Buổi trưa lúc ăn cơm, tất cả mọi người đều không đề cập đến chuyện thi đấu, Giang Tân Dực cũng không vội vàng nhắc tới.
Chờ trở về khách sạn, cuối cùng hắn vẫn không nhịn được, giả vờ hời hợt nói một câu: "Buổi chiều thi đấu 4vs4, tôi chỉ huy à?"
"Có thể." Trả lời hắn là Mạc Thần, hai chữ này gần như thốt ra, ngoài dự liệu của mọi người.
Giang Tân Dực không dám tin nhìn hắn, còn chưa kịp phản ứng, đã nghe hắn thản nhiên thêm một câu: "Nhưng đây là trận đấu chính thức, nếu như chỉ huy của cậu chẳng những không thể giúp chúng ta đoạt quán quân, ngược lại còn dẫn đến diệt chiến đội, cậu có chuẩn bị tâm lý gánh chịu hậu quả này không?"
Một câu nói ngăn cho Giang Tân Dực á khẩu không nói nên lời.
Nói thật, hắn không có chuẩn bị tâm lý này, cũng không có cách cam đoan nhất định mình chỉ huy tốt hơn so với Mạc Thần.
Mặc dù với sự giúp đỡ của huấn luyện viên, hắn đã biết phong cách của mỗi người trong chiến đội CLM, biết điểm mạnh và điểm yếu của mỗi người ở đâu.
Nhưng đồng thời hắn cũng biết, những người này là đồng đội của hắn, không phải thẻ bài trong tay hắn.
Giá trị của thẻ bài là rõ ràng, đồng đội phát huy thất thường.
Hắn không có cách đảm bảo nhất định đồng đội có thể hoàn thành mệnh lệnh của hắn, cũng không có cách bảo đảm nhất định chỉ huy của mình có thể giúp chiến đội đoạt quán quân.
Nói cho cùng, đều là bởi vì hắn vào đội quá vội vàng, không chơi thử với mọi người, cho nên trong lòng không yên tâm.
Cảm giác này giống như chưa ôn tập trước kỳ thi.
Hiển nhiên Mạc Thần biết điểm này, cho nên mới nói với hắn câu kia. Thấy hắn lùi bước, liền trực tiếp nói quyết định của mình ra: "Chỉ huy trận đấu giải xuân vẫn là để tôi, sau khi lên sân, việc duy nhất cậu phải làm là tuân theo mệnh lệnh. Chờ thi đấu giải xuân xong, lúc huấn luyện, tôi có thể giao vị trí chỉ huy cho cậu, nếu như cậu chỉ huy tốt, toàn quyền giao cho cậu chỉ huy cũng không sao cả."
Tất cả mọi thứ phải có một quá trình dần dần.
Đạo lý này đương nhiên Giang Tân Dực hiểu, cho nên hắn "Ừ" một tiếng, không nói thêm gì nữa.
Nhưng trong lòng hắn vẫn có chút khó chịu.
Rất muốn nhanh chóng tiếp nhận vị trí chỉ huy, thật muốn nhanh chóng nhận được tràng pháo tay và hoan hô của khán giả.
Thấy Giang Tân Dực không ầm ĩ nữa, tất cả mọi người ở đây nhẹ nhàng thở ra.
Có trời mới biết khi Trần Tiêu nghe Mạc Thần nói ra hai chữ "có thể", một trái tim của hắn treo cao bao nhiêu —— để cho một người mới tiếp xúc với SGH nửa tháng đến chỉ huy?! Cậu điên à?
Cũng may ngay sau đó Mạc Thần đã "khuyên lui" người mới.
Phòng của Giang Tân Dực là một mình, cũng không ở cùng với mọi người, cho nên sau khi xin vị trí chỉ huy thất bại, rất nhanh rời khỏi sảnh lớn, trở về phòng của mình.
Chân trước của hắn vừa đi, chân sau Trần Tiêu đã nói: "Cậu làm tôi giật mình, tôi tưởng cậu nghiêm túc."
Lời này của hắn là nói với Mạc Thần, tuyệt đối không nghĩ tới Mạc Thần trả lời là: "Tôi nghiêm túc."
Trần Tiêu: ???
"Ý của đội trưởng là, nếu Tiểu Tân kiên trì muốn vị trí chỉ huy, không lùi bước giữa chừng, đội trưởng sẽ cho hắn?" Lăng Sơ Dật hỗ trợ phiên dịch, sau khi xong không xác định được, còn chần chờ thêm một câu: "Là như vậy à?"
Mạc Thần "Ừ" một tiếng.
Trần Tiêu cũng im lặng: "Cậu không sợ hắn thật sự có gan chỉ huy, sau đó dẫn cả chiến đội xuống mương?"
"Thật sự xảy ra vấn đề còn có tôi, tôi cũng chưa chết." Mạc Thần đáp lại, "Tôi chỉ cảm thấy người thông minh như hắn mà quan tâm đến quan điểm của người khác như vậy, sẽ không mạo hiểm hủy hoại chính mình. Nếu hắn thật sự có gan chỉ huy, chứng tỏ hắn rất tự tin vào năng lực chỉ huy của mình, đồng thời cũng rất tán thành thực lực của chiến đội chúng ta. Đã như vậy, để cho hắn chỉ huy thì có vấn đề gì?"
"Cũng có lý." Trần Tiêu bị thuyết phục.
Nhưng mà mặc kệ như thế nào, Giang Tân Dực tự mình lựa chọn lùi bước, thi đấu 4vs4 kia vẫn chỉ có thể do Mạc Thần chỉ huy.
Trước khi trận đấu buổi chiều bắt đầu, Trần Tiêu rất lo lắng Giang Tân Dực sẽ không phục tùng mệnh lệnh.
Dù sao trong ấn tượng của Trần Tiêu, người này rất hay làm theo ý mình.
Tối hôm qua lúc họp, hắn nhấn mạnh rõ ràng ngày hôm sau thi 1vs1, hai người phải nhảy ở những nơi khác nhau, nhưng trận đấu 1vs1 sáng nay, Giang Tân Dực không chút nghĩ ngợi đã nhảy cùng một chỗ với Lăng Sơ Dật.
Đúng vậy, đó là quyết định mà Giang Tân Dực tự tiện làm, cũng không phải đã thỏa thuận trước.
Tuy kết quả cuối cùng cũng không tệ lắm, nhưng loại tuyển thủ không tuân theo mệnh lệnh này, không thể nghi ngờ sẽ khiến cả chiến đội, đặc biệt là huấn luyện viên như hắn lâm vào bất an.
Nhưng mà, sau khi trận 4vs4 thật sự bắt đầu, điểm nhảy của chiến đội CLM cũng tốt, chiếm điểm cũng tốt, chạy độc cũng tốt, tiết tấu của cả đội có trật tự, gần như không nhìn ra vấn đề gì quá lớn, khiến Trần Tiêu thở phào.
[Chỉ huy hiện tại của CLM là ai?] Bình luận viên Thỏ Kỷ rất tò mò.
Vì thỏa mãn sự tò mò của cô, đồng thời cũng là vì thỏa mãn phần lớn khán giả tò mò, máy quay cho Mạc Thần và Giang Tân Dực một góc nhìn, chỉ thấy người luôn mở miệng chỉ huy là Mạc Thần, toàn bộ quá trình Giang Tân Dực không nói nửa câu.
[Vẫn là Momo đang chỉ huy.] A Dịch nói, [Nhưng cũng nằm trong dự liệu, dù sao trận đấu trước đó cũng không thấy Newing ra sân, hẳn là gần đây mới gia nhập CLM, là một người mới.]
[Có chút đáng tiếc, vốn tôi rất chờ mong cậu ấy đến chỉ huy.] Thỏ Kỷ nói, [Nhưng theo xu hướng này, nếu người mới có thể phát triển, vị trí chỉ huy tương lai của CLM không ai khác ngoài cậu ấy!]
Trên thực tế, Mạc Thần chính là nghĩ như vậy.
Sự nghiệp thể thao điện tử của hắn rất có thể sẽ kết thúc sau khi giành chức vô địch, sau đó có thể vừa học đại học vừa chơi, cũng có thể trực tiếp giải nghệ, nhưng câu lạc bộ CLM sẽ tiếp tục tồn tại, vì thế, hắn cần tìm người kế thừa vị trí chỉ huy của mình, thậm chí là vị trí đội trưởng.
Theo tình huống trước mắt, tuy Giang Tân Dực mới gia nhập không lâu, nhưng lại là người thích hợp nhất.
Sự xuất hiện của hắn không chỉ giải quyết nhu cầu cấp bách của CLM, mà còn mang lại ánh sáng hy vọng cho CLM.
Vòng bo thứ tư được làm mới không lâu sau đó, chiến đội YEY và CLM gặp nhau trong ngõ hẹp, bị đánh cho liên tiếp, cuối cùng toàn diệt.
Sau khi diệt đội, vẻ mặt tất cả các thành viên đều là ngưng trọng.
Lightning chỉ kém gào lên —— chiến đội đồ lưu manh các người cũng quá lưu manh rồi! Lặng lẽ chiêu mộ một người mới khó giải quyết! Rốt cuộc là loại may mắn gì?!
Phải biết rằng, giới E-Sports chưa bao giờ thiếu tuyển thủ có thực lực mạnh, kỹ thuật tốt, nhưng rất thiếu tuyển thủ có cá tính, có chuyên môn, sát thủ cung tên như Văn Khê hay chiến lược gia như Giang Tân Dực đều có thể gặp mà không thể cầu.
Sau khi YEY bị diệt, trận đấu tiếp tục, chớp mắt đã đến vòng chung kết.
CLM và MQ đối súng, cuối cùng hai đổi bốn lấy được cái top 1.
Kết quả vào khoảnh khắc đó, tất cả các fan CLM tại sân đấu đều sôi trào.
"A a a a.."
"CLM tiến lên! Lần này nhất định phải vào giải đấu toàn cầu!"
"CLM sẽ ngày càng tốt!"
Bị tiếng hô của khán giả lây nhiễm, tiếng bình luận cũng có chút kích động.
[Chiến đội CLM thật thần kỳ, hôm qua toàn đội rơi xuống đất thành hòm, hôm nay lại lấy đầu người nhiều nhất giành vị trí đầu tiên!] Thỏ Kỷ nói, [Cứ như vậy, hẳn tổng điểm tích lũy của CLM đã trở lại vị trí số 1 phải không?]
[Chúng ta hãy xem màn hình lớn!]
Theo câu nói này của A Dịch, tổng điểm tích lũy của các chiến đội lớn đã được thống kê xong, chỉnh tề hiển thị trên màn hình lớn.
Đứng đầu là CLM!
Cho dù đã tính đến kết quả này, nhìn thấy thứ hạng, Trần Tiêu vẫn kích động nắm tay: "Đẹp."
Trong khi đó, ngoài dự đoán của tất cả mọi người, tổng số điểm của MQ đã vượt qua YEY để giành vị trí thứ hai!
Bảng xếp hạng hiện tại là:
Đầu tiên: CLM
Thứ hai: MQ
Thứ ba: YEY
Chú ý tới thứ hạng biến hóa này, Trần Tiêu kích động cũng không khỏi sinh lòng cảm thán.
Việc đời thay đổi, tất cả đều có khả năng —— CLM từng đoạt quán quân ở tuyển chọn trong nước, cũng từng bị chê bai thảm hại. Bây giờ YEY cũng vậy, năm ngoái bọn họ có thể giành chức vô địch, không thể nói năm nay không có khả năng bị loại.
Nhưng đó không phải là điều mà huấn luyện viên CLM như hắn cần phải quan tâm.
Trong sự cổ vũ của khán giả tại sân đấu, các thành viên trong nhóm CLM lần lượt tháo tai nghe ra.
Giang Tân Dực tháo tai nghe xuống, nghe sân đấu hoan hô ầm ầm, sửng sốt rất lâu.
Hắn biết khán giả đang cổ vũ cho CLM, nhưng giờ khắc này, hắn đột nhiên có ảo giác mình cũng đang đứng dưới ánh đèn sân khấu —— Không, không phải ảo giác, là thật. Đối tượng cổ vũ của khán giả cũng có hắn!
Nhận ra được điều này, nhiệt huyết của hắn lập tức sôi trào.
Đây có phải là cảm giác vinh dự của chiến đội trong truyền thuyết không?
Lăng Sơ Dật nghe được hoan hô, nhẹ nhàng thở ra. Trên mặt không có biểu cảm gì đặc biệt gì, trong lòng lại điên cuồng thét chói tai:
A a a a, cuối cùng cũng lấy điểm tích lũy trở về! Thật sự là quá mạo hiểm!
Trong lòng hắn thét chói tai, theo bản năng nghiêng đầu nhìn đồng đội của mình, kết quả liếc mắt một cái đã thấy Mạc Thần với Văn Khê đang "nhìn nhau thâm tình".
Lăng Sơ Dật: ...
Gần như mỗi trận đấu đánh xong Văn Khê đều sẽ nhìn về phía Mạc Thần đầu tiên, muốn biết lúc này Mạc Thần có vui vẻ như mình hay không.
Mấy lần đầu Mạc Thần không có cảm giác gì, dù sao hắn thắng nhiều trận đấu như vậy, thi giải xuân nói thật hắn không quá để trong lòng.
Hắn cảm thấy đoạt quán quân là bắt buộc, không lấy được tâm trạng mới dao động.
Cho nên sau khi hắn tháo tai nghe ra, động tác đầu tiên hắn làm thường là đứng dậy, động tác thứ hai là đi giúp Văn Khê lấy bình nước.
Nhưng mà, liên tục mấy lần cảm thấy được tầm mắt Văn Khê nhìn lại, sau khi biết cậu có thói quen nhỏ này, dần dần, Mạc Thần cũng dưỡng thành thói quen chơi trận xong nhìn Văn Khê, sau đó nhìn tầm mắt Văn Khê không nhịn được cười.
Hai người ăn ý nhìn nhau, ăn ý mỉm cười, trong mắt người ngoài không phải là "nhìn nhau thâm tình"?
"CMN..." Lăng Sơ Dật mắng, bĩu môi, muốn nhìn đồng đội khác của mình, kết quả nhìn thấy Giang Tân Dực đang nhìn về phía Mạc Thần và Văn Khê, dùng nắm đấm che miệng, cười đến thỏa mãn.
Lăng Sơ Dật: ???
Phải, lại một tên nữa phát điên.
Sự thật chứng minh, CP cũng giống như thuốc, đều sẽ xảy ra vấn đề.
Khi mọi người trở lại khu vực nghỉ ngơi để thu dọn đồ đạc, Trần Tiêu vỗ một cái lên lưng mỗi người, vừa vỗ vừa nói: "Đánh không tệ, chỉ còn lại hai ngày cuối cùng, tiếp tục duy trì!"
Lăng Sơ Dật bị hắn vỗ đến nhe răng trợn mắt: "Huấn luyện viên có phải đặc biệt thích vỗ lưng người khác không? Aaa, đau chết tôi rồi!"
Nghe được những lời này của hắn, Giang Tân Dực theo bản năng lui về phía sau né tránh, cuối cùng vẫn không thể tránh thoát như lai thần chưởng của Trần Tiêu, bị đánh cho liêu xiêu một chút, suýt nữa không đứng vững.
Trần Tiêu vỗ xong hắn muốn đi bắt Văn Khê, kết quả tay còn chưa hạ xuống, Văn Khê đã được Mạc Thần kéo vào trong ngực, ngay sau đó, Mạc Thần cho Trần Tiêu một ánh mắt lạnh như băng "Anh dám", dọa hắn lùi ra.
Văn Khê được Mạc Thần kéo vào trong ngực sững sờ ngẩng đầu nhìn Mạc Thần, hiển nhiên không kịp phản ứng đã xảy ra chuyện gì.
Nhưng mà Mạc Thần không có chút ý muốn buông cậu ra.
Thẳng đến khi Trần Tiêu bất đắc dĩ mở miệng: "Được rồi được rồi, tôi không bắt nữa. Chậc, chiều vợ cũng trong trường hợp khác được không? Khán giả vẫn chưa đi đâu!"
Nghe được những lời này, cuối cùng Mạc Thần cũng nhận ra được cái gì, buông Văn Khê ra.
Văn Khê theo bản năng nhìn quanh bốn phía, quả nhiên phát hiện có khán giả đang nhìn về phía bọn họ, có người lấy điện thoại ra chụp ảnh, thậm chí còn có người có ý định xông tới, bị nhân viên sân đấu gắt gao ngăn lại.
Không đợi cậu phản ứng lại, Mạc Thần đã thản nhiên mở miệng: "Về thôi."
"Ừ." Cậu trả lời gần như có điều kiện theo phản xạ, không còn nhìn vào khán giả nữa.
Nhìn thấy phản ứng của hai người, Giang Tân Dực "chậc chậc" hai tiếng —— Thật đúng là ở cùng nhau! Nếu không bị người chụp ôm nhau, như thế nào cũng nên để ý một chút mới đúng!
Nhưng mà, lúc này, Mạc Thần với Văn Khê đều không vạch trần tầng quan hệ này.
Họ thực sự chọc thủng mối quan hệ này, vào sáng hôm sau khi kết thúc vòng loại.
Hai ngày cuối cùng của vòng loại, CLM chơi bình thường, cuối cùng giữ vững ngôi vị số một, tiến vào mùa sau với thành tích cao nhất trong bảy ngày.
YEY cũng đã dũng cảm đối đầu với MQ ở vòng hai trận 4vs4, diệt MQ, hạn chế điểm