Bắc Cung Nhất Đằng cũng vẻ mặt khinh thường, ánh mắt nhìn về phía Dung Tranh cùng Dung Chước liếc mắt một cái như nhìn thiểu năng trí tuệ, không biết, chính gã ta lập tức sẽ biến thành thiểu năng trí tuệ."Lão bản, đấu giá túi hương Vong Ưu chân chính đã kết thúc, tiểu tử kia có muốn hiện tại thả hay không?" Một trong những vệ sĩ của gã ta đứng bên cạnh, hạ thấp giọng nói của mình và hỏi bên tai gã ta."Thả đi."Bắc Cung Nhất Đằng không thèm để ý nói, dù sao gã cũng không thật sự tính toán làm gì Dung Lân, nếu Dung Tranh coi như thức thời không có đấu giá túi hương Vong Ưu nữa, mà là mua một quả hàng giả, vậy cứ như vậy quên đi.Gã ta ngược lại muốn nhìn xem, Dung Nịch đeo một túi hương Vong Ưu giả, còn có thể sống bao lâu, thật sự là rất chờ mong đây.Lam Cận cảm kích nhìn thoáng qua, tự mình đưa cho hắn một túi hương mới, chân thành nói: "Tôi thay mặt cho những đứa trẻ cần giúp đỡ cảm ơn ngài.
”Sắc mặt Dung Chước vẫn lạnh lùng như trước, con ngươi màu xám nhạt lại giống như mang theo chút cười, kinh ngạc nhìn chằm chằm đôi mắt hoa đào của Lam Cận trong chốc lát, khẽ mở ra đôi môi lạnh lẽo, "Giúp người làm gốc vui vẻ.
”Lam Cận cười cười, đồng ý hướng hắn hơi gật đầu, sau đó lại nhìn về phía mọi người nói: "Còn có thời gian, lần đấu giá thứ ba bắt đầu.
”"Anh nói quyên góp tiền cho quỹ có đúng không? Không phải là muốn lừa chúng tôi mua túi hương Vong Ưu giả của anh, phải không? Tô8 thấy mọi người vẫn không nên bị lừa.
”"Tôi thấy chỉ có kẻ ngốc mới có thể tin lời hắn ta, chạy tới giả mạo chị tôi Vong Ưu cũng không biết ai cho hắn dũng khí." Lời này là Chân Vũ Vi nói.Trên mặt Lam Cận tràn ra nụ cười ý vị không rõ, khẽ gật đầu, "Được, vậy chấm dứt đi.
”Đúng lúc này, có một lão giả kinh hô vang lên, "A, không đúng nha, túi hương này sao lại không giống với ba năm trước tôi mua? ”Vị lão giả này chính là vòng thứ ba mua được túi hương Vong Ưu, ông