Thời tiết ở thành phố S vào tháng 9 vẫn tương đối thoải mái.
Nhiệt độ thích hợp, gió cũng không phải rất lớn.
Rõ ràng là buổi sáng, nhưng ánh mặt trời lại rất chói mắt.
Văn Khê nhìn về phía ánh mặt trời ngay cả hai mắt cũng không mở ra được, chỉ có thể xoay người đưa lưng về phía ánh mặt trời, sau đó cầm lấy điện thoại gửi tin nhắn trong nhóm chiến đội CLM của bọn họ.
Văn Khê: Trận đấu sắp bắt đầu.
Rất nhanh nhận được phản hồi.
Trần Úy: Chúng ta nhanh lên! Mèo con cậu đã mua bữa sáng chưa!
Lăng Sơ Dật: Đang mua!
Trần Úy: Đội trưởng đâu?
Lăng Sơ Dật: Cái này còn cần hỏi à? Đang ở cùng Khê Khê!
Nhìn thấy những lời này, Văn Khê cười một tiếng, nghiêng đầu nhìn về phía một cửa hàng ăn sáng bên cạnh. Giờ này Mạc Thần đang xếp hàng trước cửa mua bữa sáng.
Hôm nay là ngày đầu tiên tuyển chọn trong nước bắt đầu, bởi vì địa điểm thi đấu ở gần nhà hai anh em họ Trần và Lăng Sơ Dật, cho nên mọi người không ở khách sạn.
Liễu Vĩ Triết ở nhờ nhà Trần Tiêu và Trần Úy, Giang Tân Dực ở nhà Lăng Sơ Dật.
Cuối cùng chỉ còn lại Mạc Thần và Văn Khê, bọn họ thuê phòng ở gần đó.
À, tất nhiên là một phòng.
Ngủ chung giường vào ban đêm.
Đây không phải là lần đầu tiên hai người ngủ chung giường.
Lần đầu tiên là ở nhà Mạc Thần, Mạc Thần thừa dịp Văn Khê "ngủ" hôn trộm cậu.
Sau đó bây giờ lần thứ hai, trước khi đi ngủ hai người quang minh chính đại cho đối phương một nụ hôn chúc ngủ ngon, nhưng nghĩ đến ngày hôm sau có thi đấu, cho nên những thứ khác cái gì cũng không làm.
Rất nhanh, Mạc Thần đã mua xong bữa sáng.
Hắn chỉ mua phần của hai người họ, đưa một phần cho Văn Khê, nhẹ nhàng ôm lấy cậu: "Nếu đói thì ăn một chút, em nhìn đường giúp anh."
"Ừ~" Văn Khê vui vẻ đáp ứng, yên tâm ăn sáng.
Mạc Thần nhìn bộ dáng chăm chú ăn sáng của cậu, không nhịn được muốn cười, đồng thời cũng càng muốn bảo vệ cậu.
Hắn bảo vệ Văn Khê một đường vào sân thi đấu tuyển quốc gia, tìm được khu nghỉ ngơi của chiến đội mình ngồi xuống, lúc này mới bắt đầu ăn bữa sáng của mình.
Chẳng bao lâu, các thành viên, huấn luyện viên và quản lý của họ lần lượt đến.
Chưa thấy người đã nghe thấy tiếng.
"ĐM, sao lại mua nhiều như vậy?!" Tiếng này vừa nghe chính là Trần Úy.
Đáp lại hắn là Lăng Sơ Dật: "Còn không phải nhiều người như vậy à! Không ăn hết có thể để lại đến trưa ăn, nếu không đủ ăn cũng không thể để tôi xếp hàng một lần nữa chứ?"
"Được rồi, để xem cậu đã mua cái gì?" Trần Úy vừa nói vừa nhận lấy túi nilon từ trong tay Lăng Sơ Dật, trước tiên chọn ra những gì Liễu Vĩ Triết thích ăn cho hắn.
Văn Khê nghe được động tĩnh phía sau, theo bản năng quay đầu lại.
Mọi người nhìn thấy cậu với Mạc Thần thì lập tức chào hỏi, Văn Khê cười đáp lại.
Rõ ràng trận đấu căng thẳng sắp bắt đầu, nhưng bọn họ đều có vẻ rất thả lỏng.
Dù sao trước khi trận đấu bắt đầu bọn họ nên huấn luyện cũng đã huấn luyện, trận đấu đối với bọn họ mà nói, cũng chỉ là đổi chỗ khác chơi game mà thôi.
Đến gần 8 giờ, nhân viên tại sân đấu kiểm tra toàn bộ thiết bị tại sân.
Bình luận viên cũng đã đến, lúc đầu ở dưới đài sánh vai nói chuyện phiếm, sau đó thừa dịp sân đấu còn chưa nhiều người thì thử micro.
Tám giờ, tuyển thủ chuyên nghiệp có mặt toàn bộ, khán đài đông đảo người.
Video quảng cáo của giải đấu chuyên nghiệp lần thứ 17 bắt đầu phát trên màn hình lớn.
Sau đó, gần 20 phút, bình luận viên bắt đầu làm nóng.
[Chào buổi sáng tất cả mọi người! Chào mừng đến với cuộc đua!] A Dịch mở miệng trước, [Tôi là bình luận viên A Dịch!]
[Tôi là bình luận viên Thỏ Kỷ ~] Thỏ Kỷ vừa nói vừa giơ hai tay lên chào ống kính, [Cuộc thi tuyển chọn trong nước khiến người ta chờ mong rốt cuộc cũng sắp bắt đầu! Đây có lẽ là trận đấu quan trọng nhất trong nước đối với các tuyển thủ SGH!]
[Đúng, là trận đấu quan trọng nhất.] Giọng điệu A Dịch khẳng định hơn Thỏ Kỷ nhiều lắm, dừng một chút tiếp tục nói, [Chắc hẳn mọi người cũng đều biết, cách thức thi đấu của cuộc thi tuyển chọn trong nước lần này so với những năm trước thay đổi rất nhiều, Thỏ Kỷ, cô cảm thấy cái này sẽ tạo thành ảnh hưởng gì đối với tuyển thủ?]
[Ừm... Tôi nghĩ hệ thống thi đấu mới chắc chắn cần một quá trình thích nghi! Nhưng bản thân trò chơi không thay đổi, cho nên hẳn là ảnh hưởng vẫn còn hạn chế chứ?] Thỏ Kỷ biết mình không hiểu biết bằng A Dịch, cho nên nói xong câu đó lập tức đá bóng trở lại A Dịch, [A Dịch thấy thế nào?]
[Thật ra tôi đồng ý với quan điểm của cô.] A Dịch đáp lại, [Cách thức thi đấu thay đổi, nhưng trò chơi vẫn là trò chơi, tuyển thủ vì thích ứng với cách thức thi đấu mới, nhất định sẽ làm ra điều chỉnh, nhưng thực lực của mọi người đặt ở đó, người mạnh vẫn mạnh. Dừng một chút, hắn bổ sung, [Nhưng cách thức thi đấu mới so với cách thức thi đấu cũ, quả thật cường độ cao hơn không ít, một ngày phải thi đấu bốn trận, đối với thể lực của tuyển thủ cũng là một khảo nghiệm.]
[Bây giờ chúng ta có thể thấy, các tuyển thủ ở trận 1vs1 đầu tiên đã vào sân.] Thỏ Kỷ nói, [Bởi vì cách thức thi đấu thay đổi cho nên quy tắc báo danh cũng thay đổi, rất nhiều chiến đội đều xuất chiến không chỉ có hai tuyển thủ.]
[Đúng vậy.] A Dịch phụ họa, [CLM là chiến đội đứng đầu tổng điểm tích lũy trong nước hiện nay, xuất chiến đủ năm tuyển thủ, đây tuyệt đối là tình huống không thể xuất hiện trong các trận đấu năm trước!]
[Đồng đội yêu nhau cắn nhau!] Thỏ Kỷ nói, mình không nhịn được cười ra tiếng, [Ha ha ha, không biết sau khi bọn họ gặp nhau trong trận đấu, có thể nén đau đớn gϊếŧ chết bạn mình hay không!]
Thật ra vấn đề này, trước khi trận đấu bắt đầu, các chiến đội lớn đã bàn bạc nội bộ.
Bình thường đều là ba điều quy ước, cam đoan giảm xuống mức tối thiểu khả năng chém gϊếŧ giữa đồng đội.
Mọi người trong CLM cũng thương lượng.
Nhưng cách thức thương lượng của bọn họ khác với các chiến đội khác.
Mạc Thần: "Tôi thấy ai gϊếŧ đó, mọi người tốt nhất cách xa tôi một chút."
Văn Khê: "Trong game mắt tôi mù mọi người đều biết đấy!"
Trần Úy: "Muốn gϊếŧ tôi? Tìm tôi trước rồi nói sau."
Lăng Sơ Dật: "Tôi sẽ không ngoan ngoãn đâu."
Giang Tân Dực: "Như vậy mới thú vị mà, bị tôi gϊếŧ chết, chỉ có thể chứng minh mọi người chỉ đến thế thôi."
Mạc Thần: "Ừ, vậy thì làm như thế."
— CLM