Captain Loves Male.
Câu này dịch sang tiếng Trung là: Đội trưởng thích nam.
Văn Khê mở to hai mắt nhìn Trần Úy một lát, thấy vẻ mặt hắn nghiêm túc, trong nháy mắt thật đúng là tin.
Cậu quay đầu nhìn Mạc Thần, trong mắt tất cả đều là thăm dò.
Nhưng mà, Mạc Thần như là cái gì cũng không nghe thấy, rót cho mình một ly nước giải khát, thuận tiện giúp cậu rót một ly.
"A, cảm ơn." Văn Khê nói cảm ơn, rốt cuộc vẫn không nhịn được, thử hỏi, "Cậu ấy nói là thật sao?"
Mạc Thần cũng không quay đầu hỏi ngược một câu: "Anh cảm thấy thế nào?"
Văn Khê ho một tiếng, có chút xấu hổ giơ tay sờ sờ mũi.
Nói thật, cậu đã sớm mơ hồ cảm thấy Mạc Thần có ý tứ với mình, chỉ là không dám xác định, dù sao bọn họ đều là nam.
Nhưng nếu Mạc Thần thích nam thì sao?
Văn Khê vừa định trả lời "Tôi cảm thấy đúng", lời còn chưa nói ra, Trần Tiêu đã cho Trần Úy một cái tát! Nhưng vỗ nhẹ.
"Captain Loves Male?! Chú mày học tiếng Anh tốt vậy à! Sao không lên làm Thượng Đế luôn đi!"
Trong lúc nói chuyện, hắn dùng khăn ăn lau sạch sẽ một ngụm nước vừa phun.
Vẻ mặt Văn Khê mê mang nhìn hai người, nghiêng đầu, dùng ánh mắt biểu đạt nghi ngờ —— Cho nên, không phải sao?
Cuối cùng vẫn là Lam Ngạn không nhìn nổi nữa, bất đắc dĩ giải thích: "Đừng nghe Trần Úy nói bậy, CLM không có ý nghĩa lộn xộn như này, tên CLM là chúng tôi cùng lấy tên đặt."
"Hả? Ý anh là sao?" Hiện tại đầu Lăng Sơ Dật hơi choáng váng.
Năm nay hắn mới gia nhập CLM, thật đúng là không ai nhắc tới lai lịch của đội CLM.
Nhưng hắn lên mạng tra qua, đúng thật CLM không có tên đầy đủ, chi bằng nói tên đầy đủ chính là CLM.
"Đừng nói cho tôi biết là lấy hên xui, tùy tiện chọn ba chữ cái?" Lăng Sơ Dật suy đoán.
"Làm sao có thể." Trần Tiêu trừng mắt nhìn hắn một cái, "Cậu nhìn chúng tôi giống mấy người tùy tiện như vậy à?"
Mặt Lăng Sơ Dật là "Tự thổi cho bản thân đi", Trần Úy ở một bên thè lưỡi.
Hiển nhiên, Trần Úy biết ý nghĩa chân chính của CLM, cố ý trêu đùa Văn Khê một chút, thuận tiện lừa đội trưởng.
Lam Ngạn thở dài, bất đắc dĩ nói: "Được rồi, đừng làm thêm tò mò nữa, kỳ thật tên đội rất đơn giản, chính là họ của bốn người chúng tôi. C là Trần, L là Lam, M là Mạc. Khi chiến đội vừa mới thành lập, chỉ có bốn người chúng tôi —— Tôi, Mạc Thần, Trần Tiêu, Trần Úy. Hắn vừa nói vừa chỉ một vòng.
Lúc Trần Tiêu được chỉ, có chút cảm thán: "Ài, khi đó, thật sự cảm thấy bốn người có thể đánh cả đời..."
Lam Ngạn muốn nói lại thôi, không nói gì.
Đột nhiên, Lăng Sơ Dật chỉ mình: "Ồ? Họ của tôi cũng là L nha!"
Nghe được câu này, Lam Ngạn đột nhiên nở nụ cười: "Đúng vậy, kế thừa của tôi."
Lăng Sơ Dật chớp chớp mắt, không kịp phản ứng.
Trần Tiêu và Trần Úy lại giống như đột nhiên cảm thấy được cái gì, nhìn Lam Ngạn một lát, cuối cùng cái gì cũng không nói.
Nghe qua, dường như Lam Ngạn có ý định từ bỏ cái gì đó.
Hắn đã sẵn sàng nghỉ hưu chưa?
Rất nhanh, đồ ăn lên tới, mọi người không còn nói đông nói tây nữa, bắt đầu ăn cơm.
Lúc ăn cơm, Trần Úy càng nghĩ càng cảm thấy đáng tiếc —— Hắn đang trêu đùa Văn Khê à? Không, hắn đang trợ giúp đó! Thật tò mò đội trưởng sẽ trả lời Văn Khê như thế nào, hiện tại với trạng thái đang mê Văn Khê đến choáng váng của đội trưởng, không chừng thật sự sẽ thừa nhận.
Đều trách thằng anh nhà mình nhanh mồm! À, không ăn ý!
Sắp ăn xong, Trần Tiêu đi ra ngoài hút thuốc, Trần Úy liền len lén đi ra ngoài oán giận: "Đúng thật là đội trưởng thích nam mà, em cũng không nói sai."
Trần Tiêu trừng mắt nhìn hắn một cái: "Anh thấy mày ngứa da ấy, muốn huấn luyện tăng cường với mèo con phải không?"
"Tăng cường thì tăng cường." Trần Úy rầu rĩ nói, "Chính là em không nhìn quen hai người này rõ ràng ngọt ngấy như vậy lại nhất định phải làm bộ tình anh em thuần khiết."
"Nhưng A Thần có vợ rồi." Trần Tiêu đột nhiên nói một câu như vậy.
"A?" Trần Úy sửng sốt.
Trần Tiêu: "Em quên rồi à? Lần trước ăn cơm, cậu ấy đang xem mỹ nữ livestream, còn nói đó là vợ."
"......A, hóa ra anh đang nói về kiểu 'vợ' này." Trần Úy hoảng sợ, còn tưởng Mạc Thần kết hôn.
Không đúng, Mạc Thần còn chưa đến tuổi kết hôn.
"Mấu chốt không phải là "vợ" của cậu ấy là kiểu gì, mà là ở chỗ—— " Trần Tiêu nghiêm túc nói, "Điều này chứng tỏ cậu ấy thích nữ hả?"
Trần Úy: "Em trai thật ngây thơ! Có lẽ đội trưởng là lưỡng tính!"
Trần Tiêu: "..."
Hôm nay không có cách nào để trò chuyện tiếp.
Lại nói đây xem như là chuyện riêng của Mạc Thần đi, bọn họ tán gẫu hăng hái làm gì như vậy?
Dùng qua bữa trưa, nghĩ còn chút nữa là đến trận đấu buổi chiều, mọi người liền trở về khách sạn nghỉ ngơi một lát, sau đó lại đến địa điểm thi đấu.
Bọn họ không đến muộn, nhưng người ở sân đấu đến nhiều hơn buổi sáng.
"Đều là đến xem đội trưởng hả?" Văn Khê suy đoán.
"Không, cũng có thể đều là đến xem anh." Lăng Sơ Dật đáp lại.
Văn Khê sửng sốt một chút, còn chưa kịp phản ứng, lại nghe được giọng của Trần Úy: "Hai người bị sao vậy? Không thể đến xem cả đội chúng ta à?"
Quả thật, rất nhiều người trong sân đấu sau khi trận đấu buổi sáng kết thúc, mới biết được CLM tham gia Cup Băng Kích, sau đó lục tục chạy tới xem.
Chẳng bao lâu, đã đến 1 giờ.
Bình luận viên vào vị trí, thí sinh vào sân bắt đầu vận hành thiết bị.
[Hoan nghênh trở lại trực tiếp trận đấu tranh tài SGH Cup Băng Kích đầu tiên của thành phố S, tôi là bình luận viên Tiểu Bố!]
[Tôi là bình luận viên Khê Mị ~]
Theo giọng của Tiểu Bố và Khê Mị, trên màn hình lớn rốt cuộc không chiếu quảng cáo nữa, mà là đưa ống kính cho hai người.
Trong khi đó, nền tảng phát trực tiếp của JJ Live cũng bắt đầu livestream.
Sắp tới là hai trận 4vs4.
CLM ra sân, người ngồi dưới đài xem trận đấu biến thành Trần Tiêu và Lam Ngạn.
Bây giờ suy nghĩ của Trần Tiêu không ở trong trận đấu, mà ở mặt khác.
Hắn còn đang nghĩ đến chuyện "vợ" của Mạc Thần —— kỳ quái, lúc trước không nhớ tới, hôm nay nhớ tới có chuyện như vậy, đột nhiên hắn cảm thấy... Văn Khê có chút giống người hắn nhìn thấy trong điện thoại Mạc Thần ngày đó?!
Còn đang ngây người, đột nhiên nghe được giọng của Lam Ngạn: "Đang suy nghĩ cái gì thế?"
Trần Tiêu sửng sốt một chút, phục hồi tinh thần, trước khi mở miệng trong lòng đã thuyết phục chính mình —— Có thể là nhớ nhầm rồi.
"Không có gì." Hắn đáp lại, sau đó thuận tiện hỏi một câu, "Sau này có kế hoạch gì không?"
Lúc này đổi thành Lam Ngạn ngây người.
Sau một lúc im lặng, hắn mỉm cười và hỏi lại: "Cậu hỏi điều này có nghĩa là gì?"
Trần Tiêu đưa tay ôm cổ Lam Ngạn, thở dài: "Hầy, giữa chúng ta không cần thử tới thử lui như vậy chứ? Cậu nói với mèo con trong lúc ăn cơm, tôi cũng không thể coi như không nghe thấy, cái gì mà có người kế thừa, một kiểu giọng nói muốn đi, đừng nói với tôi chỉ là có cảm xúc mà phát ra."
Lam Ngạn bất đắc dĩ cười cười, sau đó quay đầu nhìn thẳng về phía trước, nụ cười trên khóe môi cứ như vậy dần dần phai nhạt.
Một lát sau, hắn nhẹ giọng nói: "Đúng vậy, chúng ta quá hiểu nhau... Cho nên, cậu nên biết rằng tôi sẽ không sẵn sàng làm người thay thế."
Trần Tiêu muốn nói lại thôi.
Lam Ngạn nói tiếp: "Văn Khê rất mạnh, A Thần càng không cần phải nói, mèo con cũng luôn tiến bộ. Tuy cảm giác tồn tại của A Úy yếu, nhưng ít nhất hắn cũng không kéo chân cả đội, không giống tôi..."
Trần Tiêu nhìn sườn mặt hắn, muốn an ủi, nhưng đồng thời lại biết, hiện tại Lam Ngạn không cần nhất chính là an ủi.
"CLM không cần tôi." Những lời này, Lam Ngạn nói rất bình tĩnh, "Trong tên đội có họ của tôi, nhưng trong đội không còn vị trí của tôi nữa." Dừng một chút, "Nhưng, tự tay giành chức vô địch là ước mơ của tôi, tôi sẽ không bỏ cuộc."
Nghe đến đây, Trần Tiêu đã hiểu quyết định của hắn là gì: "Cậu muốn chuyển nhượng?"
"Ừ." Lam Ngạn không chút do dự gật đầu thừa nhận, sau đó nói một câu xin lỗi.
Trần Tiêu bất đắc dĩ dùng bàn tay ôm lấy hắn vỗ vỗ vai: "Nói xin lỗi cái gì, nên nói xin lỗi là chúng tôi, không có cách dẫn cậu cùng đoạt quán quân."
Lam Ngạn cười cười, không phản bác, cũng không nói gì khác.
Một chút oán hận cũng không có là không thể, dù sao CLM vứt bỏ hắn là sự thật.
Một năm trước, tất cả nhiệt huyết và tiếng cười, bây giờ dường như tất cả trở thành một trò đùa.
Nhưng mà Lam Ngạn cũng có thể lý giải.
E-Sports chính là như vậy, không giống như đi làm, không phải ai có tư cách thì sẽ có quyền nói chuyện.
Suy cho cùng vẫn là thực lực.
Vật đua trời chọn, thích hợp sinh tồn —— thuần túy mà tàn khốc.
Trần Tiêu: "Đã nghĩ đến chiến đội nào hả?"
Lam Ngạn "Ừ" một tiếng.
Trần Tiêu: "Vậy sau này chúng ta chính là quân địch?"
Lam Ngạn cười cười: "Trên sân đấu là quân địch, ra khỏi sân vẫn là bạn."
Kỳ thật, từ góc độ người ngoài cuộc, Lam Ngạn lựa chọn rất không lý trí.
CLM bây giờ là CLM gần nhất với chức vô địch.
Hắn ở lại CLM, cho dù là dự bị, cho dù không thể ra sân, ít nhất cũng có thể chứng kiến khoảnh khắc chiến đội này trở thành quán quân.
Đi đến các chiến đội khác, cho dù hắn có cơ hội ra sân hay không, muốn giành chức vô địch, hắn phải đánh bại CLM.
Trần Tiêu biết rõ điểm này, nhưng hắn tin tưởng Lam Ngạn trước khi đưa ra quyết định chuyển nhượng, khẳng định cũng cân nhắc đến điểm này.
Nếu đã lựa chọn chuyển nhượng, vậy hẳn là hắn đã chuẩn bị tốt đối địch với CLM.
Có lẽ, đối với Lam Ngạn mà nói, có thể ra sân thi đấu hay không còn quan trọng hơn việc có thể giành được quán quân hay không.
Cho nên cái gì Trần Tiêu cũng không nói, chỉ cổ vũ vỗ vỗ bả vai Lam Ngạn.
Lúc này, tất cả các tuyển thủ dự thi 4vs4 đều đã tiến vào bản đồ chuẩn bị.
Tiểu Bố và Khê Mị tạm thời không có gì để bình luận, nên đứng nói chuyện.
Tiểu Bố: [Khê Mị cũng là người chơi SGH đúng không?]
[Tất nhiên rồi.] Khê Mị đáp lại, [Tôi rất si mê game bắn súng, hầu hết các game bắn súng tôi đều đã chơi nha ~]
Tiểu Bố: [Cũng đúng, JJ Live của chúng ta không giống với các nền tảng phát sóng trực tiếp khác, việc chiêu mộ người phụ trách rất nghiêm khắc, người phụ trách kênh trò chơi của chúng ta, vừa phải biết chơi trò chơi, vừa phải chơi không tệ.]
Khê Mị: [Ha ha ha, bởi vì như vậy mới có thể hướng dẫn streamer dưới tay tốt hơn!]
Tiểu Bố: [Vì vậy, đến JJ của chúng tôi để livestream, có thể nhận được hướng dẫn rất tốt!]
Khê Mị: [Đúng vậy!]
Trần Tiêu: "Quảng cáo kiểu này..."
Lam Ngạn: "Cạn lời."
Các khán giả khác trong sân đấu nghe xong đoạn quảng cáo cạn lời này của hai người cũng cười chết.
Không đợi bọn họ cười tiếp thì trận đấu bắt đầu.
22 chiến đội dự thi, 88 tuyển thủ, đều xuất hiện trên máy bay trong nháy mắt.
Bốn người của CLM cũng không ngoại lệ.
Đây không phải là lần đầu tiên Văn Khê chơi 4vs4 với Mạc Thần, mà là lần đầu tiên cùng đội chơi 4vs4 với Mạc Thần, cho nên bây giờ trái tim đập rất nhanh, có loại cảm giác tùy thời đều có thể từ trong lồng ngực nhảy ra, không phân biệt được là khẩn trương hay kích động.
Cho đến khi giọng nói của Mạc Thần từ trong tai nghe truyền đến: "Nhảy khu M."
Giọng của hắn không dịu dàng như ngày thường, giờ phút này làm cho người ta có một loại lạnh như băng của máy móc, ngược lại làm cho Văn Khê trong thời gian ngắn nhất tỉnh táo lại, nhìn bản đồ.
Lần này, khu vực M là khu vực cuối cùng máy bay đi qua, rất xa xôi, mang lại cho người ta cảm giác "khu vực an toàn hoàn toàn không thể ở đó".
Văn Khê có chút nghi ngờ, không rõ vì sao lại nhảy ở đó, tuy đó là khu vực cậu am hiểu nhất, nhưng vị trí xa xôi như vậy, không có lợi cho việc chạy độc, nhảy quá muộn cũng không có lợi cho việc lấy đầu người.
Khi bọn họ huấn luyện, nếu không nhảy khu vực đầu tiên máy bay đi qua, thì chính là nhảy ở vị trí trung tâm của bản đồ.
Nhưng mà Mạc Thần là đội trưởng, đồng thời cũng là chỉ huy của bọn họ.
Không phải vạn bất đắc dĩ thì nghe theo mệnh lệnh chỉ huy là tất nhiên, đây là để tụ tập sức mạnh cả đội tốt hơn.
Cho nên, sau khi Mạc Thần nói ra lời nhảy khu M, không có nửa người có ý kiến với quyết định của hắn.
Nhưng mà, ngoài miệng không đề cập tới, trong lòng vẫn miên man suy nghĩ.
Lăng Sơ Dật: Á à, lần đầu tiên đã nhảy đến khu Văn Khê nhà anh am hiểu nhất, ngay cả che giấu cũng không che giấu một chút hả?
Trần Úy: Á à, để tránh có chiến đội vây chặn Văn Khê như lần