cậu đã trả lại con thỏ trong một gói nhãn dán giận dỗi để thể hiện sự không hài lòng của mình!
Ngày hôm sau, Văn Khê thức dậy vào khoảng 9 giờ.
Cậu đặt ba đồng hồ báo thức mới đủ để làm cho mình đứng dậy.
Điều đầu tiên khi thức dậy không phải là đánh răng rửa mặt, cũng không phải xuống tầng mua bữa sáng, mà là mở tủ quần áo chọn quần áo.
Lúc chọn thì phấn chấn bừng bừng, chọn xong lại hung hăng khinh bỉ mình một chút —— Chuyện quần gì vậy! Làm sao mà giống như đi hẹn hò thế!
Không phải chỉ là một người bạn mạng bình thường đến mức không thể bình thường hơn sao!
Trong lòng khinh bỉ nhưng Văn Khê vẫn cẩn thận ủi quần áo mình đã chọn xong, sau đó trực tiếp đi tắm rửa.
Cậu và Mạc Thần hẹn 10 giờ 30, nhưng lúc 10 giờ cậu đã bắt đầu cầm điện thoại đứng ngồi không yên.
10 giờ 30, Mạc Thần rất đúng giờ gọi điện cho cậu: "Tôi ở dưới tầng rồi, cậu đã chuẩn bị xong chưa?"
Đây là lần đầu tiên Văn Khê nghe được giọng nói của Mạc Thần qua điện thoại, cảm giác rất khác biệt với nghe trong trò chơi, giống như là dán vào lỗ tai cậu nói, làm cho cậu rùng mình, sau đó không hiểu sao tim đập có chút bất ổn.
Hơn nửa ngày sau cậu mới tìm lại được giọng nói của mình: "À... Tôi, tôi xong rồi, tôi xuống ngay."
Lúc trước rõ ràng đã chuẩn bị tâm lý đầy đủ, không nghĩ tới trong nháy mắt mở miệng, đầu lưỡi vẫn xoắn lại.
Văn Khê có chút quẫn bách, Mạc Thần lại không để ý: "Được, tôi chờ cậu."
Hắn nói xong mấy chữ này, trực tiếp cúp điện thoại.
Văn Khê buông điện thoại xuống, hít sâu một hơi, lại soi gương kỹ càng, sau khi xác định hình tượng của mình không có vấn đề gì mới cầm điện thoại và chìa khóa ra cửa.
Xe dừng dưới tầng là một chiếc màu đen, bóng loáng đến phát sáng.
Văn Khê đi tới cạnh xe do dự một chút, không dám tới gần, chủ yếu là không xác định người trong xe có phải Momo hay không.
Cũng may Mạc Thần không làm cho cậu quá khó xử, sau khi chú ý tới cậu, lập tức hạ cửa sổ xe xuống: "Wency?"
Nghe được giọng nói, Văn Khê ngẩn người, theo bản năng ngước mắt lên, cứ như vậy