[Khê Thần dùng súng bắn tỉa làm kính viễn vọng hả?]
[Súng bắn tỉa: Không thể nể mặt tôi sao?]
[Kính viễn vọng bắn tỉa, hahahaha, anh xứng đáng 10 đỉm!]
Văn Khê đổi súng bắn tỉa nhìn người vừa rồi, xác định mũ giáp của hắn bị bắn rơi, hơn nữa cũng không có mũ giáp dự phòng, chờ sau khi cung làm mát, quyết đoán lại cho hắn một mũi tên!
[Hệ thống] Bạn đã gϊếŧ Specsong bằng cung.
Giải quyết xong!
Văn Khê lấy được đầu người đầu tiên vui vẻ cất cung, lúc này mới phát hiện mưa đạn đều đang "bênh vực kẻ yếu" thay súng bắn tỉa.
"Không phải..." Cậu cố gắng giải thích, "Khoảng cách này quá xa, xác suất tôi dùng súng bắn tỉa nổ đầu là 70%, xác suất dùng cung nổ đầu là 90%, vậy đương nhiên tôi phải đổi cung."
[Xác suất anh nổ đầu bằng súng bắn tỉa là 70%? Anh chạm vào lương tâm của mình rồi nói lại lần nữa đi?]
[Kỹ thuật bắn súng của Khê Khê mọi người đều hiểu nha!]
Văn Khê dở khóc dở cười, không rõ sao hướng gió của mưa đạn lại xoay nhanh như vậy.
—— Một giây trước còn đang nghi ngờ vì sao cậu không dùng súng bắn tỉa, một giây sau liền mắng kỹ thuật bắn súng của cậu.
Nói về đạo lý, kỹ thuật bắn súng của cậu so với một tháng trước đã tiến bộ rất nhiều được không!
Kể từ khi thi tuyển chọn trong nước kết thúc, mỗi ngày cậu đều dậy sớm luyện súng, không lười biếng một ngày nào.
Chẳng qua lúc livestream vì hiệu quả phát sóng nên cậu vẫn dùng cung tương đối nhiều, cho nên mới cho người xem một loại ảo giác căn bản kỹ thuật bắn súng của cậu chưa từng tiến bộ hả?
Văn Khê cũng lười giải thích, phối hợp với mưa đạn nói một câu: "Thật ra là như vậy, vừa rồi người nọ cười nhạo tôi dùng cung, cho nên đương nhiên tôi phải để cho hắn cảm nhận một chút sợ hãi khi bị cung điều khiển, không có tẹo quan hệ nào với kỹ thuật bắn súng của tôi có được hay không!"
Cậu không nói những lời này còn tốt, vừa nói, tất cả mọi người trong nháy mắt phản ứng lại —— Thì ra người trước khi lên máy bay cười nhạo Văn Khê dùng cung chính là người này?!
[Hóa ra ngoài miệng Khê Khê biểu hiện không thèm để ý, trong lòng vẫn nhớ kỹ?]
[Thì ra anh là Khê Thần như vậy!]
[Thuộc tính phúc hắc của Khê Khê duyệt vào loại cối đá!]
Văn Khê ngẩng đầu nhìn trời, quyết định vẫn không nói lời nào.
Làm sao cảm thấy nói càng nhiều càng sai?
Tiếp theo đó cậu lại dùng cung nổ đầu nhiều lần.
Rank thấp nước ngoài khắp nơi đều là người mới chỉ có trang bị cơ sở, người không đội mũ giáp cơ bản đều bị cậu mang đi bằng một mũi tên.
Game SGH này, bản chất là trò chơi hút máu, dù sao không mua trang bị thì căn bản không có cách nào chơi, lúc vừa mới ra mắt bản open beta thì cũng tuyên bố với bên ngoài đây là game kiếm tiền.
Cũng không tính là gạt người, ít nhất thật sự tiền vàng trong trò chơi có thể chuyển đổi thành tiền mặt rút ra.
Chỉ là, không có trang bị thì không thắng được, không thắng được thì không có tiền vàng —— Đây không phải ép nhau thì là cái gì?
Sau đó, dùng trang bị cơ sở giành được tiền vàng trở thành giấc mơ của mỗi người chơi SGH, đây cũng là vì sao bất kể chơi trong nước hay nước ngoài, đều có thể thấy rất nhiều người thua N trận vẫn kiên trì dùng trang bị cơ sở ở rank thấp, đánh chết cũng không tiêu vàng.
Nhưng cho đến nay, chỉ có một người thật sự làm được điều này - Chỉ cần một khẩu súng ngắn để có được vị trí đầu tiên.
Ừm, người này là Mạc Thần.
Cho nên mỗi lần Văn Khê dùng cung nổ đầu mang đi người chơi chỉ có trang bị cơ sở, đều không nhịn được cười xấu xa trong lòng —— Muốn sao chép thành công của Mạc Thần hả? Không có cửa đâu!
Game bắn súng, sảng khoái nhất chính là trong nháy mắt nổ đầu mang đi quân địch.
Hôm nay cảm giác của Văn Khê không tệ, gần như là một mũi tên nổ đầu, mỗi lần nổ đầu đều có rất nhiều người xem quăng quà cho cậu, thế cho nên căn bản cậu cảm ơn không hết.
Cuối cùng, cậu kết thúc với 13 đầu người và đứng vị trí số 1.
Vừa chuẩn bị xem lại chiến công thì đột nhiên nhìn thấy một hàng dài ngư lôi nước sâu rơi xuống, làm cậu giật nảy mình.
[Hệ thống] Light quăng 100 quả ngư lôi nước sâu cho bạn! Kèm theo tin nhắn "Anh ơi, cho xin một vị trí bạn tốt đi?"
Đã lâu Văn Khê không một mạch nhận được 100 quả ngư lôi nước sâu, đột nhiên nhìn thấy thông báo này thì mất một lúc lâu sau mới phản ứng lại: "A... Cảm ơn Light đã tặng 100 quả ngư lôi nước sâu, cậu muốn vị trí bạn tốt gì? Vậy cậu add tôi đi."
Cậu nói xong thì mở danh sách bạn bè của mình, không bao lâu sau đã nhận được một lời mời, ID chính là Light.
Sau khi cậu thêm đối phương, cho rằng đối phương sẽ nói cái gì đó, nhưng mà qua rất lâu cũng không xảy ra chuyện gì.
Văn Khê không để ý, tiếp tục chơi 1vs1 một mình.
Tuy nhiên, ngay khi cậu live lúc 4 giờ, gần như ID này là người đầu tiên gửi cho cậu một tin nhắn.
Light: Nghe nói cậu muốn đánh chuyên nghiệp?
Văn Khê sửng sốt một chút, lập tức nhận ra mục đích Light quăng nước sâu cho cậu và thêm cậu làm bạn tốt.
Nhưng cậu vẫn thử một câu: Đúng vậy, có chuyện gì thế?
Light: Cậu có quan tâm đến YEY không? Tôi là đội trưởng Lightning của YEY, theo lệnh của câu lạc bộ đến kéo người!
Wency: ! ! !
Văn Khê đoán được đối phương đại diện cho chiến đội chuyên nghiệp đến kéo người, nhưng cũng không nghĩ tới là YEY, càng không nghĩ tới người này lại là đội trưởng Lightning của YEY.
ID chuyên nghiệp của hắn là Lightning, ID acc nhỏ là Light, không thể không nói là rất lười thay đổi.
Light: Nếu cậu đồng ý tham gia YEY ngay bây giờ, cậu có thể có cơ hội chiến đấu trong trận chung kết toàn cầu nha ~
Wency: ? !
Văn Khê đã khiếp sợ đến mức không biết nên trả lời cái gì.
Cậu biết mình bắn cung rất giỏi, nhưng cũng chỉ là bắn cung mà thôi. Tuy kỹ thuật bắn súng của cậu tiến bộ rõ rệt, nhưng tuyệt đối không đạt tiêu chuẩn của tuyển thủ chuyên nghiệp.
Lúc đầu Mạc Thần mời cậu đánh chuyên nghiệp, thậm chí cậu cảm thấy Mạc Thần đang đùa cậu. Sau đó biết Mạc Thần là Mac, lúc đấy cậu mới tin thật sự hắn muốn kéo cậu vào chiến đội của mình.
Kết quả bây giờ, đội trưởng Lightning của YEY, đích thân đến kéo cậu, còn nói cậu có cơ hội để chiến đấu trong trận chung kết toàn cầu?!
Khi Lightning đi kéo người, tuyệt đối là dùng tự tin kéo.
Chiến đội YEY của bọn họ đã giành được quán quân trong cuộc thi tuyển chọn trong nước lần này, hắn lại là đội trưởng YEY, cho nên hắn cảm thấy, mình tự đi kéo người, như thế nào cũng không thể thất bại, chứ đừng nói đến việc Wency đã tiết lộ ý định đánh chuyên nghiệp khi livestream.
Nhưng hắn không biết chính là, Văn Khê đã đáp ứng Mạc Thần đi chiến đội của hắn, thậm chí là vì Mạc Thần nên Văn Khê mới quyết định đánh chuyên nghiệp.
Cho nên sau một lúc lâu, Văn Khê trả lời.
Wency: Xin lỗi, tôi từ chối.
Light: ? ? ?
Lightning trong phòng huấn luyện, nhìn thấy ba chữ "Tôi từ chối" thì quả thật không tin vào mắt mình.
Lúc này, huấn luyện viên chiến đội của bọn họ đứng ở phía sau hắn, thấy câu trả lời này, giơ tay đẩy kính của mình xuống, nói một câu: "Nói lời vô ích."
"ĐM, anh thử xem!" Lightning vừa không quay đầu lại gào, vừa không tin tà tiếp tục gõ chữ lừa gạt... À không, kéo người.
Light: Lợi ích chiến đội chúng tôi rất tuyệt! Mức lương cao hơn MQ, tiền thưởng chiến thắng trong trận đấu thuộc về các thành viên trong đội!
Light: Câu lạc bộ rất lớn, bao ăn bao ở!
Light: Chờ đã, có phải cậu cho là tôi mạo danh không? Cậu chấp nhận QQ của tôi, tôi call video với cậu!
Văn Khê nhìn ra được thật sự chiến đội YEY rất muốn kéo mình, điều này khiến cậu có chút đau đầu.
Cậu không muốn từ chối YEY, đây là một đội mạnh xứng đáng với danh nghĩa, nói là chiến đội thực lực tổng hợp mạnh nhất trong nước hiện tại cũng không quá đáng.
Thế nhưng, chiến đội mạnh hơn nữa, cũng không địch lại được sức hấp dẫn của Mạc Thần với cậu.
Cuối cùng, Văn Khê thêm QQ, sau đó trả lời một câu.
Văn Khê: Không cần call video nữa, tôi biết cậu là thật, nhưng lòng tôi đã có chỗ thuộc về.
Light: ĐM, bị người ta giành trước một bước rồi? Nói cho tôi biết hắn là ai! Tôi sẽ nạo hắn!
Văn Khê:...
Light: Khụ, Văn Khê, xin chào, tôi là huấn luyện viên của chiến đội YEY, đầu óc đội trưởng nhà tôi có lỗ, xin cậu thông cảm nha. Xin hỏi chiến đội nào nhanh chân đến trước? Hợp đồng đã được ký chưa? Nếu cậu chưa ký, chúng tôi có thể gấp đôi mặt tài chính.
Đổi người rồi?
Thế là bây giờ đang nói chuyện với cậu là huấn luyện viên của YEY?
Văn Khê nhìn màn hình máy tính của mình, đột nhiên có loại cảm giác rất không chân thật, luôn cảm thấy mình đang nằm mơ.
Cho tới bây giờ cậu chưa từng nghĩ mình sẽ trở nên bán chạy như vậy.
Tuy nhiên, mọi chuyện đã quyết