•Chương này tớ chưa beta được nha. Sáng mai mới beta được. Nay uống thuốc nên hơi mệt, đi ngủ sớm, mọi người để sáng mai đọc cũng được..
••••••
Sau khi giải quyết xong cả chiến đội, tinh thần CLM tràn đầy nhân cơ hội tàn sát ở khu M, đầu người trên tay vẫn vượt xa các chiến đội khác.
Khi trận đấu diễn ra đến phút 20, vị trí của vòng bo thứ ba được công bố, cho thấy khu vực M không còn nằm trong phạm vi bảo vệ của khu vực an toàn.
Mạc Thần quyết định nhanh chóng, mặc kệ quân địch còn lại của khu M, dẫn dắt toàn đội rút lui về phía khu an toàn.
"Bây giờ mấy người của YEY và MQ đang ở đâu rồi?" Trần Úy thăm dò hỏi một câu.
Bọn họ tách biệt làm hai chiếc xe máy chạy tới khu vực an toàn, Mạc Thần với Văn Khê một chiếc, do Mạc Thần điều khiển, Trần Úy với Lăng Sơ Dật một chiếc, do Trần Úy điều khiển.
Mạc Thần nghe được vấn đề của Trần Úy, vừa lái xe máy vừa liếc mắt nhìn vào thông báo gϊếŧ chết ở góc trên bên phải, kết hợp với tiếng súng truyền đến phán đoán phương hướng: "MQ còn ở khu đô thị, YEY thì không rõ lắm, cách chúng tôi rất xa, chắc là đi đường xa vào rừng rậm."
"Nói như vậy, chúng ta sẽ giao đấu với MQ trước?" Trần Úy nói xong, trong lòng không khỏi cảm thán năng lực phân biệt vị trí của Mạc Thần.
Hắn không chút nghi ngờ Mạc Thần phán đoán, bởi vì hắn biết, Mạc Thần chưa bao giờ nói những lời không nắm chắc. Nếu hắn khẳng định MQ vẫn còn ở khu vực thành phố, chắc chắn họ sẽ ở khu vực thành phố không sai.
Nhưng mà, nghĩ đến mình tự lái xe đi tới chính là khu đô thị, Trần Úy lại không khỏi có chút thấp thỏm.
Nói thật, tuy phóng mắt xem tất cả các trận đấu chính thức trong quá khứ, tổng số điểm MQ cuối cùng cũng không vượt qua YEY một lần, nhưng không biết vì sao, so với YEY, Trần Úy càng sợ gặp MQ.
Có lẽ vì YEY mang lại cảm giác không ổn định. Bọn họ tùy ý mà lỏng lẻo, rất nhiều thao tác so với kỹ thuật cao siêu càng giống như ngẫu nhiên kỳ diệu, phù dung sớm nở tối tàn rồi lặng lẽ biến mất.
Mà sự lớn mạnh của chiến đội MQ có thể cảm nhận được rõ ràng. Sự gắn kết nhóm của họ làm cho họ trông giống như một con mãnh thú hợp thể. Có thể đánh bại, nhưng bạn không thể phá vỡ.
Hơn nữa, lúc nào bọn họ cũng lớn lên, gần như là dùng tốc độ mắt thường có thể thấy được.
Trong các trận đấu trước đây, CLM của họ nhiều lần bị gϊếŧ không phải bởi YEY, mà là MQ.
Rõ ràng Mạc Thần cũng biết điểm này: "MQ ăn ý rất tốt, tốc độ bảo vệ và trị liệu cho nhau rất nhanh, muốn đánh tan mỗi người không dễ dàng, trực tiếp dùng một làn sóng*."
(*) Là nắm bắt cơ hội thoáng qua, nhân lúc sức mình mạnh hơn đối thủ thì tập trung toàn lực tấn công đối thủ trong một đợt.
"Một làn sóng?" Văn Khê rất ít khi nghe được từ này trong game SGH, tò mò chớp chớp mắt —— từ này thường nghe nói trong trò chơi thẻ bài, các trò chơi khác cũng có liên quan, nhưng trong một trò chơi bắn súng nghe thấy rất kỳ lạ.
Nghe ra sự tò mò trong giọng nói của cậu, giọng nói vốn trong trẻo lạnh lùng của Mạc Thần lập tức mềm xuống, thậm chí cười khẽ một tiếng: "Nghe em nói chiến thuật xong anh sẽ biết."
Vì thế kế tiếp, Mạc Thần đơn giản mà nhanh chóng nói ra chiến thuật mình nghĩ, mọi người nghe xong đều nghẹn họng cứng lưỡi, cảm thấy khá mạo hiểm, lại không thể không thừa nhận kế hoạch của Mạc Thần là có thể thực hiện.
"Chiến thuật này muốn thành công, cần tất cả mọi người cố gắng." Mạc Thần nói xong, vốn định tiếp một câu "Tôi không hy vọng bất kể ai bị tuột xích", nhưng mà, nhớ tới quản lý từng nói với hắn, hắn chuyển đề tài, "Tôi tin tưởng mọi người có thể làm được."
"A a a, tôi sẽ cố gắng!" Cũng không biết Trần Uý bị những lời này chọc trúng chỗ nào, đột nhiên trở nên máu lửa sôi trào.
Lăng Sơ Dật cũng kiên định nói: "Tuyệt đối không để anh thất vọng!"
Văn Khê cười cười, nói một câu "Cố lên", nhìn như hời hợt, nhưng cậu cảm thấy đây là cổ vũ tốt nhất hiện tại với mọi người.
Văn Khê vẫn không am hiểu giao tiếp với người khác, từ khi còn rất nhỏ, cậu cứ như vậy, vô cùng hướng nội, ngay cả một mình đi nói chuyện với nhân viên bán hàng siêu thị cũng không dám.
Sau khi học đại học và làm việc trong một thời gian, tình trạng của cậu đã được cải thiện, vì vậy cậu đã có can đảm để trở thành một streamer.
Streamer là một nghề đòi hỏi phải liên tục sử dụng ngôn ngữ và cảm xúc để huy động sự nhiệt tình của người xem. Dưới áp lực tài chính, Văn Khê buộc mình phải mở miệng, buộc mình phải giao tiếp, buộc bản thân phải vui vẻ, nói chuyện tốt, có khiếu hài hước.
Nhưng cậu vẫn luôn luôn biết chính mình thực sự không phải là như vậy.
Lúc đầu cậu không chịu đánh chuyên nghiệp, một mặt thật sự cảm thấy thực lực của mình còn chưa đủ, mặt khác cũng là lo lắng mình xử lý không tốt quan hệ với đồng đội, sợ bọn họ chê cậu ngu xuẩn, không giỏi ăn nói, bởi vậy xa lánh cậu, càng sợ bọn họ ỷ vào tính cách mềm mại, tính tình tốt, tùy ý bắt nạt cậu, sai khiến cậu, giống như ông chủ với đồng nghiệp trước kia của cậu.
Tuy nhiên, sau khi thật sự gia nhập CLM, tất cả những gì cậu lo lắng đã không xảy ra.
Bởi vì có Mạc Thần.
Mạc Thần bảo vệ cậu rất tốt.
Cả câu lạc bộ xoay quanh Mạc Thần, mà Mạc Thần vẫn vây quanh cậu, thế cho nên cậu không cần vây quanh bất luận ai, chỉ cần làm tốt việc của mình.
Cậu không cần phải làm bất cứ điều gì dư thừa, cũng không cần phải nói những điều dư thừa.
Nên làm, nên nói, Mạc Thần toàn một mình gánh vác —— Giống như hiện tại, vì cả đội mà chỉ rõ phương hướng, cho tinh thần của cả đội tăng vọt, không cần cậu nói thêm gì nữa, một câu "Cố lên" là đủ rồi.
Văn Khê có thể cảm giác được rõ ràng sự thưởng thức và ỷ lại của mình đối với Mạc Thần, loại cảm giác này càng ngày càng tiếp xúc với cậu và Mạc Thần sâu sắc.
Cậu cảm thấy toàn bộ chiến đội dưới sự chỉ dẫn của Mạc Thần càng ngày càng tốt.
Nhưng mà cậu không biết chính là, Mạc Thần đều coi như nợ cậu.
Có một chuyện, Mạc Thần từ ngày đầu tiên gặp được Văn Khê đã tin tưởng thật sâu, cho tới bây giờ cũng chưa từng nghi ngờ, đó chính là —— Văn Khê là hy vọng của hắn.
Là hắn tự phong bế bản thân ở trong không gian u ám, thật vất vả mới bắt được một tia sáng kia, luồng ánh sáng từ khe hở nứt ra kiên cường chen vào.
Những lời quản lý nói với Mạc Thần, nhìn như đã thay đổi hắn, thật ra chỉ là giúp hắn nhận rõ bản thân mình, nhanh chóng tìm ra phương hướng thay đổi, mà chân chính khiến hắn thay đổi từ trong ra ngoài, vẫn là do Văn Khê.
Nếu như không có Văn Khê, Mạc Thần không nhìn thấy hy vọng, căn bản không tìm được ý nghĩa thay đổi, nói gì là thay đổi.
Cho nên, hắn cảm ơn Văn Khê, quý trọng Văn Khê.
Hai người nhìn góc dưới bên trái màn hình của mình, chỗ đó hiển thị ID của mình và đối phương, chỉ cần nhìn thấy ID là có thể cảm nhận được sức mạnh vô cùng.
Bọn họ đều nợ loại sức mạnh này cho đối phương, nhưng không biết loại sức mạnh này cũng không đến từ bất kỳ một trong hai người họ, mà đồng thời đến từ sự ràng buộc cộng hưởng giữa bọn họ sinh ra, loại cộng hưởng này đồng thời ảnh hưởng đối với hai bên, sau đó ảnh hưởng đến cả chiến đội.
[Hả?! Chiến đội CLM chia làm hai đường!]
Khi máy quay lại một lần nữa cắt cảnh quay cho CLM, bình luận viên Thỏ Kỷ phát hiện hai chiếc xe máy của bọn họ đột nhiên tách ra, lần lượt đi hai hướng khác nhau, nói ra: [Bọn họ cách MQ rất gần, bây giờ chia làm hai đường có thể không quá sáng suốt hay không?!]
[Rất ít chiến đội chia nhau hành động khi thi đấu 4vs4.] A Dịch cũng nói, [Đội bốn người chia thành hai đội, mặc kể là chiến lực hay là tỷ lệ sống sót đều sẽ giảm đi rất nhiều. Mặc dù có không ít chiến đội căn cứ vào tình hình thực tế mà áp dụng chiến thuật tương tự, nhưng hành động chia nhau của CLM vẫn là lần đầu tiên trong ký ức của tôi.]
[Nghe cậu nói như vậy, đúng là thế!] Thỏ Kỷ nhớ lại một chút, quả thật chưa từng thấy chiến đội CLM phân chia hành động trong vòng 4vs4.
Không bằng nói, bọn họ muốn chia cũng không chia được —— trước khi Văn Khê gia nhập đội, các thành viên khác của CLM căn bản không thể rời khỏi Mạc Thần, bởi vì rời đi liền có nghĩa là chết trận.
Nhưng lúc này đây, Lăng Sơ Dật và Trần Úy dũng cảm đi về một hướng hoàn toàn khác với Mạc Thần, mục tiêu rõ ràng, không có một chút mê man nào, chứ đừng nói đến sợ hãi.
Nhìn thấy cảnh này, huấn luyện viên Trần Tiêu có chút khẩn trương, không đoán ra bọn họ muốn làm cái gì, quản lý Liễu Vĩ Triết lại nhẹ nhàng thở ra.
Rốt cuộc Mạc Thần học được cách tin tưởng đồng đội của mình.
Đều là người kiêu ngạo, hắn biết muốn làm được điều này có bao nhiêu khó khăn với Mạc Thần.
Giống như yêu cầu một con sói hung dữ tin con mèo và con chó cuộn tròn dưới chân hắn có thể giúp hắn cùng săn sư tử.
Nhưng cũng may, bên cạnh hắn còn có một con sói khác.
Một con sói trắng như tuyết, lông mềm mại, nhìn như vô hại, nhưng thực lực không kém chút nào. Giúp hắn săn bắn với xây dựng cầu nối giữa hắn và chó mèo để hiểu nhau và giao tiếp.
"Văn Khê." Liễu Vĩ Triết tự giác lẩm bẩm cái tên này một chút, sau đó đột nhiên nhếch khóe môi, lộ ra một nụ cười đùa giỡn.
Ai nói cốt lõi của CLM là Mạc Thần? Theo hắn thấy, là Văn Khê mới đúng.
"Hả? Cậu vừa nói gì à?" Trần Tiêu nghi ngờ nghiêng đầu nhìn Liễu Vĩ Triết.
Âm thanh xung quanh quá ồn ào đến nỗi họ phải hét lên.
"Không." Liễu Vĩ Triết đáp lại, "Tôi chỉ muốn nói, Sợ cái gì? Xem là biết."
Lúc này, Mạc Thần với Văn Khê đã đi vào khu an toàn, xe máy được bọn họ dừng ở phía sau một tòa nhà, sau khi hai người vào nhà thì xông thẳng lên tầng cao nhất, mục tiêu rõ ràng.
Không lâu sau, Trần Úy và Lăng Sơ Dật vứt xe máy gần một tòa nhà khác cách hai tòa nhà thấp, dũng cảm đi lên tầng.
Nhìn thấy cảnh này, khán giả không khỏi nín thở —— Bây giờ bốn người của MQ đang ở trong tòa nhà này!
[CLM có biết MQ trong tòa nhà này không?] Thỏ Kỷ tỏ vẻ nghi ngờ, [Nếu như biết, vì sao chỉ phái mèo con với Trần Uý đi? Cái này có gì khác với việc tặng đầu người đâu?]
[Không đúng.] A Dịch cảm thấy sự việc không đơn giản như vậy, [Máy quay cho Momo một cảnh.]
[A, họ ngắm vào MQ!] Nhìn góc nhìn của Mạc Thần, Thỏ Kỷ trong nháy mắt phản ứng lại, [Đây là muốn phối hợp đánh từ xa hả?]
[Có thể.] A Dịch nói, [CLM muốn làm gì thì đại khái tôi biết, nhưng MQ vẫn có người cảnh giác, hẳn là đã chú ý tới CLM, chỉ sợ kế hoạch của CLM không dễ dàng thành công như vậy.]
A Dịch nói đúng.
Ngay từ khi Trần Úy và Lăng Sơ Dật còn đang ở trên xe máy, MQ đã có người chú ý tới bọn họ.
SD: "Dưới tầng có hai người, chiến đội CLM."
"Chỉ có hai?" CC có chút kinh ngạc, "Mac?"
"Không phải." SD chịu trách nhiệm cảnh giác và phản ứng, "Là Windy và Cat."
CC nhíu mày, nghi ngờ vì sao chỉ có hai người này tới, Mạc Thần với Văn Khê đây?
Tuy nhiên, hắn tin tưởng đồng đội của mình, vì vậy hắn chỉ im lặng trong nháy mắt: "Chắc là Mac và Wency ở đâu đó để ngắm chúng ta rồi, phải rút lui ngay lập tức."
Đồng đội của hắn nhao nhao đáp ứng, quyết đoán xuống tầng.
Sau đó, điều tiếp theo xảy ra hoàn toàn trong nháy mắt.
Ngay khi MQ xuống lầu, một viên đạn và một mũi tên gần như đồng thời xuyên qua cửa sổ lao về phía họ.
Cùng với tiếng kính cửa sổ vỡ vụn rơi xuống đất, CC và Ax xông lên phía trước bị nổ tung!
Đương nhiên hai người kia lập tức đi đỡ, nhưng còn chưa đỡ dậy, Lăng Sơ Dật với Trần Úy đã dọc theo cầu thang phi lên. Lăng Sơ Dật khiêng shotgun điên cuồng bắn phá, Trần Úy ném một quả lựu đạn hoàn mỹ vào giữa bốn người.
"Bùm" một tiếng.
Ting ting ting ting - bốn thông báo gϊếŧ chết được hiển thị gọn gàng ở góc trên bên phải của màn hình của tất cả các tuyển thủ, làm cho mọi người không thể không nhớ đến một câu nói phổ biến trên Internet: Người một nhà là phải gọn gàng.
Đúng vậy, MQ cứ thế diệt đội.
Trong nháy mắt, không còn người sống.
Mạc Thần còn đang ngắm cửa sổ vỡ vụn chuẩn bị kết liễu, nhìn thấy bốn cái thông báo gϊếŧ chết chỉnh tề mà xinh đẹp trên màn hình, khóe môi giương lên, không nhanh không chậm thu súng: "Một làn sóng."
Lăng Sơ Dật: "ĐM, khủng khiếp! Quá sảng khoái rồi! Chưa bao giờ cảm thấy thoải mái như vậy!"
Trần Úy: "Thế mà tôi cầm ba cái đầu?! Nhưng sao cứ có cảm giác chả làm gì cả?"
"Mỗi người chúng ta làm cũng không nhiều, nhưng cộng lại, chính là một lần gϊếŧ bốn xinh đẹp." Mạc Thần nói xong, không nhịn được cười khẽ một tiếng.
Thật ra hắn cũng có loại cảm giác cái gì mình cũng không làm, chỉ là 500m phá cửa sổ cho một phát súng nổ đầu mà thôi, căn bản đối với hắn mà nói cũng không tính là gì.
Văn Khê cũng chỉ bắn một mũi tên mà cậu am hiểu nhất.
Lăng Sơ Dật dùng shotgun bắn một trận, gϊếŧ một người, hạ gục hai người.
Sau đó Trần Úy cho một quả lựu đạn, hoàn toàn đạt