Vào ngày thi đấu 2vs2, buổi sáng có một cơn mưa nhỏ.
Mọi người ra đường đi tới sân thi đấu, mặt đất vẫn còn ướt.
May mắn thay, tất cả các lối vào của sân thi đấu đã được trải thảm, người dọn vệ sinh luôn làm sạch để đảm bảo mặt đất sạch sẽ gọn gàng.
Cho nên lúc mọi người bước vào sân thi đấu hoàn toàn không có cảm giác âm u ẩm ướt như vừa mới mưa bên ngoài.
Toàn bộ sân đều sáng trưng.
"Mèo con cậu đừng đi nhanh như vậy, tôi nhìn mà sợ!" Trần Tiêu cảm thấy mình là huấn luyện viên chiến đội CLM, thật sự là vừa làm cha vừa làm mẹ, "Cẩn thận một chút, đừng để trượt chân! Đã ăn sáng chưa?"
"Đang ăn rồi." Trần Úy vừa gặm bánh bao vừa mơ hồ nói không rõ.
Trần Tiêu lười để ý tới hắn.
Bọn họ cùng tới đây, Trần Úy ăn hay chưa hắn còn không biết à? Rõ ràng lời này của hắn là hỏi những người khác có được hay không...
"Ăn rồi." Văn Khê đáp lại một câu của Trần Tiêu, nghiêng đầu nhìn về phía Mạc Thần, "Anh đi vệ sinh."
Mạc Thần theo bản năng đáp lại: "Muốn em đi cùng anh à?"
Văn Khê: "Không cần."
Hai người cứ như vậy đơn giản nói chuyện vài câu, thế mà cũng bị đồng đội chú ý tới, nhao nhao trêu chọc.
Trần Úy: "Đi vệ sinh còn phải báo cáo hả?"
Lăng Sơ Dật: "Còn định đi theo... Chậc chậc."
Hai người vừa mới nói một câu thì đã bị Giang Tân Dực trừng mắt: "Liên quan đến hai người à? Sao mấy người rảnh rỗi như vậy? Cái gì cũng muốn quản."
Hắn không nói lời này còn tốt, vừa nói là mọi người lập tức chĩa mũi nhọn về phía hắn.
Trần Úy: "Phụt, tôi chỉ thuận miệng hỏi, cậu kích động như vậy làm gì?"
Lăng Sơ Dật: "Cái này còn cần phải hỏi sao? Khẳng định là chúng ta làm ảnh hưởng đến CP của cậu ta ~"
Ngay cả Trần Tiêu cũng cười nói một câu: "Bây giờ Tiểu Tân giống như "sứ giả bảo vệ hoa" của A Thần và Khê Khê."
Giang Tân Dực trợn trắng mắt, lười để ý tới bọn họ.
Im lặng gặm nhấm CP không thơm à?
Tại sao luôn trêu chọc họ? Lỡ như họ để trong lòng, lần sau không tương tác như vậy nữa thì phải làm... Khụ, không phải.
Chủ yếu là, Mạc Thần và Văn Khê đều là tuyển thủ Giang Tân Dực thích.
Lúc trước Giang Tân Dực đồng ý ký hợp đồng với CLM, phần lớn nguyên nhân chính là bởi vì hai người này ở CLM.
Nhất là Văn Khê, Giang Tân Dực cảm thấy thao tác một mũi tên nổ đầu của cậu rất đẹp! Chính mình cũng muốn thử nên lúc này mới vào cái hố SGH.
Có thể nói, không có Văn Khê, sẽ không có Newing bây giờ.
Nhìn thấy thần tượng của mình bị người ta "chỉ trỏ", làm fan sẽ không vui.
Văn Khê gần như có thể đoán được ý nghĩ của Giang Tân Dực, cho nên trước khi rời đi cười với hắn một cái.
Giang Tân Dực được cưng mà sợ, nhưng nghĩ đến Mạc Thần ở bên cạnh, sợ hắn hiểu lầm cho nên cực lực khắc chế chính mình, không cho phép mình trở về với nụ cười xán lạn.
Cư dân mạng đánh giá CP Mạc Khê, dùng câu nói nhiều nhất chính là [Nam thần của tôi và nam thần của tôi ở cùng nhau!] Đối với Giang Tân Dực thì thật đúng là như vậy.
Từ thưởng thức hai người biến thành thưởng thức một đôi CP, hắn chấp nhận rất tốt, thậm chí có chút hưng phấn?
Bởi vì trong mắt hắn, ngoại trừ Mạc Thần, quả thật không ai xứng với Văn Khê.
Ngược lại —— Ngoại trừ Văn Khê, cũng không ai xứng đôi với Mạc Thần.
Văn Khê rửa tay xong đi ra từ trong nhà vệ sinh, vừa định trở về khu nghỉ ngơi, mới bước ra một bước đã bị người gọi lại.
"Khê Khê!"
Tiếng gọi này là từ trong nhà vệ sinh nữ đối diện truyền ra, Văn Khê theo bản năng nhìn qua, thấy được một người quen, lộ ra biểu cảm kinh ngạc.
"Hả? Cô cũng đến xem trận đấu à?" Văn Khê nhìn thấy người quen, nhất thời không đi nữa.
Nhưng mà người đối diện đi tới kéo cậu ra ngoài: "Đi ra ngoài nói ~"
Văn Khê cũng không phản cảm bị cô kéo. Hiện tại đối với cậu mà nói, ngoại trừ người nhà và Mạc Thần, quan hệ thân mật nhất với cậu chính là người này.
—— Người này là Khê Mị.
Văn Khê cũng đã quên chuyện lần trước mình và Khê Mị gặp nhau ở ngoài khi nào.
Khê Mị kéo Văn Khê ra hành lang, buông tay cậu ra, cười đáp lại câu hỏi vừa rồi của cậu: "Tôi đến với bạn trai nha! Thương Lang và Ngải Triết cũng tới ~"
Văn Khê sửng sốt một chút, trong lúc nhất thời lại không biết nên hỏi cái gì trước —— Thế mà Khê Mị có bạn trai? Cậu chưa bao giờ nghe cô nhắc đến! Thương Lang và Ngải Triết đến xem trận đấu? Cũng là không nói với cậu!
Cuối cùng, Văn Khê cảm thấy chuyện bạn trai có chút riêng tư nên hỏi cái khác: "Hai người đến từ khi nào vậy? Hôm trước à? Thương Lang với Ngải Triết cũng thế hả?"
"Ừ~" Khê Mị đáp lại, "Chỗ tôi đang ở hiện tại cách Thương Lang tương đối gần nên hẹn với họ. Chúng tôi đều xem tranh tài của cậu đó! Quá tuyệt vời!" Cô nói xong thì giơ ngón cái với Văn Khê, "Cố lên! Tôi đang chờ cậu giành chức vô địch toàn cầu!"
Thấy cô cười ngọt ngào như vậy, Văn Khê cũng cười: "Được, tôi sẽ cố gắng!"
Hai người lại trò chuyện vài câu, nghĩ đến trận đấu sắp bắt đầu nên tách ra.
Văn Khê trở về khu vực nghỉ ngơi của tuyển thủ, Khê Mị trở về khán đài.
Kết quả, mãi cho đến khi trận đấu bắt đầu, Văn Khê cũng không biết bạn trai của Khê Mị là ai?
Trước kia không biết nghe ai nói qua, Khê Mị còn chưa có bạn trai.
Nghĩ cũng đúng, nếu cô có bạn trai, làm sao có thể cho phép một mình cô tới tìm cậu, cùng cậu đi dạo phố mua quần áo, giúp cậu trang điểm?
Tuy nói hai người bọn họ là bạn bè bình thường, dùng cách nói thân mật hơn một chút cũng chỉ là "khuê mật".
Nhưng một cô gái đi tìm một chàng trai chơi, chắc chắn bạn trai phải quan tâm chứ?
Cho nên rốt cuộc Khê Mị có bạn trai từ khi nào?
Trước khi lên sân khấu, Văn Khê theo bản năng nhìn vào khán đài, chỉ thấy khán giả trên khán đài đông kín mít, căn bản không tìm được Khê Mị ngồi ở chỗ nào.
Và tiếng la hét của khán giả nhanh chóng bị nhấn chìm bởi giọng nói của bình luận viên.
[Chào buổi sáng tất cả mọi người! Cuộc đua 2vs2 thú vị sắp bắt đầu ~ Tôi là bình luận viên Thỏ Kỷ!]
[Tôi là bình luận viên A Dịch!]
Thỏ Kỷ: [A Dịch, cậu cảm thấy đấu 2vs2 so với 1vs1 thì có điểm gì đặc biệt để xem không?]
A Dịch: [Đương nhiên là xem phối hợp! Thi đấu 2vs2 rất khảo nghiệm độ ăn ý giữa các đồng đội, nếu hai người phối hợp đủ tốt, có thể đánh ra hiệu quả một cộng một lớn hơn hai, so với thi đấu 1vs1 thú vị và kíƈɦ ŧɦíƈɦ hơn