Trần Úy tháo tai nghe xuống, xoay người nhìn về phía màn hình lớn.
Sau khi nhìn thấy điểm số và thứ hạng của mình, hắn nhẹ nhàng thở ra.
Vốn tưởng sau khi đổi mới cách thức thi đấu, vai trò của mình trên sân đấu sẽ giảm đi rất nhiều.
Đó là sự thật. Thi đấu chuyên nghiệp bình thường cao thủ nhiều như mây, tuyển thủ kỹ thuật không quá cứng rắn chẳng những không lấy được đầu người, thậm chí ngay cả mình chết trận thế nào cũng không biết.
Ý thức chơi game của Trần Úy rất tốt, nhưng kỹ thuật của hắn không theo kịp, điều này đối với tuyển thủ chuyên nghiệp mà nói là rất trí mạng.
Thật ra lần này hắn đã dốc hết toàn lực đi lấy đầu người, nhưng cuối cùng, lúc trận đấu kết thúc, đầu người trên tay hắn cộng thêm Mạc Thần với Văn Khê cũng chỉ có chín người.
Nhưng không sao, hắn còn có điểm xếp hạng để lấy.
Tuy cách thức thi đấu mới chỉ có ba vị trí đầu tiên có thể đạt được điểm xếp hạng, cẩu thả đến cuối cùng không có ý nghĩa.
Nhưng ngược lại, chỉ cần cẩu thả lọt vào top 3 là được.
Nghĩ như vậy, thân thể Trần Úy hoàn toàn thả lỏng, khóe môi thậm chí nhếch lên một chút.
Nhưng hắn vừa chuẩn bị đứng dậy, quay đầu đã đối diện với tầm mắt Mạc Thần.
Hai ánh mắt sắc bén kia thật giống như đang nói —— Thân mến, chuẩn bị nghênh đón sự cưng chiều của đôi chồng chồng chưa?
Trần Úy bị não bổ của mình nổi da gà, còn cảm thấy có chút buồn cười.
Tất nhiên, hắn không dám thực sự cười ra, nhưng dùng tốc độ nhanh nhất đứng dậy, vội vã chạy đi: "Tôi đi vệ sinh!"
Mạc Thần:...
Hắn không nói gì cả.
Mạc Thần có chút bất đắc dĩ tháo tai nghe xuống, đứng dậy đi về phía Văn Khê, đi được một nửa lại chạm phải Giang Tân Dực.
Giang Tân Dực sửng sốt một chút, vừa định nói "Đội trưởng", còn chưa nói ra miệng đã bị Lăng Sơ Dật kéo đi: "Oa, cậu thật sự không sợ chết à! Dưới sân chạm đội trưởng, trên sân cướp đầu vợ đội trưởng!"
"Hả? Làm sao anh biết?" Giang Tân Dực nhíu mày, rất nhanh phản ứng lại, "À, lúc ấy anh đang ở gần đó. Không phải anh cũng định cướp đầu của Văn Khê à?"
"Vậy mà giống nhau à?" Lăng Sơ Dật không phủ nhận mình từng có ý nghĩ cướp đầu của Văn Khê, "Khê Khê cướp đầu người của tôi, tôi cướp về, cái này gọi là 'Có qua có lại'! Cậu chưa từng bị Khê Khê cướp đầu người, là 'Không hỏi tự lấy'!"
Giang Tân Dực trợn trắng mắt: "Giáo viên ngữ văn của anh muốn khóc lắm!"
Mạc Thần nhìn bóng lưng hai người, không khỏi bật cười.
Nghe thấy tiếng cười của hắn, Văn Khê còn ngồi trên ghế thể thao ngẩng đầu nhìn hắn: "Sao vậy?"
Mạc Thần: "Ai nấy thấy chúng ta đều giống như gặp Hắc Bạch Vô Thường."
"Sợ bị chồng chồng chúng ta đánh." Văn Khê thốt lên.
Mạc Thần bị những lời này chọc cười, vừa cười vừa không nhịn được nâng tay sờ sờ đầu Văn Khê, cảm thấy cậu quá đáng yêu.
Văn Khê chẳng những không trốn, ngược lại cọ tay Mạc Thần, sau đó bất đắc dĩ nói: "Chúng ta là người như vậy à?"
"Đúng vậy." Mạc Thần đáp lại, "Tiếp theo chúng ta cũng cướp đầu người của bọn họ."
Văn Khê không đáp lại, trong lòng nghĩ ... Ừm... Hình như tôi đã cướp đầu của đồng đội.
Chờ một chút, Mạc Thần cũng cướp đầu người của cậu!
Cuối cùng, cậu kết luận: "Cướp đầu người còn cần lý do à?"
—— Cướp là xong! Ai quan tâm là đầu ai.
"Anh nói đúng." Mạc Thần gật đầu, cho là đúng.
Ngay sau đó, 15 phút nghỉ ngơi kết thúc và trận đấu thứ hai bắt đầu.
Ván này Văn Khê nhảy xuống khu đô thị.
Lợi ích của khu đô thị là nơi ẩn náu rất nhiều.
Nhưng cũng chính vì vậy, việc tìm kẻ thù rất thử thách hiểu biết và thị lực của tuyển thủ.
Người có hiểu biết chơi game kém, căn bản không đoán được quân địch trốn ở chỗ nào, rất nhiều lúc còn chưa kịp phản ứng, mình đã chết trận.
Mà người có hiểu biết chơi game tốt, sau khi trốn xong, tùy tiện nhìn vài chỗ là có thể nhìn thấy người khác.
Văn Khê ngồi dưới một cửa sổ, cầm súng bắn tỉa nhìn về phía một tòa nhà đối diện, gần như là dễ dàng nhìn người.
Hình như đối phương có chút phát hiện, nhìn về phía cậu.
Cậu vội vàng nằm sấp xuống, sau đó chuyển vũ khí thành cung, trực tiếp nằm sấp bắn một mũi tên về phía đối diện.
Cung tên bắn xuyên qua cửa sổ thủy tinh phát ra một tiếng choang.
Đối phương nghe thấy tiếng động, theo bản năng nhìn về phía Văn Khê, nhưng còn chưa nhìn thấy người thì trước mặt đã xuất hiện một mũi tên, lưu loát bắn xuyên qua mũ giáp của hắn!
[Hệ thống] Bạn đã hạ gục QKN-yaoyao bằng cung!
Hạ gục!
Nhìn thấy thông báo hệ thống này, Văn Khê dùng tốc độ nhanh nhất bò dậy, khiêng súng bắn tỉa cho một phát!
"Pằng" một tiếng.
[Hệ thống] Bạn đã gϊếŧ QKN-yaoyao bằng súng bắn tỉa!
Lúc này, máy quay vừa vặn cắt góc nhìn về phía yaoyao của chiến đội QKN, khi mũi tên đầu tiên của Văn Khê tới, trái tim toàn khán giả đều run lên, cảm nhận được nỗi sợ hãi khi bị cung tên chi phối.
Còn chưa kịp bình tĩnh lại thì một phát súng bắn tới, hình ảnh trên màn hình lớn trong nháy mắt trở nên xám trắng.
"Thật đáng sợ!" Có người sợ hãi thành tiếng "Wency quá lợi hại..."
Một người có mạnh hay không, rõ ràng nhất là nhìn vào kẻ thù của mình.
Máy quay cũng không nghĩ chỉ tùy tiện cắt góc nhìn, lại vừa vặn cắt ở đối diện Văn Khê, thế cho nên khi mũi tên kia tới, ngay cả máy quay cũng hoảng sợ, có loại cảm giác tim ngừng đập.
Đường đạn đặc biệt của cung tên thật sự khiến người ta khó lòng phòng bị.
Khoảnh khắc đó, mọi người cảm nhận được cảm giác lo lắng của các tuyển thủ trên sân khi cùng một khu vực với Văn Khê.
Mạng của mình cũng không phải nắm trong tay mình, mà là nắm trong tay một sát thủ cung tên.
Những người khác trong chiến đội CLM cũng đang cố gắng hướng tới điểm số của mình.
Hệ thống thi đấu mới mang lại cho họ áp lực và cũng cho họ cơ hội.
Vốn một chiến đội chỉ có thể thi đấu nhiều nhất là hai người, sau khi đổi mới cách thức thi đấu, chỉ cần thực lực cá nhân đủ mạnh, bất kể là chiến đội nào cũng có cơ hội dự thi toàn cầu.
Một số người nói sau khi đổi mới hệ thống thi đấu, các đội Mỹ ủng hộ chủ nghĩa anh hùng cá nhân và tập trung vào sức mạnh cá nhân sẽ nổi dậy.
Tuy nhiên, tuyển thủ mạnh không chỉ tồn tại trong đội tuyển Mỹ.
Không ai có thể dự đoán cuộc thi toàn cầu sẽ như thế nào. Tuy nhiên, có thể dự đoán rằng cuộc đua toàn cầu này chắc chắn sẽ chơi rất khốc liệt và thú vị hơn so với những năm trước!
[Wency đã có 3 cái đầu!]
Trên màn hình là góc nhìn của các tuyển thủ khác, nhưng A Dịch không thể không chú ý đến biểu hiện của Văn Khê, bởi vì ID của cậu vẫn lóe lên ở góc trên bên phải màn hình.
[Cậu ấy thật sự rất lợi hại!] Thỏ Kỷ không chút nghĩ ngợi khen Văn Khê,