Nghe được những lời này của Văn Khê, mưa đạn còn chưa kịp phản ứng thì Mạc Thần đã cười ra tiếng trước.
Giọng nói của hắn rất dễ nghe, tiếng cười rộ lên làm rung động lòng người.
Văn Khê nghe được tiếng cười của hắn mới nhận ra vừa rồi mình nói cái gì, mặt lập tức đỏ lên.
Nhưng muốn cậu thu hồi những lời này là không có khả năng.
Cho nên, đối mặt với mưa đạn [Ha ha ha không ai cướp với anh], [Khê Khê anh quá đáng yêu], Văn Khê ho một tiếng, hắng cổ đáp lại: "Lát nữa còn phải huấn luyện, hôm nay livestream tới đây thôi."
Không nghĩ tới cậu vừa dứt lời, trên màn hình xẹt qua một loạt [huấn luyện giả].
Nhóm người xem có chỉ số thông minh thì đều biết buổi sáng Văn Khê mới livestream vài phút đã dừng phát sóng, nói là muốn huấn luyện, nhưng ai cũng cảm thấy cậu giống như chạy trối chết.
Một bộ phận người xem còn cảm thấy cậu vì thẹn thùng, còn có một bộ phận người xem đoán được cậu nói "thích" không phải ý tứ bọn họ nói, quả thật toát mồ hôi thay CP Mạc Khê.
Cũng may không quá mấy phút Mạc Thần đã xuất hiện thổ lộ với Văn Khê, công khai tuyên bố quan hệ của bọn họ.
Cho nên, lần thứ hai nghe được cậu lấy huấn luyện làm lá chắn, tất cả mọi người đều hiểu.
[Biết rồi biết rồi, phải huấn luyện ~]
[Đi đi, đi tập luyện với Momo đi!]
[Huấn luyện thật tốt! Lấy chức vô địch rồi kết hôn nhaa!]
Mưa đạn lần lượt nối tiếp, Văn Khê càng ngày càng xấu hổ, vội vàng nói "Tạm biệt" rồi tắt livestream.
Sau khi tháo tai nghe xuống, cậu theo bản năng quay đầu nhìn Mạc Thần, liếc mắt một cái đã thấy Mạc Thần đang cười.
Mạc Thần là của một mình tôi —— Mạc Thần nghe được lời này khóe môi không ngừng nhếch lên.
Quá đáng yêu, Văn Khê thật sự quá đáng yêu! Sao anh ấy có thể đáng yêu như vậy?
Mạc Thần đưa tay nhéo mặt Văn Khê, nhưng mà, sau khi tay chạm vào mặt Văn Khê, không nỡ nhéo, biến thành nhẹ nhàng vuốt ve: "Được, em là của một mình anh."
Hắn gần như là nghẹn cười nói ra những lời này.
Văn Khê có chút quẫn bách, lại có chút bất đắc dĩ, nhưng cuối cùng vẫn mặc cho hắn dùng ngón tay cái vuốt ve mặt mình, nhếch khóe môi "Ừ" một tiếng.
Lúc này, Lăng Sơ Dật đứng ở cửa phòng huấn luyện.
Tuy Mạc Thần nói muốn huấn luyện hay là nghỉ ngơi tùy ý bọn họ, nhưng Lăng Sơ Dật cảm thấy thực lực của mình còn chưa đến mức có thể lười biếng, cho nên hắn vẫn định tìm thời gian huấn luyện một chút.
Đầu tiên hắn định đẩy cửa đi vào, nhưng mà, cách cửa thủy tinh thấy Mạc Thần sờ sờ mặt Văn Khê, thật sự là hắn đi cũng không được mà vào cũng không xong, trong lúc nhất thời cứng đờ lúng túng đứng ở cửa.
Cũng may tầm mắt Văn Khê rất nhanh lướt qua Mạc Thần chú ý tới hắn ở cửa, ho một tiếng, có chút xấu hổ nắm lấy tay Mạc Thần: "Mèo con ở cửa."
"Không có việc gì, để cậu ta đi." Mạc Thần thốt ra.
Văn Khê dở khóc dở cười: "Không phải... Hình như cậu ấy muốn vào."
Nghe được những lời này, cuối cùng Mạc Thần cũng rời tầm mắt khỏi mặt Văn Khê, nhìn về phía cửa phòng huấn luyện: "Vào đi."
Giọng điệu của hắn thay đổi dịu dàng vừa rồi, tuy không tính là lạnh lùng, nhưng rõ ràng khác với giọng điệu khi nói chuyện với Văn Khê.
Lăng Sơ Dật khóc không ra nước mắt —— hiện tại hắn làm bộ mình chỉ đi ngang qua còn kịp không?
Cuối cùng, hắn vẫn chấp nhận đẩy cửa ra vào phòng huấn luyện: "Tôi luyện súng một lát, hai người cứ tiếp tục không cần quan tâm đến tôi..."
"Chúng tôi cũng có làm gì đâu?" Vẻ mặt Văn Khê vô tội.
Mạc Thần "Ừ" một tiếng.
Lăng Sơ Dật phục hẳn, hắn cảm thấy cho dù lúc này Văn Khê nói "Hôm nay mặt trời mọc đằng Tây", Mạc Thần cũng sẽ đáp lại là "Ừ".
Hắn rùng mình một cái, gần như là luống cuống tay chân đeo tai nghe lên, sau đó tự mình luyện súng.
Khi giải đấu mùa xuân kết thúc, những khoảnh khắc đặc sắc trong vòng đấu như thường lệ cũng được chỉnh lý lại, dưới nhiều hình thức như "Khoảnh khắc 666", "Tập hợp pha đẹp mắt", "Hướng dẫn chơi", v.v. đã được chính thức công bố lên các nền tảng khác nhau.
Khắp nơi đều có thể tìm được hình ảnh của Mạc Thần với Văn Khê.
Tuy nhiên, những năm trước mọi người xem những video này, phần lớn là để thưởng thức kỹ thuật của tuyển thủ chuyên nghiệp, năm nay lại có thêm một mục đích —— Tìm đường để ăn.
Vì thế, màn hình trên video hay bình luận phía dưới cũng vậy, trong lúc nhất thời phong cách nói chuyện đều trở nên có chút kỳ quái.
[Thật sự toàn bộ quá trình Momo đều bảo vệ Wency! Đó là tình yêu.]
[Ha ha ha, vợ mình mà không che chở à?]
[Góc nhìn của Khê Khê cũng đi theo Momo, giống như một cái đuôi nhỏ, ha ha ha!]
[Nói thật tôi không chơi SGH, nhưng tôi rất hâm mộ CP Mạc Khê này!]
[Tôi cũng vậy!]
Trước khi CP Mạc Khê được thành lập, về cơ bản trận đấu SGH vẫn là cuộc vui cho người chơi SGH.
Tuy nhiên, sau khi CP Mạc Khê được thành lập, ngày càng có nhiều người ngoài vòng tròn bắt đầu chú ý đến các trận đấu của SGH.
Một bộ phận bọn họ vì đôi CP này mà chơi game, còn có một bộ phận không chơi game, nhưng chỉ cần Mạc Thần với Văn Khê tham gia thi đấu, gần như là không rời mắt.
Vì vậy, giải đấu chuyên nghiệp SGH lần này có độ chú ý cao chưa từng có.
Huấn luyện viên Trần Tiêu của chiến đội CLM rất lo lắng mic nói chuyện của Mạc Thần và Văn Khê bị thả ra, bị người ta biết khi thi đấu họ phát điên như thế nào.
Nhưng hắn trăm triệu lần không nghĩ tới, cho dù không có ghi âm, chỉ riêng clip ghi hình hai người thi đấu cũng đã phát điên đến mức khiến